Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 18:




☆, Được cứu
Lan Tư điều khiển cơ cấp tốc đuổi theo thiếu gia nhà mình tới, trong lòng phiền muộn cực kỳ, không phải đã nhận thấy được Trương Vũ khó chịu sao, vì cái lông gì mình còn muốn để Thiết Lợi Nhĩ chạy đi chứng minh xác định là đúng nữa chứ? Cho dù muốn chứng minh vì cái lông gì mình không thể phái hơn hai người bảo hộ tốt phu nhân chứ? Áuuuu! Lan Tư quả thực muốn lấy thân tạ tội.
Chuyện kéo trở lại trước khi Trương Vũ chưa có bị trói, Lan Tư xác nhận Trương Vũ quả thật mang thai con của Khoa Nhĩ thiếu gia.
Lan Tư rất hưng phấn, ông vội vàng phái người đi chuẩn bị tốt xe huyền phù, tự mình thì chạy đến trong phòng thay quần áo, nhất định phải để lại cho phu nhân một ấn tượng tốt!
Lan Tư quản gia cẩn thận lựa quần áo, ông quyết định mặc bộ đồ mà danh sư tinh tế đặc chế cho mình, bộ đồ này là bộ đồ mà Lan Tư quản gia thích nhất, Lan Tư mặc đồ, cẩn thận vuốt phẳng mỗi một chỗ nếp nhăn.
Rồi mới lại tự mình chải tóc vân ti không rối, đồng thời bôi dầu lên tóc, Lan Tư nhìn dung nhan của mình trong gương, vừa lòng sờ sờ râu nhỏ.
"Quản gia, Khoa Nhĩ thiếu gia yêu cầu trò chuyện."
Một người hầu vọt vào, khi Lan Tư quản gia vừa muốn dạy dỗ thằng lỗ mãng này, vừa nghe là quang não của Khoa Nhĩ thiếu gia tiếp nối, tức khắc liền đem người hầu này ném qua một bên, nhanh chóng nhấn quang não.
"Quản gia, có chuyện gì?" Vẻ mặt tuấn tú của Khoa Nhĩ xuất hiện ở bên kia quang não, trông hơi uể oải.
"Ầy, thiếu gia của tôi." Lan Tư quản gia mồm không đóng lại được "Tôi muốn nói cho ngài một tin tốt, ngài có đời sau rồi!"
"Ân?" Khoa Nhĩ cau mày "Cái gì? Ông từ nơi nào biết được tin tức? Có phải là giả hay không? Sao tôi không biết?"
"Thiếu gia, dĩ nhiên ngài không biết rồi!" Lan Tư quản gia hơi bất mãn "Ngài cùng phu nhân chỉ từng gặp mặt một lần liền chạy về đến đây, sao biết chứ? Nếu không phải quản gia lão chứng kiến phương hoa trong nhà thờ tổ mọc ra một cành hoa nhỏ, Lan Tư cũng không biết đâu!"
"Người kia là ai?"
"Òz, thiếu gia, là một người con trai thường dân, tên Trương Vũ." Lan Tư quản gia vẫn còn vô cùng đắc ý, cư nhiên thiếu gia nhà mình cũng không biết đấy!!!
"Ừ, tôi đã biết." Khoa Nhĩ gắt gao nắm chặt tay, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh "Chờ tôi lúc ba giờ, tôi sẽ trở về."
Đợi Lan Tư tắt quang não, trong đầu Khoa Nhĩ hiện ra chàng trai dương quang ở dưới thân mình, không nghĩ tới chính là thiếu niên đáng yêu kia.
Khoa Nhĩ nới lỏng áo, trực tiếp bước nhanh ra ngoài, Paul đang vội đọc các loại tư liệu thấy Khoa Nhĩ trò chuyện quang não xong đi ra cửa "Này, Khoa Nhĩ, cậu đây là muốn đi đâu?"
"Trở về." Khoa Nhĩ mở cánh cửa ra đi thẳng đến xe huyền phù dừng ở bãi cỏ.
"Về đi đâu?" Paul vội vã đuổi kịp "Ầy, không!"
Paul chỉ kém vài bước rút cuộc Khoa Nhĩ lái xe huyền phù 20 triệu "Vận tốc ánh sáng hào" Mới nhất tinh tế mình mới vừa lấy một nửa tiền riêng mua.
"Bạn à, tôi không cản cậu, cầu cậu đem xe của tôi để lại cho tôi đi! Tôi vẫn chưa có lái được mấy lần đâu."
