Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Chương 60: NGOẠI TRUYỆN 6




Khi lại lần nữa bước chân vào Cung Tu La, tôi chợt có cảm giác cảnh còn mà người thì đã đi mất rồi. Cung vàng điện ngọc vẫn là dáng vẻ như ngày đó, hoa sen trong ao phía trước cung điện cũng không hề thay đổi. Thị tùng dẫn đường dừng lại ở ngoài cửa đại điện, cúi gập người nói: “Sứ giả Tiên tộc xin mời vào, Ma Quân đang chờ ở bên trong”.
Tôi cảm ơn thị tùng, hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào. Trong điện chắc là có đốt huân hương, mành che rất dầy cản ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn trông có vẻ hơi tối. Bà La Già ngồi ở vị trí chủ tọa trên cao, gương mặt ẩn giấu trong bóng tối. Chàng đưa tay chỉ vào một cái ghế ở bên cạnh, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Thượng thần Phượng Hoàn đi đường xa đến, mời ngồi”.
Tôi tỏ ra bình tĩnh ngồi xuống, tiếp nhận chén trà ngon mà thị nữ đưa tới, cúi đầu uống một ngụm.
Giọng Bà La Già từ trên cao truyền đến: “Sau khi từ biệt ngày hôm đó, cũng lâu rồi không thấy Thượng thần, vết thương trên người Thượng thần không biết đã khỏi chưa?”.
Hai giới Tiên – Ma bây giờ bất hòa như thế, công khai đấu đá, quả thật khiến cho người ta cảm thấy lo lắng không yên. Hôm đó tôi nổi lửa thiêu Bà La Già, chàng đến bây giờ vẫn còn ghi nhớ trong lòng, không biết được chuyện hôm nay có thành công hay không nữa?
Tôi đứng lên, cảm ơn Bà La Già: “Đã phiền Ma Quân phải lo lắng rồi, vết thương đã tốt hơn nhiều rồi”. Dừng lại một chút, rồi bước mấy bước về phía trước, lo lắng hỏi, “Không biết Ma Quân bây giờ đã khỏe hẳn chưa?”.
Bà La Già thay đổi tư thế ngồi, từ từ dựa vào tay vịn bên phải của ghế, cằm dựa vào cổ tay phải, hạt châu trên trán dường như tỏa sáng nhàn nhạt. Chàng miễn cưỡng nói: “Pháp lực của Thượng thần Phượng Hoàn cao thâm, bổn tọa nghỉ ngơi đến nay, cũng coi như tạm ổn đi”.
Tôi vội vàng nói: “Ma Quân nói đùa, tôi chỉ có chút tài mọn không ra đâu vào đâu hết cả”. Tôi lấy từ trong tay áo ra một hộp thuốc bôi, đưa cho thị nữ bên cạnh, “Ở đây tôi có một hộp thuốc bôi đặc chế, Ma Quân dùng thử đi, có thể làm cho vết thương dễ chịu hơn”.
Đầu Bà La Già hơi tiến về phía trước, nhưng rồi lập tức ngồi thẳng lại, trầm giọng nói với thị nữ: “Thứ mà Thượng thần Phượng Hoàn đưa cho bổn tọa ngươi có thể tùy tiện chạm vào được hay sao?”.
Thị nữ sợ đến mức tay run lên, cuống quít rút tay lại, liếc nhìn tôi với ánh mắt mang ý xin lỗi, cúi người quay lại vị trí cũ. Tôi là người có thể đưa tay ra thì cũng có thể rút tay về, nên giương mắt nhìn Bà La Già, đoán thử: “Thật ra thuốc bôi này rất có tác dụng, không những có thể chữa trị vết thương, mà coi nó như huân hương cũng không tệ đâu”. Bà La Già vẫn ngồi yên trên ghế, tôi nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nói, “Ma Quân thử dùng đi, nếu không thì, tôi bôi thử cho ngài nhé”.
Phòng trở nên yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng, giọng của Bà La Già từ trên cao cũng truyền tới: “Nếu vậy thì làm phiền Thượng thần Phượng Hoàn”.
Mới có không gặp không bao lâu thôi, mà tôi càng lúc càng không hiểu nổi tâm tư của Bà La Già. Nhưng cũng may mà cuối cùng chàng cũng đồng ý, cho nên, chuyện này vẫn còn có hy vọng đấy chứ? Bà La Già nhận hộp thuốc bôi, mở ra che một phần rồi đặt dưới mũi ngửi. Tôi đứng bên cạnh nhìn một cách lo lắng, cũng không dám thở mạnh nữa.
