Tinh Tế Chi Cộng Sinh Thú

Chương 28: Chương 28





Mang theo sự đồng cảm cuối cùng Tiêu Ca nhắc nhở Nhậm Phi Dương: “Anh tốt nhất đừng theo đuổi y, nếu một hai phải theo đuổi thì tuyệt đối không thể là loại tình yêu ngắn ngủi chỉ nhìn mặt không có tình, không thì anh chết chắc rồi.”
Nhậm Phi Dương không hiểu, rất rất mơ màng: “Ý cậu là chơi y không nổi?”
“Chơi nổi chứ, y cũng từ cả rừng hoa ra chứ đâu,” Tiêu Ca thở dài, “Nhưng anh không được, chắc anh se hiểu thôi.”
Nhậm Phi Dương càng thêm khó hiểu: “Hả? Ý cậu là y rất đặc biệt với tôi? Chẳng lẽ lúc trước y đã nghe nói về tôi nên thầm yêu tôi?”
Tiêu Ca: “…”
Tiêu Ca chọn cách rời đi một cách rời đi.
Đến tiệm cơm ở dưới bệnh viện Tiêu Ca vui vẻ chọn một phần cơm toàn thịt, ăn một đống lớn hạt cơm béo mụp no đủ mà không ngán, thớ thịt mềm hơi dai dai, sau khi lấp đầy bụng được chút thì nhớ đến dù sao Phó Tùy Vân vẫn đang còn là người bệnh, nằm ở bệnh viện nhất định rất quạnh quẽ, cậu bèn gọi điện thoại.
Rất nhanh sau điện thoại đã kết nối, Phó Tùy Vân ở đầu dây bên kia có tinh thần rất tốt, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm màn hình video, vui mừng kêu cậu: “Tiêu Tiêu, có chuyện gì sao?”
“Không có gì,” Tiêu Ca lấy giấy trên bàn để cố định điện thoại, vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện với Phó Tùy Vân, “Sợ anh chán.”
Khóe miêng Phó Tùy Vân giật giật, anh rất muốn khiển trách hành vi dụ dỗ đồ ăn này, nhưng nghe đến nửa câu sau đầy quan tâm của Tiêu Ca thì tức khắc đem mấy cái đó vứt lên chín tầng mây.
“Tôi vui lắm.” Phó Tùy Vân lập tức tỏ thái độ, nở nụ cười tươi như hoa hướng dương.
Tiêu Ca nhớ lại một cách cẩn thận, dù là bá tổng Phó Tùy Vân vui giận thất thường trong trí nhớ của nguyên chủ, hay mấy ngày sau khi hai người gặp lại Phó Tùy Vân đến tận cửa cầu yêu mấy giờ liền, thì vẻ mặt Phó Tùy Vân cơ bản đều như ngâm trong băng tuyết.
Mà lúc chẳng ai hay lại lặng lẽ biến thành hoa hướng dương thế này.
Tiêu Ca còn chưa đồng ý yêu đương với anh đâu.
Nghĩ đến đây Tiêu Ca tò mò hỏi: “Phó tổng, sao dạo này anh luôn vui vẻ thế?”
Phó Tùy Vân trả lời thẳng: “Bởi vì ở bên en rất vui.
Tôi gặp em là tâm trạng cũng vui theo, dù thân thể thoải mái hay không sự nghiệp có bận hay không có hay xảy ra chuyện xấu gì đi chăng nữa.”
Ngay lúc đó Tiêu Ca im lặng, quyết định chờ hết tuần này chăm Phó Tùy Vân nằm viện xong, thì về đến nhà sẽ mua một cái cameras nhỏ gắn trong nhà, ghi lại xem có phải tần suất cười của mình có nhiều giống Phó Tùy Vân không.
Nếu đúng vậy thì …
Cậu còn chưa suy nghĩ xong, thì bỗng một giọng nói trầm lạnh vang lên bên cạnh: “Cái gì? Không thể nào!”
Tiêu Ca nhíu hai mắt lại, theo tiếng nhìn sang thì thấy bàn bên cạnh có một người đàn ông với mái tóc vàng, khuôn mặt tuấn tú, môi mỏng mắt sao, mặc quần jean rách.
?
Chẳng lẽ đây là Diệp Quy Căn?
Người đàn ông đang bị nghi là Diệp Quy Căn cũng đang nhìn cậu, tay hắn cầm một lon Coca, nói bằng giọng ảm đạm: “Phó Tùy Vân còn dậy được?”
“Diệp Quy Căn?” Đối phương đã thẳng thắn biểu lộ sự thù địch của mình, dù sao cứ rụt đầu mãi cũng chẳng được, Tiêu Ca dứt khoát cũng hỏi cho rõ luôn.
Tiêu Ca vẫn rất bối rối, bởi vì truyện miêu tả công chính Diệp Quy Căn không có mái tóc vàng đặc thù, rất để ý cách ăn mặc, cũng không phải phong cách thế này.
Nhận thấy trong ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc của cậu như nhận ra được điều gì, Diệp Quy Căn đột nhiên giơ tay tháo bộ tóc giả màu vàng trên đầu mình xuống, lộ ra một mái tóc đen trông đến là bình thường, chất vấn: “Cậu nhìn cái gì!”
“…” Tiêu Ca ăn ngay nói thật, “Tóc giả.
Anh không thiếu tóc, tại sao phải đội tóc giả?” Nếu là vì nguyên nhân làm đẹp thì chẳng phải đi tiệm nhuộm luôn cho rồi?
“…” Diệp Quy Căn cũng không nghĩ câu hỏi đầu tiên lại là chuyện này, vì danh tiếng của bản thân nên đành nhịn cơn tức lại, đáp rằng, “Vì ba nuôi thích.”
Ố, Tiêu Ca bừng tỉnh đại ngộ.

Trong truyện đúng là có nhắc Diệp Quy Căn nhẫn nhục chịu đựng lấy lòng ba nuôi nhưng Tiêu Ca không nghĩ tới cần phải lấy lòng đến mức này.
Đúng là Diệp Quy Căn không dễ dàng gì.
Tiêu Ca nhất thời không nhịn được bèn lịch sự lấy tay che mặt mình, bả vai vì cố nén việc bật cười mà run lên.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Ca: Anh Diệp, tôi đã trải qua cuộc huấn luyện nghiêm khắc nhất, dù muốn cười lắn cũng sẽ không cười, trừ phi thật sự không nín được nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.