Tính Sư

Chương 87: 10




Sợi dây đỏ trên người Tần Giao mà bọn họ vẫn luôn dùng để liên hệ bỗng nhiên bị đứt mất, điều này khiến Tấn Hành cảm thấy bất an, bèn nhanh chóng rời khỏi trường học của Thạch Tiểu Quang và cố gắng liên lạc với y.
Nhưng điện thoại đã gọi rồi, tin nhắn cũng gửi rồi, thế mà người kia cả buổi vẫn chẳng hồi âm lại. Tấn Hành còn chạy tới nhà Lâm Thanh Bình để mạo muội hỏi thăm, mới biết trưa nay y đã một mình rời đi, cũng chẳng buồn báo tin cho mình.
Lại liên hệ với việc gần đầy bọn họ đang tìm kiếm long cốt của Tần Huyền, Tấn Hành lập tức biến sắc. Hắn lặng lẽ cúi đầu nhìn nửa đoạn dây đỏ sót lại trong tay mình, sau một chốc suy nghĩ, hắn bèn lấy quyển tính thư mang theo bên mình quanh năm ra, triệu hoán lão tổ tông Tấn gia đã rất lâu rồi chưa đích thân xuống núi, rồi hỏi nó về vị trí hiện tại của Tần Giao.
Nhưng con mèo già ma lanh này lại chẳng chịu tỏ thái độ hợp tác gì cả. Nghe nói là việc liên quan đến Tần Giao, Lão Nhĩ Đóa bèn nhảy ra khỏi quyển tính thư trong tay Tấn Hành, leo lên ngồi xổm ở đầu tường, lười biếng ngáp một cái:
“Ôi dào, ta còn tưởng là chuyện gì chớ, thì ra là nhóc cá chạch không biết kính già yêu trẻ của Tần gia hả. Làm sao, hai đứa cãi nhau à……”
“……Hôm nay sau khi chia tay con, sợi dây trên tay anh ấy bỗng nhiên bị đứt mất, ngài xem giúp con coi anh ấy đang ở đâu.”
“Hừ, nó cũng có phải con nít đâu, chắc bất cẩn đụng vào đâu đó rồi làm đứt thôi, có thế mà cũng tìm ta……”
Nghe giọng điệu của lão mèo già này là biết thái độ của nó với Tần Giao vẫn không quá tốt, Tấn Hành tỏ vẻ bất đắc dĩ, thuật lại chuyện bọn họ đang tìm kiếm long cốt của Tần Huyền và cánh cửa của Tự thị. Lão mèo già này xưa nay không sợ trời chẳng sợ đất, nhưng vừa nghe đến mấy chữ ứng long Tần Huyền, nó liền ngó dáo dác xung quanh rồi thì thào ra chiều kiêng dè lắm:
“Con nghe được chuyện về ứng long Tần Huyền từ đâu?”
“Lúc đang tìm kiếm cánh cửa của Tự thị, sao vậy ạ?”