Cuối cùng, chàng đóng hộp thuốc lại, ngẩng đầu nói với tôi: “Mùi rất thơm, không biết hiệu quả thế nào?”.
Tôi cười: “Lúc còn nhỏ bị ngã tôi vẫn hay dùng thuốc này, tốt lắm”.
Bà La Già khóe miệng nhếch lên một chút, rồi lập tức biến mất, lại đặt hộp thuốc vào trong tay tôi, quay lưng lại với tôi. Tôi cứng đờ người, đã tặng thuốc tới tận tay, không lẽ còn muốn lùi bước, cũng không thể như thế được! Trong lúc tôi đang đứng ngây người tại chỗ âm thầm khóc than, Bà La Già quay đầu lại, nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Tại sao còn chưa bôi thuốc?”.
Tôi không hiểu gì hết nên nhìn chàng. Hai má Bà La Già dưới ánh sáng mờ ảo vẫn dần trở nên đỏ ửng, nhưng chàng vẫn tỏ ra hờn dỗi: “Vết thương của bổn tọa là ở sau lưng, nàng tặng thuốc không lẽ là để bổn tọa mang về cung hay sao?”.
Tôi chợt hiểu ra, theo như cách nói không được tự nhiên của chàng, không lẽ là chàng muốn tôi bôi thuốc cho chàng? Đúng ra thì, tôi là khách, chàng là chủ, công việc bôi thuốc này tôi không nên làm, hơn nữa giữa chúng tôi còn có những ân oán yêu hận tình thù khó nói ra. Có thể là chàng không có cảm giác gì cả, đã sớm quên đi những chuyện đó, nhưng đối với tôi mà nói, thì trong lòng tôi vẫn còn hình bóng chàng, vẫn chưa thể hoàn toàn quên đi được. Có lẽ là thời gian tôi chần chừ hơi lâu, nên Bà La Già cử động, quay người đối diện với tôi, chớp mắt rồi nói: “Bổn tọa quên mất, trong lòng Thượng thần Phượng Hoàn đã có người khác, những chuyện như thế này sao có thể phiền Thượng thần tự tay làm được cơ chứ”.
Tự dưng chàng nói chuyện một cách kỳ quái như vậy, trái tim tôi chợt đập thình thịch. Dù sao thì lần này tôi đến tìm chàng vì có việc cần chàng giúp đỡ, nên làm theo ý chàng tốt hơn. Tôi vừa cười lấy lòng chàng vừa mở nắp hộp thuốc ra, rồi đưa tay vén áo phía sau lưng chàng lên, để lộ ra một mảng da thịt. Căn phòng không sáng lắm, chỉ có thể thấy da thịt sau lưng chàng chỗ bị lửa niết bàn đốt bị thương hơi hồng hồng. Ngón tay quệt vào hộp thuốc rồi bôi lên trên vết thương, có lẽ là do miệng vết thương chưa liền lại, nên bị đau, khiến cho lưng Bà La Già hơi cứng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng thả lỏng.
Dù sao thì vết thương này của chàng vẫn là do bị tôi đốt, nên trong tâm tôi cũng cảm thấy có phần áy náy, giọng nói vì thế mà cũng mềm mại hơn mấy phần: “Tuy là thuốc này lúc bôi lên thì hơi đau một chút, nhưng sẽ dịu ngay, chàng cố gắng chịu đựng một chút”.
Bà La Già kêu đau một tiếng, cũng không nhìn tôi. Ồ, không lẽ là không dám vứt bỏ thể diện? Thật ra sợ đau hay gì đó mọi người đều có thể hiểu được cơ mà?
Bôi thuốc xong, tôi lại tiện tay kéo y phục chàng xuống rồi chỉnh lại cẩn thận, sau đó đứng sang bên cạnh, nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng cũng to gan mà hỏi: “Bà La Già, chàng có còn nhớ Thái Vu từng cho chàng xem một bức tranh hay không? Trên đó có vẽ một nữ tử và một con rắn ấy”.
Tay Bà La Già đang chỉnh lại vạt áo, quay sang nhìn tôi không hiểu gì mà nói: “Tất nhiên là còn nhớ, bức tranh đó vẽ cha mẹ tôi”.
Tôi tiếp tục hỏi: “Vì thế, trên bức tranh đó vẽ là chân thân của Thái Vu?”.