Paul nằm sấp lên mặt cỏ chơi xỏ cầu xin.
"Lúc nào anh tới tinh tế, tôi sẽ đem nó trả lại cho anh." Thanh âm của Khoa Nhĩ theo loa của xe huyền phù truyền ra.
"Không được!" Paul la to nhìn Khoa Nhĩ cất cánh xinh đẹp liền biến mất ở trên bầu trời.
"Không hay rồi, quản gia đại nhân không hay rồi!" Một người hầu cầm quang não trong tay lại lần nữa vọt vào "Trương Vũ bị người túm đi rồi!"
"Cái, cái gì?" Lan Tư kinh hãi "Còn chờ cái gì? Còn không mau đi tìm!"
Lan Tư vội vàng phái ra đội giáp tư nhân và quân đội tư nhân của Bái Đức Lỗ gia tộc, mà mình thì lại chạy đến chạy đến kho cơ giáp, trực tiếp mở cơ giáp của mình, ngồi lên "Lão hổ không phát uy, các người cho rằng Lan Tư tôi không có răng mèo già sao?" Lan Tư quản gia nổi giận!
"Quản gia, tôi đến khu A ngay, các ông ở nơi nào?"
Lan Tư đang tức giận ngút trời mở cơ giáp chạy như điên, thấy là quang não của thiếu gia vội vàng kết nối.
"Xin lỗi thiếu gia, Lan Tư vô dụng, phu nhân không biết bị người nào kề nghìn đao, cướp đi rồi!" Lan Tư nghiến răng nghiến lợi nói "Lan Tư đang muốn đi tới chỗ của phu nhân, Lan Tư liều bộ xương già cũng phải đem phu nhân và tiểu tiểu thiếu gia cứu ra!"
"Tôi biết rồi, chúng ta gặp ở khu H."
Khoa Nhĩ và Lan Tư nói thông hết, Khoa Nhĩ quay xe huyền phù lại bay thẳng đến bay thẳng đến khu H.
Sau khi Khoa Nhĩ tới khu H, thu được liên lạc cùng Lan Tư, căn cứ vào quản chế của xã khu chứng tỏ Trương Vũ rất có thể bị trói bị trói đi về phía Bắc, nhưng người bắt cóc rất thông minh, hắn sử dụng loại thuốc làm xáo trộn mùi, đem che mùi của Trương Vũ, Khoa Nhĩ cau mày từng chút từng chút ngửi khí tức của Trương Vũ, nhưng tiến triển rất chậm, Khoa Nhĩ bình phục tâm tình của mình, nén bất an lại chậm rãi tìm kiếm.
Đột nhiên Khoa Nhĩ cảm thấy một trận cảm xúc rất kỳ quái, như là xác nhận, lại như là nũng nịu, Khoa Nhĩ chỉ cảm thấy trong lòng tê tê mềm mềm, Khoa Nhĩ đuổi theo cảm giác của mình, cái đó từng chút thu hút chú ý của mình mang xúc cảm tâm linh thân mật, Khoa Nhĩ lập tức liền biết đó là con của mình đang cùng thân mật với mình.
Bé con, Khoa Nhĩ mấp máy môi, còn có Trương Vũ, các người nhất định phải nhất định phải chịu đựng!
"Thiếu gia." Lan Tư điều khiển cơ giáp đi trước nhanh như gió, theo sau tìm Khoa Nhĩ.
"Tôi cảm giác được Trương Vũ có thể ở hướng ba giờ." Âm thanh của Khoa Nhĩ từ cơ giáp trong tiếp nối truyền tới.
"Lan Tư, ông đem đội quân cơ giáp và quân đội cấp tốc hướng đến nơi này, theo sát tôi cố gắng đừng tách khỏi."
"Vâng, thiếu gia." Lan Tư nhanh chóng lên tiếng trả lời, đợi Khoa Nhĩ ngắt kết nối, liền khẩn cấp liên lạc đội quân cơ giáp.
Chỉ chốc lát, hơn mười cơ giáp, còn có hơn mười xe huyền phù quân dụng hướng về hướng ba giờ lao nhanh như gió tới.
Tới khu vực ngoại ô của khu H, ngừng lại xa xa ở trước khu nhà lầu trọ nhỏ.
Khoa Nhĩ nhảy xuống xe huyền phù, cảm giác trong lòng càng ngày càng rõ rệt, Khoa Nhĩ đuổi theo cảm giác ấy đi thẳng đến trước một tòa lầu rồi dừng lại.