“Không…… Không làm sao cả, chỉ là ta khuyên con một câu, nếu con thật sự muốn tiếp tục điều tra về long cốt của Tần Huyền thì nhất định phải cẩn thận biết chưa. Xưa kia thần lực của ứng long có thể chống lại thần linh, hô mưa gọi gió, là đại thần thông hàng thật giá thật đấy…… Nếu không phải con rồng dê xồm này ăn chơi đàng điếm làm hỏng đạo hạnh thì bây giờ gã tuyệt đối oai phong lẫm liệt hơn đám giá tiên chỉ biết trông cửa với chăm cháu như bọn ta……”
“……”
“Haiz, nhưng sợ là giờ gã đã lọt vào tay kẻ có mưu đồ xấu xa…… Năm, ấy không, mười đứa như con cộng với cả Tần cá chạch hợp sức lại chắc cũng chẳng phải đối thủ của gã…… Chậc…… Giờ phải làm sao đây…… Tuy ta không thích thằng nhóc cá chạch quen thói nói dối, không chịu noi gương tốt lại còn chạy đi làm tà túy kia, nhưng cháu nhỏ xui xẻo nhà ta sao cả đời chẳng thấy gặp được chuyện gì tốt lành vậy…… Hay là đến lúc gặp Tần Huyền, các con cứ quỳ xuống xin tha luôn đi, biết đâu con rồng dê cụ kia lại nể tình Tần cá chạch là họ hàng với gã nên không lấy mạng hai đứa……”
Tấn Hành: “……”
Tuy rằng đề tài này hết sức nghiêm túc, biểu cảm của Lão Nhĩ Đóa cũng có vẻ nghiêm túc, nhưng nó cứ một câu con rồng dê cụ lại một câu nhóc Tần cá chạch, làm Tấn Hành quả thật không thể nghiêm túc cho nổi, cuối cùng chẳng kiếm được thông tin giá trị gì từ chỗ nó. Lão Nhĩ Đóa thấy Tấn Hành lạnh lùng liếc xéo mình một cái thì cũng xù lông lên, khinh bỉ nói:
“Rồi rồi rồi, không gọi thì không gọi…… Xem con bênh người ta chằm chằp kìa! Ta là trưởng bối của nó! Cũng là trưởng bối của con luôn đấy! Gọi nó một câu nhóc cá chạch là còn coi trọng nó đấy nhá…… Mặc dù con vừa đẻ ra đã được tổ tông nhà người ta chọn làm rể, nhưng mà cũng nể mặt ta tí đi chứ, giờ vợ chồng son chúng bây sống hạnh phúc quá nên trở mặt phủi sạch quan hệ thế đó hả…… Rồi rồi, đừng nhìn ta như thế, nó không có việc gì đâu, ta vẫn ngửi được mùi trên người nó mà…… Xong chưa, vừa lòng chưa?”
“Thế giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Hở? Hình như đang ở một chỗ cách đây hơi xa, bên cạnh có nước, còn có rất nhiều ếch kêu ầm ĩ, ờm, có lẽ là bờ đê nào đó chăng…… Lát nữa con nghĩ cách tìm nó đi…… À, mặt khác, về chuyện của tên ứng long Tần Huyền kia, nếu hai đứa thật sự đụng độ gã ta thì cũng không hẳn là không có cách đối phó……”
Mặc dù biết Lão Nhĩ Đóa nói lời này nhất định là có thâm ý riêng, nhưng giờ Tấn Hành đang sốt ruột muốn xác nhận an nguy của Tần Giao, đâu không chịu được cái kiểu nói chuyện lan man của người già. Lão Nhĩ Đóa cũng biết là mình còn dong dài nữa thì Tấn Hành sẽ nổi đóa lên cho xem, vậy nên nó cố gắng nói súc tích ngắn gọn:
“Những dòng họ tồn tại để bảo hộ các gia đình như chúng ta chủ yếu chia làm ba loại, hình như ta chưa nói cụ thể với con đúng không?”
“Vâng.”