Bà La Già đứng lên, tay áo khẽ rung, ngẫm nghĩ một chút, rồi phất tay đuổi thị nữ xung quanh lui xuống hết, rồi mới nói: “Bức tranh đó là do chính Phụ Quân của tôi vẽ, nên đương nhiên là vẽ chính xác. Tôi biết nàng muốn hỏi điều gì rồi, nàng đoán đúng rồi đấy, Phụ Quân của tôi không phải là thuộc Xà tộc, đương nhiên là không phải. Thật ra đây cũng chẳng phải là bí mật gì hết cả, chẳng qua là thời gian trôi qua đã lâu, người biết chuyện này lại càng ít đi nên mới gây ra sự hiểu lầm như vậy mà thôi”.
Tôi cố gắng nhẫn nhịn cảm giác trái tim đập nhanh như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra, cố gắng trấn tĩnh lại, đè thấp giọng mà hỏi: “Có thể nào là, thật ra Thái Vu là do cái đuôi của Cổ thần Hỗn Độn biến thành?”.
Bà La Già gật đầu: “Mọi người cứ nghĩ Cổ thần Hỗn Độn không có đuôi, thật ra là sai lầm. Năm đó Cổ thần Hỗn Độn đã đem cái đuôi biến thành Phụ Quân của tôi đầu tiên, sau đó mới đem hai tay biến hóa, mà lúc đó Phụ Quân của tôi đã rời khỏi đó rồi, nên mới gây ra sự hiểu lầm như vậy”.
Tôi chợt kích động, bước đến nắm chặt lấy cổ tay Bà La Già, run giọng nói: “May mà tôi đoán đúng, tôi cầu xin chàng, cầu xin chàng cứu Bích Hoa!”.
Gương mặt Bà La Già lạnh lùng, hất tay tôi ra, đi đến bên giường, vén mành lên nhìn ra ngoài cửa sổ, khoanh tay đứng đó. Nếu như buông tay lúc này, không phải là bao nhiêu công sức cố gắng đổ hết xuống sông xuống biển hay sao? Tôi bước lên mấy bước, nói một cách chân thành: “Tôi biết bây giờ hai giới Tiên – Ma không hòa hợp. Nói đến nguyên nhân khiến cho hai giới Tiên – Ma không hòa hợp, thật ra có mấy phần liên quan đến mẫu thân chàng, mà bây giờ phụ thân chàng cũng đã bỏ qua tranh chấp, ẩn thân trong vùng núi non sông nước, chàng đâu cần phải để trong lòng làm gì nữa? Cho dù là chàng có hận Tiên giới đi nữa, thì trận chiến lần đó, Bích Hoa cũng chưa thành tiên, mà đến ngay cả trong hôn lễ lần trước của chúng ta…”. Tôi dừng lại một chút, che miệng ho khan một tiếng, “Mà ngay cả chuyện ngoài ý muốn lần trước, Bích Hoa cũng không hề xuất hiện trong đó, anh ấy quả thật là người không hề liên quan gì đến chuyện này hết. Tôi biết cầu xin chàng như vậy là làm khó chàng, mà bây giờ tôi cũng không có tư cách gì để cầu xin chàng. Nhưng mà Bích Hoa như vậy, dù sao cũng là vì cứu hài tử trong bụng tôi, nên tôi không thể trơ mắt mà nhìn anh ấy trả cái giá lớn đến như vậy được, cho nên…”.
Bà La Già chợt quay người, mở to mắt nhìn tôi chăm chú, môi run lên. Tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chàng mất bình tĩnh đến như vậy, nên không tránh khỏi có chút lo lắng. Chàng không quen biết cũng không thân thiết với Bích Hoa, nên có không đồng ý cũng là lẽ thường tình. Tôi cắn nhẹ môi, tim đập mạnh: “Chàng có điều kiện gì thì cứ nói ra, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết khả năng để làm”.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở lọt vào trong phòng, chiếu sáng một khoảng không gian. Bóng dáng Bà La Già in trên mặt đất, kéo dài, đến tận dưới chân tôi.
Tôi cúi đầu, cọ cọ mũi chân xuống đất: “Chàng cũng biết rồi đấy, tuy là tôi chẳng có chút năng lực gì cả, nhưng xưa nay vẫn luôn là người nói là giữ lời”.
Giọng của Bà La Già từ cửa sổ truyền đến, có phần hơi run rẩy: “Nàng nói, đứa bé trong bụng nàng…”.
Cha ruột của đứa bé đứng ngay ở trước mặt tôi, nhưng tiếc là chàng không thừa nhận. Bây giờ lại không thể không rời xa mẹ ruột của nó. Tôi thở dài, nuốt xuống cảm giác muốn khóc, cố gắng mỉm cười nói: “Cũng may là mọi chuyện đã trôi qua rồi, nhưng lại thiếu Bích Hoa một nhân tình”.