Chính nơi đây, Khoa Nhĩ thậm chí có thể ngửi được mùi của Trương Vũ.
Để không bứt mây động rừng, Khoa Nhĩ sử dụng dị năng ẩn thân, lặng lẽ biến mất.
"Mày cho rằng tao là thằng đần sao?" Lí Nhĩ Lai Đức cười nhạo một tiếng.
"Ai chẳng biết hiện giờ năng lực sinh dục của quý tộc giảm xuống, chỉ cần trong tay tao có Trương Vũ, như vậy...." Lí Nhĩ Lai Đức hả hê nhìn thoáng qua Khoa Nhĩ.
"Ai còn dám đụng đến tao chứ?"
"Mày nói coi? Khoa Nhĩ thượng tướng!"
"Anh nói đi, phải làm sao?" Khoa Nhĩ biết lúc này không thể bứt mây động rừng, chỉ có thể nhịn.
"Mày muốn làm sao?" Lí Nhĩ Lai Đức cười tít mắt trả lời.
"Rất đơn giản, mày chỉ cần đem bản đồ lực lượng phòng thủ quân sự tinh tế giao ra đây là được rồi."
"Việc này tôi không thể chấp nhận." Khoa Nhĩ thản nhiên đáp trả.
"Bản đồ lực lượng phòng thủ quân sự cũng không phải do tôi trông coi, tôi không có quyền đồng ý giao cho anh." Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ hơi nhíu nhíu mày, biết Trương Vũ cũng sắp tỉnh lại, có hơi thở phào nhẹ nhõm, trước khi gặp Trương Vũ luôn luôn bất động cho rằng cơ thể cuả Trương Vũ xảy ra chuyện gì, hiện tại xem ra vẫn khoẻ mạnh.
"Mày không có quyền đồng ý?" Lí Nhĩ Lai Đức không tin.
"Cho dù mày không có quyền đồng ý, tối thiểu mày có thể tiếp xúc đi?"
"Tao tin trí tuệ cuả quý tộc, chỉ cần là Khoa Nhĩ thượng tướng ra tay, còn có chuyện gì bất bình chứ? Một cái bản đồ lực lượng phòng thủ nho nhỏ không đáng kể chứ?!"
Khoa Nhĩ "Vậy phải tốn thời gian rất lâu."
"Không sao, tao chờ được!" Lí Nhĩ Lai Đức rất đắc ý, quả nhiên chỉ cần Trương Vũ ở trong tay mình như vậy sẽ chẳng khác nào tóm Khoa Nhĩ vào trong tay.
"Còn vợ con của mày, ha ha, tao sẽ trước tiên thay mày chăm sóc tốt."
"Vợ con?" Trương Vũ chỉ cảm thấy từng cơn từng cơn đói bụng, mình đây là thời gian bao lâu chưa ăn cơm? Trương Vũ cảm thấy đầu choáng váng " việc này làm sao còn có người ngoài hả?"
Trương Vũ đói lé mắt, nhưng mà cổ bị người bị người kẹp không có biện pháp chuyển động, nhưng Trương Vũ không ngờ liếc mắt một cái liền nhận ra anh đẹp trai trước mắt chính là quý tộc tình một đêm cùng mình!
"Đây là chuyện gì?" Đầu óc Trương Vũ hỗn loạn "Quý tộc này chạy đến nơi đây làm gì hả? Chẳng lẽ đêm đó tên kia thượng mình còn trồng vào thứ khủng bố gì nữa hả, cho nên mới khiến cho hai bè phái lớn tới tranh?
"Này vương bát đản!" Trương Vũ tưởng rằng chiếm được chân tướng, nhất thời cảm thấy toàn thân Khoa Nhĩ đều viết chữ " cặn bã".
Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ tỉnh lại, nhưng mà trông bộ dáng rất không thoải mái, mày âm thầm cau lại, Trương Vũ trông gầy hơn a, xem ra sau khi mang thai chưa từng ăn cơm thật tốt a.
Nhưng mà vì cái gì ánh mắt Trương Vũ nhìn mình lại kỳ quái như vậy?!
"Tôi nhất định phải mang Trương Vũ đi!" Khoa Nhĩ ra sức kéo dài thời gian, hắn nhất định phải đợi đến khi người này lơ là cảnh giác.
"Thân thể cậu ấy chịu không nổi."
