Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Chương 30: Nữ vương bệ hạ uy vũ!




Mấy ngày gần đây trong triều không hề yên tĩnh. Nguyên nhân thì có hai. Một là vì nữ vương nước láng giềng truyền tin nói muốn đến bản quốc tuyển Vương phu, các vương công quý tộc bận rộn, chỉ hận không thể quẳng luôn nhi tử nhà mình lên giường của Nữ vương, thậm chí có người còn hận không thể tự mình ra trận, giành lấy một cơ hội. Nguyên nhân thứ hai, mới có chút liên quan đến Lưu Đức.
Vương triều hiện tại có hai kỳ nhân. Một người là hòa thượng lại vẽ xuân cung, đại sư Vô Sắc. Người kia chính là Lưu công công. Thân là thái giám, nhưng tâm tư muốn có đời sau vẫn không dứt bỏ được, cứ từng người nối tiếp nhau, cưới đến tám mươi phòng thiếp thất. Nghe nói, gần đây dự tính cưới người thứ tám mươi mốt.
Những gia đình có con gái chưa gả cưới trong kinh thành đều vô cùng lo lắng, sợ bị Lưu công công nhìn trúng.
Giữa chính ngọ, thái dương chói chang, ánh nắng khiến người ta hoa mắt.
Tôi mặc ba tầng trong ba tầng ngoài, lại càng cảm thấy nóng hơn. Vì chào đón Nữ vương nước láng giềng, lễ nghi không thể bỏ, nên hôm nay tôi mới ăn mặc long trọng một chút.
Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục chờ đợi.
Đại quân của Nữ vương cuối cùng thì cũng chậm rãi đi tới nơi, đại quân đi theo được bố trí ở ngoài thành, Sở quốc ba mặt là nước, Du quốc là nước láng giềng duy nhất, nên tiểu hoàng đế đối với việc này vô cùng coi trọng, tự mình tiếp đón Nữ vương.
Nữ vương tên là Thụy Châu, từ xa nhìn lại trông dáng người cao gầy, khuôn mặt dịu dàng mang theo mấy phần khí khái, giọng nói lớn, nói tiếng của Sở quốc không trôi chảy lắm, tiếng nói mang theo âm sắc của dị quốc, cách thức nói chuyện cũng vô cùng cá tính.
Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy tiểu hoàng đế chính là: “Quả nhân nghe nói nam nhân của Sở quốc vô cùng tốt, muốn mang một người về nước làm Vương phu, không biết người nào là tốt nhất?”.
Cả triều đình đột nhiên yên tĩnh
Thượng thư Bộ Lễ Lí Xương Ấp gương mặt lạnh lùng, bĩu môi, lầm bầm một câu: “Không biết xấu hổ”.
Ai ngờ đâu tai nữ vương rất thính, lập tức quay đầu lại nhìn Thượng thư Bộ Lễ, tỉ mỉ quan sát đánh giá ông ấy một lúc, thất vọng lắc đầu, bình luận: “Quá già”.
Tôi đoán rằng, cô ấy chưa có học được từ khó hiểu như xấu hổ, nếu không cũng sẽ không bình tĩnh như thế.
Lí Xương Ấp năm nay còn chưa đến bốn mươi tuổi, nghe xong câu này của nữ vương, tức giận đến nỗi đỏ cả mặt.
Nữ vương cẩn thận nhìn ông ấy: “Lại mắc cỡ kìa, không tệ, thích”.
Gương mặt của Lí Xương Ấp trở nên trắng bệch.
Tiểu hoàng đế ho khan một tiếng, hoà giải: “Du Vương là khách quý của Sở quốc chúng tôi, trước không ngại làm quen với phong thổ bản quốc, chuyện tuyển Vương phu, người ngoài không làm chủ được, tùy duyên đi”.
Nữ vương quay đầu nhìn người phiên dịch bên cạnh, người phiên dịch nói một lúc.
Nữ vương suy ngẫm một lúc, nói với tiểu hoàng đế: “Cũng được”.
Sau đó nhìn một vòng quanh triều đình, chỉ vào Tống Tử Hiên nói: “Người này không sai, tôi ở nhà anh ta đi”.
Cả triều đình lại yên tĩnh.
Tiểu hoàng đế nghiêm trang nói: “Trẫm đã sai người chuẩn bị hành quán, Du Vương bệ hạ không cần phải chịu thiệt”.