Bà La Già chợt cúi đầu nhìn chăm chú vào cái bụng bằng phẳng của tôi, hốt hoảng lùi lại phía sau mấy bước, dựa vào cửa sổ: “Lần trước gặp nàng, bụng đã lộ ra rồi cơ mà, mà bây giờ chỉ sau có mấy ngày, dáng vẻ nàng lại như vậy, đứa bé là đã sinh ra, hay là…”.
Gương mặt của chàng lộ ra vẻ bối rối, trắng bệch, rồi lại xanh mét.
Tôi cũng cảm thấy đau đớn: “Bây giờ, có lẽ là nó đang ở trong nhà một ai đó ở dưới nhân gian. Còn không biết đến mẹ ruột là tôi…”. Nói đến đây, giọng tôi không tránh khỏi có phần nghẹn ngào, nhưng nghĩ đến Bà La Già còn đang ở trước mặt, nên cố gắng đè nén đau thương xuống dưới, khóe miệng cong lên, cố gắng mỉm cười.
Ngực đau đớn, nhưng lại không thể không nói cho xong, tôi nhắm hai mắt lại, nói, “Tôi chỉ cầu xin chàng vì tình cảm trước đây của chúng ta, đồng ý giúp đỡ tôi lần này, sau này, tôi nhất định sẽ không quấy rầy chàng”.
Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng, khiến cho tóc Bà La Già tung bay, che lấp mất gương mặt chàng.
Giọng chàng đầy đau đớn thê lương, dường như ẩn chứa cả sự tuyệt vọng: “Nàng đã nói đến tình cảm trước đây của chúng ta, làm sao tôi có thể từ chối được cơ chứ. Nhưng mà vết thương trên người tôi còn chưa khỏi, nên tôi cũng không đủ sức cứu Bích Hoa, nếu như nàng muốn nhanh chóng cứu anh ta, thì ở lại đây, ở lại Cung Tu La mấy ngày, mỗi ngày đúng giờ bôi thuốc cho tôi”.
Tôi vui vẻ ngẩng đầu nhìn chàng, vội vàng gật đầu đồng ý. Bà La Già quay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Tôi cũng không ghét nhìn thấy nàng, thật ra tôi rất vui khi nàng đến đây, sau này nếu như có việc, đừng ngại đến đây tìm tôi, nếu như có thể, tôi nhất định sẽ cố hết sức để giúp nàng”.
Dáng chàng cao gầy bên trong chiếc áo choàng màu đen lại càng khiến chàng trở nên gầy yếu hơn.
“A Hoàn, chúng ta… không thể quay trở về được như xưa nữa đúng không?”.
Ngày xưa người nói thích tôi là chàng, mà nói không cần tôi cũng là chàng, bây giờ chàng lại bầy ra dáng vẻ này, tuy là trong tâm tôi rất vui vẻ, nhưng tôi cũng không dám tin tưởng chàng lần nữa. Tuy là tôi ngốc, nhưng sau khi bị lừa nhiều lần, cũng nên học được điều gì chứ.
“Ma Quân cứ nói đùa, mỹ nhân ở Ma giới kiểu gì mà chẳng có, làm sao có thể thiếu người như Phượng Hoàn được cơ chứ”.
NGOẠI TRUYỆN 7: Bà La Già (2).
Khi ở trên địa bàn của người khác thì chuyện quan trọng nhất là phải cẩn thận từ lời nói cho đến hành động, tôi cũng biết bây giờ không giống như năm xưa, nếu như lại xuất hiện một nhân vật nào như Khai Nha nữa, thì tôi nhất định sẽ chết rất thê thảm, nên tôi vẫn theo thói quen cũ, cả ngày ở trong phòng cửa lớn đóng chặt, không bước chân ra ngoài. Ngoại trừ một ngày hai lần ra khỏi phòng đến phòng của Bà La Già bôi thuốc cho chàng, thì tôi đều ở trong phòng chờ đợi. Tính ra thì đã qua mười ngày, vết thương sau lưng Bà La Già cũng đã lành.
Tôi cất hộp thuốc, nói: “Vết thương trên lưng Ma Quân đã lành hẳn rồi”.
Bà La Già mặc lại y phục, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng nói: “Lần trước nàng có nói đứa bé đang ở nhân gian, tôi muốn đi xem nó”.
Chàng nói vậy khiến tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám lộ ra trên mặt, chỉ đành cúi đầu nói: “Lâu như vậy, tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó, cũng được, cùng đi đi”.