Dù không hiểu sao nó tự dưng nhắc đến chuyện này song Tấn Hành vẫn gật đầu phối hợp. Lão Nhĩ Đóa lên tinh thần, giật giật hai tai, hài lòng gật đầu, đoạn bảo:
“Lúc trước chuyện giữa con và Tần cá chạch vẫn chưa rõ ràng nên ta chỉ dám ở bên cạnh nhìn thôi chứ không dám lắm lời, giờ thời cơ đã đến rồi, ta cũng nói cho con luôn…… Trong quyển sách con đang cầm trên tay, những dòng họ quản lý việc nhỏ nhặt trong nhà của các hậu duệ đời sau đều được gọi thống nhất là gia họ. Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vương, về cơ bản là những họ đang có trong Họ Bách Gia……”
“……”
“Mà quản lý sự vụ trong tộc trong bộ lạc thì gọi là tộc họ. Mụ điên ba đầu Diêu thị mà lần trước con bắt về, Tự thị xưa kia có công trị thủy mà các con đang tìm kiếm, cả tám họ lớn thời thượng cổ man rợ ngang ngược kia nữa, cơ bản đều là tộc họ. Loại cuối cùng gọi là quốc họ, là dòng họ còn lưu truyền trên thế gian sau khi một quốc gia ra đời và diệt vong. Dòng họ kiểu này thường có nhiều duyên con cháu nhất, lai lịch ghê gớm nhất, thậm chí còn có quyền hiệu lệnh trực tiếp đối với những dòng họ khác. Chẳng hạn như lão tổ tông Tần thị của Tần cá chạch, hoặc là Tấn thị từng một thời oanh liệt lẫy lừng của chúng ta……”
Nói rồi, Lão Nhĩ Đóa cũng không khỏi cảm khái vì những hoài niệm quá khứ. Mà Tấn Hành thì từ đầu chí cuối vẫn nghiêm mặt, biểu cảm lại còn ngờ vực, làm Lão Nhĩ Đóa nổi đóa lên, đập đập thằng ranh con mặt liệt láo lếu này mấy phát rồi tức tối răn dạy:
“Thằng ôn con này, đừng bảo mi vẫn nghĩ xưa nay ta là gia họ chuyên đi quản mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi đấy nhé! Tần cá chạch có lai lịch ghê gớm nhưng nhà chúng ta cũng đâu có kém cạnh! Nếu không phải vì lão Tấn gia nhà ta rước một con sói tham lam về làm rể thì đâu đến nông nỗi bị mất chìa khóa cửa, còn bị giáng cấp từ quốc họ xuống gia họ, giờ còn phải sợ con rồng dê xồm đã chết từ bảy đời tám tổng ấy nữa!…… Đều vì chị con hồi trước không có mắt nhìn người nên mới dẫn cái thằng Chương Thanh Phong kia về nhà…… May mà Trường Minh từ nhỏ đến lớn đều không hề giống tên khốn kiếp kia……”
Đã lâu lắm rồi hắn không nghe Lão Nhĩ Đóa ca thán về chuyện này, đã vậy còn biết được thêm một chân tướng làm hắn sững sờ. Tấn Hành khó chịu mím môi, gương mặt cũng lạnh đi vì cái tên Chương Thanh Phong, cái tên mà nhiều năm nay chưa nghe người ta nhắc tới.
Lão Nhĩ Đóa đang tuôn một tràng nhưng thấy Tấn Hành mất hứng thì cũng không tiếp tục nữa, nó lúng túng hắng giọng rồi cố lái sang chuyện khác trước ánh nhìn chòng chọc của chàng thanh niên:
“Ta vốn cũng không định kể hai việc này cho con, nhưng cứ gạt con mãi thì cũng không hay…… Nói chung, với tư cách là lão tổ tông đã dõi theo con từ nhỏ đến lớn, đây là chuyện cuối cùng liên quan đến tính thư mà ta có thể báo cho con. Hẳn con cũng nhận thấy rồi đấy, qua thời gian, từ thưở con còn ấu thơ đến thời thiếu niên rồi khi thành gia lập nghiệp, trừ Trường Minh ra thì người nhà con ngày càng ít thấy được ta chạy lăng xăng trong nhà nữa, đúng không? Bởi vì chỉ có trẻ con chưa lớn thì mới được các lão tổ tông luôn luôn yêu chiều săn sóc, sau khi trưởng thành phàm nhân sẽ dần mất đi năng lực này, bao gồm cả con nữa, Tấn Hành à……”
Lão Nhĩ Đóa nói vậy khiến vẻ mặt Tấn Hành thoáng thay đổi. Có lẽ cũng biết thằng nhóc lạnh như tảng băng này xưa nay chẳng bao giờ đi quan tâm người xung quanh một cách tỉ mỉ, Lão Nhĩ Đóa ngẩng cái mặt mèo già lên, rên hừ hừ một tiếng rồi bảo:
“Mặc dù bây giờ ta vẫn mặt dày ở lại nhà con, thế nhưng ta cũng sắp phải tạm biệt con rồi, về sau nếu con muốn tìm ta thì chỉ có thể dùng cách chính thống là thông qua tính thư thôi. Ta không thể cả đời làm con mèo giá trông cửa ăn cá ở nhà con được, hơn nữa thần lực của ta giờ đây yếu ớt chẳng sánh bằng thưở xưa, không thể nào giúp sức nhiều cho con. Về sau, vì luật trong cửa nên ta cũng không cách nào tiết lộ cho con biết con đường phía trước của con và Tấn thị ta rốt cuộc sẽ ra sao hay con sẽ tìm được gì bên trong cửa, con và nhóc cá chạch nhà con hãy tự mình tìm kiếm phía sau cánh cửa để khám phá tất cả chân tướng đi……”
Dứt lời, Lão Nhĩ Đóa thản nhiên phủi mông trở lại trong tính thư, Tấn Hành thậm chí còn chưa kịp nói lời từ giã chính thức với nó, mà hiển nhiên lão mèo già tiêu sái này cũng không cần thứ ấy.