Nữ vương cười với Tống Tử Hiên, vuốt cằm nói: “Để mọi người ở đó đi, quả nhân thích ở nhà anh ấy”.
Tống Tử Hiên cúi chào Nữ vương: “Nhà vi thần có nhiều bất tiện, nếu Du Vương không chê, vậy vi thần đương nhiên là hoan nghênh”.
Nữ vương cười ha ha: “Không cần dắt lừa đến, ta có ngựa”.
Chỗ ở của Du Vương cứ như thế mà quyết định.
Tác phong của Thụy Châu vô cùng dũng mãnh, đến đêm tôi đã hoàn toàn hiểu rõ.
Trong cung tiểu hoàng đế mở yến tiệc, xem như là tẩy trần đón cô ấy.
Đúng giờ Thụy Châu tới, ngồi ở bên phải tiểu hoàng đế, ánh mắt không hề nhìn đến những mỹ nhân đang nhảy múa ở giữa sân, chỉ cười tủm tỉm nhìn các vị đại thần.
Theo phong tục của Sở quốc, mỗi vị đại thần nên tiến lên mời Nữ vương một ly rượu.
Thụy Châu không hề cự tuyệt bất cứ ai, gặp ai nhìn có vẻ khôi ngô một chút thì sẽ nói chuyện đôi câu, khôi ngô hơn chút nữa thì sẽ mời lại một chén, nói chuyện thêm mấy câu.
Tới lượt Tống Tử Hiên, Thụy Châu cười tít mắt uống cạn rượu trong chén, mời lại một chén, rồi mới chớp mắt nhìn Tống Tử Hiên nói: “Quả nhân nhìn anh thấy hơi quen”.
Tống Tử Hiên cung kính nói: “Thần bất tài, từng phụng vương lệnh đi quý quốc”.
Thụy Châu sờ cằm, suy nghĩ một lát, giật mình nói: “A, chàng chính là mỹ nhân tảng đá à”.
Sau đó đột nhiên đứng lên, cầm tay Tống Tử Hiên, cười rạng rỡ, kích động nói: "Mỹ nhân, không biết đã có hôn phối chưa?”.
Cả đại sảnh đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn về chỗ hai người đang đứng trên cao, chỉ có tiểu hoàng đế còn ồn ào không biết chuyện gì đang diễn ra, vẫn còn vui vẻ ăn bánh trong tay. m nhanh cắn nuốt bánh nhỏ bé lại trở nên vô cùng âm vang.
Chân tôi mềm nhũn, tóm lấy lưng ghế dựa của tiểu hoàng đế, cố gắng đứng vững, không nhịn được khóe mắt ướt đẫm, cái cô Thụy Châu này, cũng quá là mơ mộng đi, cái chiêu này mà tôi học được từ trước, không biết hôm nay có còn…
Cánh tay Tống Tử Hiên cầm ly rượu dừng lại một chút, cười mà như không liếc nhìn về phía tiểu hoàng đế một cái.
Tôi rụt cổ, tay cầm ly rượu khẽ run thay tiểu hoàng đế.
Bé con có hiểu ý của Tống Tử Hiên hay không? Tuyệt đối đừng có nói cho Đỗ Lang biết, nếu cô ấy mà biết, xé nát cô nàng Thụy Châu này ra cũng là chuyện có thể làm lắm.
“Tuy rằng thần chưa lập gia đình, nhưng trong lòng đã có người”.
Thụy Châu cắn môi tiếc nuối, cũng chưa chịu buông tay, tiếp tục nói: “Chàng theo tôi trở về, tôi hứa để chàng làm Vương phu, cùng tôi trị vì Du quốc”.
“Choang” một tiếng, bầu rượu trong tay thái giám rơi vỡ trên mặt đất, hương rượu lan trong không khí.
Miệng Lí Xương Ấp mở rộng như miệng con trai, đũa dừng ở bên môi, trên đó còn có một gắp thức ăn, nước từ thức ăn nhỏ từng giọt từng giọt xuống chòm râu.
Không biết ai nói một câu: Thừa tướng đại nhân mới chỉ qua ba mươi tuổi thôi chứ mấy.
Lí Xương Ấp nghe thấy, hung hăng quay đầu lại trừng mắt nhìn người vừa nói xong. Tức giận đem đồ ăn trên đũa vào miệng nhai, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, giống như thứ đang ăn không phải là đồ ăn vậy.