Hiện giờ thân phận của Thái Ất ở nhân gian là một vị Vương gia, tôi cùng với Bà La Già ẩn thân nhảy xuống nóc nhà của vương phủ, nhìn thấy một đứa bé gái, cao còn không đến ba thước, mặc y phục màu hồng cánh sen, trên đầu búi một búi tóc nho nhỏ, đang giơ cánh tay bé nhỏ của nó lên, đôi mắt tròn tròn, mở to mắt nhìn Thái Ất giận dỗi nói: “Phụ Vương, tay Kiều Kiều bị đứt, đau”.
Đầu Bà La Già hơi tiến về phía trước, tay run lên.
Thái Ất mặc trường bào màu xanh nhạt, không giống như ngày xưa, vội vàng ngồi xuống, cầm lấy tay đứa bé, cẩn thận nhìn một lúc, rồi lại cẩn thận lấy khăn băng lại vết thương trên tay đứa bé, ôm lấy đứa bé, thấp giọng an ủi: “Kiều Kiều dũng cảm, không đau, Phụ Vương mang con ra ngoài đi mua hồ lô ngào đường mà con thích ăn nhất được không?”.
Bé gái chớp mắt mấy cái, nuốt nuốt nước miếng, đưa tay ôm lấy cổ Thái Ất, nói: “Kiều Kiều còn muốn ăn cao hoa quế”.
Thái Ất cười, chỉ vào chóp mũi đứa bé: “Đi, Phụ Vương mua cho con”. Nói xong gọi tỳ nữ, đặt đứa bé vào tay tỳ nữ, dặn dò, “Phụ Vương vào phòng lấy đồ, sau đó sẽ mang Kiều Kiều đi ra ngoài mua, ở đây chờ Phụ Vương”.
Bé gái ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay giữ chặt lấy tay áo của tỳ nữ: “Phụ Vương không cần vội vã, Kiều Kiều chờ người”.
Khóe miệng Bà La Già cong lên, chàng mỉm cười.
Chờ Thái Ất đi xa, bé gái mới buông tay, đạp mạnh một cái lên chân tỳ nữ, nói một cách hung dữ: “Tiện tì, dám dùng chén trà mẻ mà dâng trà cho bản quận chúa, làm tay bản quận chúa bị thương, ngươi cố ý chứ gì?”.
Tỳ nữ kia lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu, cầu xin tha thứ nói: “Quận chúa tha tội, không phải là Lan Tâm cố ý”.
Đứa bé cười lạnh lùng, dùng giọng nói non nớt trẻ con của mình mà nói một cách âm trầm: “Hầu hạ chủ tử như vậy, tự đi hình đường chịu phạt đi”.
Tỳ nữ kia không dập đầu nữa, chỉ mở to mắt trừng trừng nhìn bé gái đầy lo sợ.
Đứa bé đá tỳ nữ một cái, không kiên nhẫn nói: “Niệm tình ngươi phạm tội lần đầu, để họ nhổ móng tay trên một bàn tay của ngươi đi”.
Một đứa bé còn nhỏ như thế, thế nhưng tâm địa đã lại độc ác đến như vậy rồi. Tôi loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã từ nóc nhà xuống dưới đất. Bà La Già vội vàng đỡ lấy tôi. Đứa bé đứng dưới đất cõ lẽ nghe được tiếng động trên nóc nhà, nên ngẩng đầu nhìn lên đầy nghi ngờ. Tôi run rẩy, cho dù tương lai nó có trở thành người thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng là đứa con duy nhất của tôi, nó trở thành như vậy, thật ra phần lớn trách nhiệm là do tôi, tôi không thể tùy tiện ruồng bỏ nó được. Chỉ cần tìm biện pháp ngăn chặn ma tính trong cơ thể nó, nhất định nó có thể trở về bình thường.
Lúc Phượng Trân ngước nhìn lên trên trời, Bà La Già nắm chặt lấy tay tôi. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi thản nhiên nói: “Bây giờ Ma Quân cũng thấy rồi đấy, không biết còn có ý muốn gì nữa hay không?”.
Gương mặt Bà La Già không tốt lắm, dường như bị kinh ngạc vậy: “Kiều Kiều nó…”.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, nó là con của tôi”.
Bà La Già chớp mắt: “Trông nó như vậy, dường như không giống bình thường cho lắm”.
Lòng tôi đau đớn, nhưng không thể không đè nén lại, chỉ có thể mềm giọng nói: “Ngay đến Ma Quân cũng nhận thấy, tôi sao lại có thể không biết được cơ chứ. Trận lửa đó của bản thượng thần, làm bỏng Ma Quân, cũng làm bỏng hồn phách của Kiều Kiều, cái giá phải trả cũng coi như là đủ lớn, Ma Quân có thể xem ở việc Phượng Hoàn hành động lần này không đạt được mục đích, mà tha thứ cho Phượng Hoàn được hay không?”.