Ngặt nỗi, dựa theo manh mối mà Lão Nhĩ Đóa cung cấp, Tấn Hành vẫn không thể tìm được cái chỗ bờ đê nhiều ếch mà lão mèo già này bảo.
Hắn tìm kiếm suốt hai, ba tiếng đồng hồ mà vẫn chẳng thấy người đâu, ngay lúc Tấn Hành đang nghĩ bụng rốt cuộc Tần Giao chạy đi đâu thì chợt nhận được một cuộc gọi đến từ Liêu Phi Vân, cuộc gọi này khiến sắc mặt Tấn Hành bỗng chùng xuống, thậm chí còn có vẻ quái lạ.
“……Tấn Hành à, chỗ anh xảy ra chuyện này, cậu xem giúp anh với nhé, anh cảm thấy tình huống hơi quái dị, không giống như do người thường làm ra…… Hơn nữa người chết…… Có vẻ còn có một chút liên quan đến Tần Giao……”
Liêu Phi Vân nói rõ là mơ hồ, mỗi lần gặp vụ án không phải do con người gây ra, cần nhờ đến sự giúp đỡ của hắn, anh ta đều nói năng lấp lửng như vậy cả. Ban đầu chuyện này nghe còn có vẻ hết sức bình thường, nhưng vì câu sau cùng của Liêu Phi Vân mà trở nên kỳ lạ. Tán Hành cau mày suy nghĩ một thoáng rồi cất tiếng hỏi:
“Liên quan tới anh ấy tức là sao?”
“Ờm…… Anh cũng không biết nói thế nào với cậu nữa, giờ anh cũng đang ở đây để thu thập bằng chứng, anh nói thế này nhé, nạn nhân tên là Thạch Văn Bưu, là người thành phố này, cậu có biết ông ta không?”
“……Hình như nghe hơi quen, ông ta là ai?”
Đã rất lâu rồi kể từ lần đến nhà Phùng Chí Xuân nên Tấn Hành cũng không lập tức nhớ ra cái tên Thạch Văn Bưu này thuộc về ai. Liêu Phi Vân yên lặng một lát, sau đó mới lên tiếng nhắc nhở:
“Khụ, vậy…… vậy ông ta có người vợ tên Phùng Chí Xuân, cậu có quen biết chứ?”