"Không được." Lí Nhĩ Lai Đức kiên quyết cự tuyệt, đùa nhau à, nếu như Trương Vũ tới trong tay của Khoa Nhĩ, bản thân lấy cái gì uy hiếp hắn?
"Mày chỉ cần đúng giờ đưa Trương Vũ những thứ có thể ăn là được, cái khác tao sẽ xem tốt."
"Hiện tại cơ thể Trương Vũ nhất định phải do tôi tự mình chăm sóc, bằng không trước sau gì cũng xảy ra chuyện." Khoa Nhĩ không có nói sai, thai nhi đối với dị năng hấp thu rất lớn, mấy tháng đầu còn có thể dùng thịt dị thú bù đắp, nhưng mặt khác mấy tháng sau nhất định phải do cha tới truyền dị năng vào bổ sung yêu cầu cuả thai nhi, bằng không một khi dị năng không đủ thai nhi hấp thu, chẳng những thai nhi khó bảo toàn, ngay cả cơ thể mẹ cũng khó mà giữ.
"Vương bát đản này lại còn tính toán cùng mình bồi dưỡng quan hệ trường kỳ hả?!" Trương Vũ nghiến răng nghĩ "Còn đích thân chăm sóc, sẽ không phải tên này thượng mình rồi phóng ký sinh trùng chứ? Sao còn muốn hắn tới chăm sóc a."
Nếu nói như vậy, thế mình nhất định không khuất phục cũng không có biện pháp, mục tiêu hiện tại chính là thoát khỏi thằng cha bóp cổ mình, rồi mới ôm chặt đùi quý tộc này, tranh thủ đem thuốc giải móc ra, rồi mới đem tên làm chuyện xấu xa gì đó tất cả đều nhớ kỹ, công bố lên trên mạng, khiến tên này thân bại danh liệt!!!
"Sao thoát khỏi?" Trương Vũ nghĩ, không thèm quan tâm Lí Nhĩ Lai Đức và Khoa Nhĩ nói chuyện, lặng lẽ giật giật cánh tay "Ồ" Trương Vũ thấy chỗ cánh tay hơi đau, hình như là bị vật lạ đụng một chút, nhớ tới lúc ở trong WC hình như mình thuận tay cầm thêm một thứ.
Trương Vũ thừa dịp Lí Nhĩ Lai Đức đắc ý vênh váo "ha ha" cười to hết sức, tay nhanh chóng trực tiếp đâm châm xuống trên cánh tay của Lí Nhĩ Lai Đức đang kẹp cổ mình đâm vào trong.
"A!" Tính phản xạ Lí Nhĩ Lai Đức liền buông lỏng cổ Trương Vũ ra, không đợi hắn phản ứng trở lại đã bị Khoa Nhĩ chạy tới nhanh chóng một quyền đánh nhào trên mặt đất.
"Cuối cùng cũng thoát hiểm rồi!" Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ và Lí Nhĩ Lai Đức đánh nhau, không, nghiêm khắc mà nói là Khoa Nhĩ đơn phương đánh bao cát.
"Thật đói a." Trương Vũ đói chịu không nổi rồi, đến nỗi cảm thấy buồn nôn.
"Ầy! Phu nhân, ngài không có việc gì chứ?" Trương Vũ đang đói đến mắt tỏa hoa vàng, lúc chân mỏi chân mềm, một người trung niên xuất hiện ở trước mặt mình, bôi keo xịt tóc mà tóc cũng rơi lả tả, quần áo và trang sức toàn thân tinh xảo cũng nhăn thành một nhúm.
"Thật đói a." May là Trương Vũ hiện tại lòng tràn đầy suy nghĩ đều bị từ đói đè lên, không có hơi sức nghe ra Lan Tư kêu mình "Phu nhân" Bằng không dám chắc Trương Vũ sẽ nhảy dựng lên chửi lớn "Tôi lớn lên chỗ nào giống lớn lên giống con gái chứ?"
"Phu nhân người kiên trì một chút, chúng ta lập tức sẽ mang người đi ăn cơm." Lan Tư nhìn phu nhân tuấn mỹ mặt đói một chút sức sống cũng không có, đau lòng cực kỳ, thấy thiếu gia nhà mình còn đang giáo huấn Lí Nhĩ Lai Đức, la to:
"Thiếu gia, người mang phu nhân đi ăn cơm trước, sau đó tìm bác sĩ nhìn phu nhân thử xem, người này giao cho tôi đi."
======================
Jane: Hôm nay là 1 ngày xui xẻo~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.