Thái Thượng Lão Quân đã từng dặn dò tôi, Phượng Trân là con của Tiên và Ma, từ lúc sinh ra đã mang theo một phần ma tính, nếu như có thể thuận lợi sinh ra từ cơ thể người mẹ thì còn có thể khống chế được phần nào ma tính, nhưng tiếc là lúc mang thai tôi lại trúng độc Đông Doanh Hoa, hơn nữa lại còn nổi lửa liều mạng một mất một còn với Bà La Già, bây giờ cho dù có đưa Phượng Trân xuống nuôi dưỡng ở phàm giới, cũng e là không chịu nổi sự phản phệ của ma tính. Lúc đó trong tâm tôi còn mang hy vọng, dù sao nó cũng có một nửa dòng máu của tộc Phượng hoàng, có lẽ vẫn còn có mặt lương thiện, nhưng bây giờ xem ra, đúng là tôi đã mơ mộng hão huyền rồi.
Gương mặt Bà La Già lại u ám thêm mấy phần: “Thượng thần Phượng Hoàn nói như vậy là sao, bổn tọa đã không còn so đo tính toán chuyện đó từ lâu rồi”.
Vốn là nghe chàng nói như thế tôi nên vui vẻ, nhưng hiện tại quả thật là không có chút tâm trạng nào hết cả, trong lòng đang thầm nghĩ không biết sau này nên làm gì với Phượng Trân đây, nên giọng điệu trả lời có phần lấy lệ: “Ma Quân đại nhân rộng lượng, tôi vô cùng vui mừng”.
Bà La Già vẫn tiếp tục nói về chuyện Phượng Trân, hỏi: “Dáng vẻ nó như vậy còn có cách nào nữa hay không?”.
Tâm tình tôi lúc này quả thật là vô cùng lo lắng, phẩy phẩy tay áo, nói: “Đấy là chuyện nhà của bản thượng thần, không dám làm phiền Ma Quân đại nhân quan tâm”. Dừng lại một chút, lại cảm thấy có phần thất lễ, nên nói thêm để chữa ngượng, “Sau này nghĩ được biện pháp, tôi sẽ thông báo cho Ma Quân một tiếng”.
Gương mặt Bà La Già vô cùng khó nhìn, không nói được một câu nào hết cả, chỉ bình tĩnh nhìn Phượng Trân đang đứng trên mặt đất, vẻ mặt biến đổi khôn lường.
Tôi cũng tiếc nuối không muốn đi, nhưng không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Ma Quân, chúng ta cần phải quay về”.
Bà La Già gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Phượng Trân, chân cũng không động đậy.
“Nếu như Ma Quân tiếc nuối, sau này tiện đường, có thể đi qua nhìn nó”. Thật ra nó cũng là con của chàng.
Lúc này Bà La Già mới vô cùng lưu luyến theo tôi quay trở lại Cung Tu La.
Chàng ngồi trên ghế, một tay đỡ trán, một tay cầm chén trà, ánh mắt nhìn chăm chú vào nước trà trong chén, thật lâu sau, mới nói: “Tôi từng nghe nói Vương Mẫu nương nương chỉ hôn cho nàng và Bích Hoa, nhưng lại bị anh ta từ chối. Vậy mà cuối cùng Bích Hoa lại vì nàng, mà lấy thân đỡ diệt thiên lôi”.
Tay cầm chén trà đang muốn đưa lên miệng uống của tôi khẽ run, suy nghĩ một lát mới đáp: “Đúng vậy”.
Chàng dừng lại một chút, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới nói tiếp: “Tôi còn nghe nói, lúc trước nàng vẫn ở trong Si Mị Chung cùng với Bích Hoa”.
Tôi gật đầu: “Đúng”.
Bà La Già lại trầm ngâm một lúc, rồi mới nói: “Nàng làm như vậy, rốt cục là vì cái gì?”.
Tôi yên lặng uống một ngụm trà trong chén, rồi đặt chén xuống bàn: “Tôi còn nhớ Ma Quân từng nói với tôi, có rất nhiều mỹ nhân yêu ngài”.
Bà La Già có phần mất tự nhiên mà gật đầu.
Tôi thở dài nói: “Lúc trước tôi cũng giống như Ma Quân vậy, vẫn nghĩ người yêu tôi là chuyện của người, tôi sẽ không vì điều đó mà phải chịu trách nhiệm gì hết cả”.
Lông mày Bà La Già nhếch lên.