Đến đây thì cuối cùng Tấn Hành cũng hiểu là vấn đề ở chỗ nào. Tấn Hành đứng một mình trong đêm tối, sắc mặt lặng lẽ thay đổi, sau đó lạnh lùng bảo Liêu Phi Vân kể rõ sự tình. Liêu Phi Vân ở đầu dây bên kia vô cùng lúng túng, anh ta đằng hắng một tiếng rồi cố hạ thấp giọng, nói:
“Lúc gần chín rưỡi anh nhận được điện thoại báo là phía sau quán ăn vỉa hè đầu ngõ 32 có người chết, còn có người nhận ra danh tính nạn nhân ngay, bảo đây là Thạch Văn Bưu sống ở gần đó, suốt ngày ra ngoài uống rượu. Theo tình hình hiện tại thì hiện trường có vẻ thảm dữ lắm…… Chỗ nào trên thi thể cũng có vết trói và lỗ máu trông không giống như do con người làm ra, xương tứ chi và một phần xương ở cỗ bị dập nát, nửa cái đầu và một cánh tay còn bị xé toạc ra bằng răng……”
“……”
“Lúc người vợ hay tin rồi chạy đến đây, bà ta như sắp phát điên lên, cứ gào thét thảm thiết đến nỗi không thốt nên chữ nào rõ ràng…… Láng giềng xung quanh đều nói là lúc xế chiều nay, hai vợ chồng Lão Thạch xảy ra cãi vã ở ngay cửa nhà với một người đàn ông vẻ mặt đáng sợ, vóc người cao gầy, tóc dài đến vai…… Ngoài ra, anh còn tìm thấy bên cạnh thi thể có thứ khá giống da rắn lột, cùng với nửa đoạn dây đỏ bị cháy đứt lìa…… Sợi dây đỏ kia…… Anh thấy khá quen mắt……”
“……”
“Cho, cho nên nếu tiện thì cậu có thể tìm người kia tới đây cho anh được không? Anh không có ý định tội y ngay bây giờ, cũng không phải vì có thành kiến gì nên không tin y, nhưng dù thế nào cũng cần gọi y đến đây để nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện hôm nay ra. Cũng hơn là để anh ở đây mù mờ mơ hồ, tránh sau này đoán già đoán non rồi chọc y không vui……”
Lời Liêu Phi Vân nói là có ẩn ý, mà Tấn Hành lại đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu anh ta đang vượt quá quy củ của cục cảnh sát để nhắc nhở mình. Hắn đáp “Ừm”, cũng ghi nhận lòng tốt của anh ta, sau đó liền cúp điện thoại.  Tạm thời hắn vẫn chưa có cách để xác định Tần Giao rốt cuộc đang ở đâu, do đó chỉ có thể đội mưa để đến hiện trường vụ án tại ngõ 32.
Hơn mười giờ đêm, trên con đường ướt nước mưa phía sau quán ăn vỉa hè, một loạt xe cảnh sát và chủ tiệm hóng chuyện đang cùng tụ tập lại bên cạnh bức tường dỡ trắng xám.
Trong công đường bừa bộn cát đá, có thể thấy loáng thoáng những vết máu bắn văng tung tóe, khiến cho cái xác biến dạng nằm dưới đất nhìn càng kinh dị hơn. Liêu Phi Vân mặc bộ đồng phục cảnh sát phẳng phiu thẳng thớm, nãy giờ vẫn đứng một bên suy tư, sắc mặt không được tốt cho lắm. Mãi đến khi thấy bóng dáng Tấn Hành ở phía sau dải ngăn cách màu vàng, rõ ràng vừa chạy cả đoạn đường tới đây, đang vẫy tay ra hiệu cho mình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài để dẫn vị đại tiên này vào trong.
“Phùng Chí Xuân đâu?”
“……Ờm, bà ta chịu cú sốc quá lớn nên lăn ra ngất xỉu luôn, anh vừa cho người đưa đến bệnh viện rồi…… Mà, bà ta…… bà ta thật sự là gì gì đó của Tần Giao sao? Y đang ở đâu?”
Liêu Phi Vân hỏi lấm la lấm lét như thế, rõ ràng là đã biết gì đó rồi, từ đầu chí cuối Tấn Hành chỉ lạnh mặt chứ không hề trả lời. Hắn cúi đầu nhíu mày thay sang một đôi găng tay trắng, bước từng bước vào trong con ngõ tối thui phía trước. Sau khi dừng lại ở chỗ đặt bộ thi thể phủ kín vải trắng kia, hắn bèn kiểm tra sơ qua một lượt, vết thương trên người Thạch Văn Bưu quả thật gây ra bởi một loài bò sát có vảy, hình thể to lớn, bị kéo qua kéo lại mới tạo thành tình trạng kinh khủng như vậy.