Tống Tử Hiên rút tay về, đang muốn nói, thì lại nghe thấy có tiếng báo: “Trữ Vương tới”.
Ồ, Trữ Vương là em trai của tiên vương, là chú của tiểu hoàng đế, chú ruột.
Đồng thời, cũng là một vương gia nhàn rỗi. Trong hoàng gia, vẫn luôn có những người như thế.
Trữ Vương đến vào lúc này, không khí có phần căng thẳng.
Trữ Vương nhanh chóng bước vào, chắp tay chào Thụy Châu: “Đã nghe mỹ danh của Du Vương từ lâu, bổn vương vẫn luôn mong ngóng, hận không thể ra roi thúc ngựa bay đến Du quốc để gặp nàng, hôm nay nghe nói Du Vương đến Sở quốc chúng tôi, bổn vương đành phải không mời mà đến”. Trữ vương bước mấy bước tiến lại gần Thụy Châu, sửa lại áo choàng trên người, mở quạt trên tay ra phe phẩy mấy cái, rồi lại khép lại, cười tủm tỉm nói, “Nữ vương xem tôi có may mắn lọt mắt xanh của nàng, làm nên một đoạn giai thoạn Tương Vương Thần nữ(27) hay không?”
Trữ Vương dáng vẻ cũng không tệ, tiếc là Thụy Châu học ngôn ngữ Sở quốc chưa thạo. Tôi đoán rằng, một câu cô ấy cũng không hiểu.
Quả nhiên, Thụy Châu nghe Trữ Vương nói một hồi, chỉ ngơ ngác nhìn anh ta, quay đầu lại tìm phiên dịch, tiếc rằng phiên dịch đã sớm say đến bất tỉnh, đi tìm Chu Công từ lâu rồi.
Thụy Châu chán nản nhìn Trữ Vương, yên lặng không nói.
Mặt Trữ Vương cười đã đến mức cứng đờ, cuối cùng đành xuống nước, khô khốc nói: “Là tiểu vương tự mình đa tình”. Sau đó không quay đầu lại đã đi luôn.
Thụy Châu nhìn anh ta đi mất, gương mặt vẫn ngơ ngác như cũ.
Theo thống kê tạm thời, trong yến tiệc đêm nay có tổng cộng một trăm ba mươi hai vị đại thần, tổng cộng Thụy Châu uống hết hai trăm ly rượu. Tôi đoán, vốn là có thể uống hai trăm linh một chén. Đáng tiếc, Trữ Vương.
Sau đó, tôi lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm túc. Tống Tử Hiên thế mà lại uống rượu thật, hơn nữa còn uống đến say.
Tôi chán nản nhìn Tống Tử Hiên đang đứng chắn ở trước cửa nhà chúng tôi, lại nhìn ánh trăng trên đầu, cô đơn nói: “Tử Hiên, đêm khuya rồi, hôm nay chàng lại uống không ít rượu, vẫn nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi”.
Tống Tử Hiên không thay đổi sắc mặt, nghiêm trang nói: “Tôi muốn nhìn nàng, nếu không nàng sẽ lại chạy mất”.
Tôi che trán nói: “Hơn nửa đêm rồi, tôi chạy đi đâu cơ chứ”.
Chàng yên lặng, nhưng vẫn cố chấp nhìn tôi.
“Ít nhất thì để tôi vào nhà đã”.
Tống Tử Hiên lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Không được trốn đi”.
Tôi ngáp một cái, ngồi luôn xuống đất.
Đêm nay gió không lớn, cũng không có mấy ngôi sao trên bầu trời.
Tống Tử Hiên lại nói: “A Hoàn, về nhà”.
Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không thể nhịn được: “Chàng chắn cửa mất rồi còn gì!”.
Tống Tử Hiên lao lên nắm tay tôi, kéo đi, nhưng mà, hướng đi có vẻ không đúng rồi.
A? Ê, đây không phải là phòng ngủ của chàng à? “Rầm” một tiếng cánh cửa sau lưng tôi đóng lại, trong phòng tối như mực. Tôi nhìn Tống Tử Hiên, trong lòng cảm thấy bối rối.
Chàng dẫn tôi đi vào. Tôi cười gượng mấy tiếng.
Trong bóng tối, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng áo lót màu trắng như tuyết của chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.