“Đó là ý nghĩ lúc trước của tôi, bây giờ sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi cũng đã nhận được không ít đau khổ. Bích Hoa vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, tôi nợ anh ấy rất nhiều. Tuy rằng không thể yêu thương anh ấy được, thì ít nhất cũng không thể trong lúc anh ấy đang gặp hoạn nạn mà tôi lại ung dung tự tại ở ngoài được”. Ánh mặt trời bên ngoài vô cùng chói chang, tôi khẽ khép hờ mắt, nói, “E là bây giờ Ma Quân không hiểu được ý của tôi, nhưng thế cũng tốt, như vậy chứng minh Ma Quân vẫn là người may mắn, tuy không có được hai trái tim cùng đồng lòng hướng về nhau, nhưng ít nhất có thể bảo vệ cho chân tâm của bản thân, còn hơn là bị tình yêu làm tổn thương”.
Bà La Già ngước mắt nhìn tôi chăm chú một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười không chạm đến đáy mắt, rồi lại lập tức biến mất, chỉ còn lại có đau thương: “Nàng nói như vậy nhưng tôi không thể đồng ý với nàng được. Hai người ở gần bên nhau, nhưng nếu như không phải là hai trái tim hướng về nhau, thì làm sao nói đến chuyện hạnh phúc cho được? Người được yêu không hạnh phúc, thì làm sao người đi yêu cảm thấy hạnh phúc được”.
“Những lời này là Ma Quân đang nói về bản thân mình đúng không? Quả thật là muốn hai trái tim cùng hướng về nhau là chuyện không dễ dàng chút nào, mỹ nhân trong hậu cung của Ma Quân nhiều như thế, nếu như thật sự cảm thấy cô đơn, thì thử yêu một ai đó xem”.
Bà La Già bình tĩnh nhìn tôi: “Thượng thần Phượng Hoàn không cần giả vờ ngớ ngẩn cho xong chuyện, nàng phải hiểu rõ chuyện này chứ”.
Tôi cảm thấy đây đúng là một cái nút thắt không gỡ được, chỉ e là Bà La Già chưa bao giờ từng thật sự yêu một người nào cả, mà tôi thì lại vẫn còn yêu Bà La Già, Bích Hoa cũng vẫn luôn yêu tôi, nhưng tôi lại không yêu anh ấy. Theo một góc độ nào đấy mà nói, Bà La Già chưa từng động tâm thật ra lại là người hạnh phúc nhất, tôi không có được người ta yêu mà lại còn nợ người khác một tấm chân tình, mới thật sự là khổ đến không thể khổ hơn được.
“Việc gì Ma Quân phải chạm vào vết thương của người khác như thế”.
Bà La Già đứng lên, khoanh tay nói: “Thượng thần Phượng Hoàn nói như vậy là thừa nhận rồi đấy nhé”. Dừng lại một chút, chàng quay đầu nhìn tôi, “Có loại vết thương, nói thẳng ra sẽ mau lành hơn. Hạnh phúc đích thực, chỉ khi nào hai người yêu nhau ở bên cạnh nhau mới có được mà thôi”.
Ánh sáng chiếu vào một bên gương mặt chàng, khiến gương mặt chàng phần nào cũng nhiễm một chút ánh sáng mà sáng lên.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, A Hoàn”. Bà La Già nhìn thật sâu vào trong mắt tôi, “Vì hạnh phúc của nàng, vì hạnh phúc của tôi, hơn nữa là vì hạnh phúc của chúng ta, tôi sẽ đánh cuộc một lần”.
Khóe miệng chàng cong lên, trong mắt hiện lên một tia hi vọng: “Nếu như tôi nói với nàng, tất cả những chuyện tôi đã làm lúc trước là bởi vì tôi mất trí nhớ, nàng có thể tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội nữa có được không?”.
Trong lúc hoảng hốt, dường như ta nhìn thấy Bà La Già ngày ấy cầm lấy Si Mị Chung, nhẹ nhàng nói với tôi: “Cho dù là bao lâu đi nữa, tôi cũng sẽ chờ nàng”. Quanh co khúc khuỷu, tuy rằng gập ghềnh, cuối cùng chàng cũng đã quay trở lại, mà tôi thì lại rời đi mất rồi, rốt cuộc là không thể quay trở lại quá khứ được nữa.
“Bản thượng thần già rồi, không còn giống như người trẻ tuổi cả ngày phong hoa tuyết nguyệt từ lâu rồi”.
Bà La Già cười nói: “Thật ra tôi cũng không tính là tuổi còn trẻ nữa, tính ra thì tôi còn hơn nàng mấy tuổi. So với ba người đều không được hạnh phúc, không bằng ít nhất cũng tác thành cho hai người”.