Liêu Phi Vân một mình dẫn hắn vào đây, chú ý thấy biểu cảm trên gương mặt Tấn Hành trở nên kỳ lạ, anh ta vừa chỉ vào dấu vết trông như bị răng gặm vừa thấp giọng bảo:
“Cậu…… Cậu xem đi, anh đâu có nói dối đúng không…… Đúng là…… Đúng là giống dấu vết do động vật họ rắn cố ý gây ra mà…… Với cả vừa nãy anh vừa đi hỏi hàng xóm xung quanh đây rồi, lúc xế chiều ai kia quả thực có ghé nhà Phùng Chí Xuân, còn cãi nhau với chồng bà ta nữa…… Ngay cả Phùng Chí Xuân cũng không phủ nhận chuyện này……”
“……Tức là sao?”
“Vừa nãy Phùng Chí Xuân…… Trước khi ngất đi bà ta biểu hiện cực kỳ sợ hãi, anh cứ cảm giác như bà ta biết được gì đó nhưng nhất quyết không dám nói……”
“……”
“Cậu nghĩ…… Có khi nào cái vị nhà cậu hôm qua giận quá mất khôn nên lỡ xuống tay không có chừng mực…… khiến…… khiến người ta……”
Còn chưa nói dứt câu thì anh ta đã lập tức im bặt vì bị ánh mắt đáng sợ của Tấn Hành liếc qua. Thấy anh ta tự động câm miệng, Tấn Hành cũng quay đi không nhìn nữa, đồng thời tháo đôi găng tay trắng dính bẩn ra.
Tâm trạng hắn quả thực đang rất tệ, dù sao đêm nay nhân chứng lẫn vật chứng đều đủ cả, cách thức giết người cũng quen mắt, như thể chỉ thiếu nước bắt Tần Giao chủ động đứng ra nhận tội vậy, tình hình kiểu này khiến hắn trở tay không kịp. Kế tiếp hắn liền đi xem mẫu vật chứng mà Liêu Phi Vân nhắc đến —— mảnh da rắn lột cùng với nửa đoạn dây đỏ, sau đó lần lượt hỏi thăm mấy nhà hàng xóm từng xác nhận đã thấy Tần Giao. Trong quá trình này, Tấn Hành không chủ động phát biểu ý kiến nhiều, đến khi vừa ra khỏi hiện trường vụ án được mấy bước, hắn mới chậm rãi cất lời, câu đầu tiên hắn nói với Liêu Phi Vân là ——
“Không phải do anh ấy giết.”
“……Hả? Cậu, cậu dám chắc như vậy sao? Nhưng việc này…… việc kiểu này đâu ai có thể đảm bảo thay y được…… Hiện tại chúng ta cũng đâu có chứng cứ gì để chứng minh y không liên quan đến việc này, y thì mất tăm mất tích chẳng thấy bóng dáng đâu, ngộ nhỡ cuối cùng thật sự là……”
Cho dù Liêu Phi Vân có chịu tin tưởng con người Tấn Hành vô điều điện đi nữa, nhưng đối với kẻ đầy rẫy tiền án như Tần Giao, anh ta vẫn không yên lòng. Tấn Hành hiểu anh ta nghĩ như vậy không gì đáng trách, song hắn và người kia đã từng hứa rằng cả hai đều sẽ vì nhau mà lui một bước, hắn rút một tờ tính thư ra, châm lửa rồi ném nó về phía không trung, sau đó trả lời cực kỳ bình tĩnh:
“Không có chứng cứ thì em sẽ tìm ra chứng cứ để chứng minh, việc này không thể nào là do anh ấy làm, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì…… Em cũng đều bảo đảm thay anh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.