Tôi nhẫn nhịn cơn đau như kim đâm vào tim, thản nhiên nói: “Ma Quân chỉ muốn nhìn thấy hai người cười vui vẻ, mà bỏ người thứ ba ở nơi nào, người đó chưa từng làm chuyện gì sai, nhưng lại phải chịu trách nhiệm vì sự tùy hứng của hai người kia, thì không phải là quá tàn nhẫn hay sao. Người đi yêu người khác đã quá khổ sở rồi, Ma Quân vẫn nên làm người được yêu như trước đi”.
Bà La Già bình tĩnh nhìn tôi một lúc lâu, mắt cũng dần trở nên đỏ ửng: “A Hoàn đang giận dữ nên mới nói thế thôi, tôi sẽ không tin đâu”.
Tôi thở dài: “Rõ ràng là chàng biết tôi nợ Bích Hoa nhiều như thế”.
Bà La Già đập bàn, mắt vằn vện đầy tia máu, quát: “Rõ ràng là nàng đã đồng ý với tôi cứu người xong sẽ quay trở lại, tôi chờ nàng gần sáu trăm vạn năm, vất vả chờ đợi, mà nàng lại nói với tôi là không cần đợi nữa, quay trở lại làm một Bà La Già không tim không phổi như trước đây, tôi không làm được, không làm được!”.
Cuối cùng thì chàng cũng rơi lệ, chảy xuống mặt đất, rất nhanh đã không còn thấy nữa: “Nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, không sợ tôi sẽ giống như Phụ Quân năm xưa, lập tức sẽ dẫn quân san bằng Tiên giới hay sao?”.
Mây chợt che lấp mất mặt trời, trong phòng trở nên u ám. Gương mặt Bà La Già giấu trong bóng tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi môi chàng đang run rẩy.
“Nàng không nợ Bích Hoa cái gì cả, bây giờ tôi chữa khỏi cho anh ta, nàng sẽ không nợ anh ta cái gì hết cả!”. Chàng thuận tay ra một chiêu thức, khiến cho Si Mị Chung vốn đang ở Tiên giới lại xuất hiện trong tay chàng, sau đó trong nháy mắt, Bà La Già đã đi vào bên trong Si Mị Chung.
Tôi dậm chân một cái, cũng đi vào theo. Tiếc rằng pháp lực hiện giờ của tôi đã không bằng lúc trước, nên làm sao đuổi kịp được tốc độ của Bà La Già. Lúc tôi đuổi tới nơi, Bà La Già đã giam Bích Hoa vào trong một không gian ở trong không trung, hạt châu màu lam giữa trán chàng đã bắt đầu được đưa vào bên trong cơ thể của Bích Hoa.
Bích Hoa bị pháp lực giữ ở giữa không trung, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn. Tôi há miệng, hét lên một cách thê lương: “Bích Hoa!”.
Bích Hoa đang ở giữa không trung mở to mắt ra, sắc thái trong mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng nhắm mắt lại: “Hóa ra nàng đã sớm biết tôi là Bích Hoa, vậy mà tôi còn giả câm điếc để lừa nàng”.
Hạt châu hoàn toàn nhập vào trong cơ thể của Bích Hoa, Bà La Già thả Bích Hoa từ không trung xuống, cười với tôi: “A Hoàn, đi theo tôi”.
Bích Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, một lúc lâu sau, mới gằn từng chữ nói: “Hóa ra là anh ta”.
Giữa trán Bà La Già hơi chảy ra một chút máu, chảy dọc theo gò má đi xuống, nhưng chàng cũng không phát hiện ra, che miệng ho hai tiếng, lại vươn tay về phía tôi: “Nàng không nợ anh ta cái gì hết cả, đi theo tôi đi”.
Ngón tay chàng khẽ run, nhưng cũng không so sánh được với trái tim đang run rẩy của tôi.
Tôi nhắm mắt lại, quay đầu không hề nhìn chàng, chỉ cúi người nâng Bích Hoa đang nằm trên mặt đất dậy: “Chúng ta quay về phòng đi”.
Bích Hoa mở to hai mắt nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
Bà La Già lùi về phía sau mấy bước, gương mặt trắng bệch.
“Xem ra vết thương của Ma Quân không nhẹ, vẫn nên sớm quay trở về chữa trị đi”. Nói xong tôi đỡ Bích Hoa đi vào trong phòng. Bích Hoa quay đầu nhìn Bà La Già, rồi lại nhìn tôi, sau đó cúi đầu không nói gì. Căn phòng cách chúng tôi không xa lắm, mà sao tôi cảm thấy quãng đường này thật sự rất dài. Phía sau truyền đến tiếng hét thê thảm của Bà La Già, giống như một thanh đao sắc, cắt nát trái tim tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.