Tính Sư

Chương 7: Triệu – 7




“Hở? Cho nên cuối cùng anh cứ thế đi luôn à anh Tần?”
Bát mì thịt bò trước mặt tỏa ra hương thơm nức mũi, nghe Tần Giao kể lại chuyện tối qua, Thôi Đinh Đông cũng đến là cạn lời. Tần Giao ngồi đối diện cậu ta đang khom lưng lau chùi đôi giày da duy nhất của mình, y nghe vậy thì cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhìn chằm chằm màu đỏ sậm quái dị dính trên đôi giày đang lau, rồi ngẩng đầu lên hỏi ngược cậu chàng:
“Chứ không thì định sao, đâu thể ngồi lì ở đó được, cậu ta rõ ràng chẳng muốn tiếp tục ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ với anh nữa.”
Rõ ràng bị ghét bỏ mà Tần Giao còn nở nụ cười, sau 11 giờ, trong tòa đơn nguyên kiểu cũ, bà cụ bồn nhổ sát vách đang xem phim dài tập máu chó đêm khuya với âm lượng ti vi cao nhất.
Nghe thấy âm thanh khiến người ta tâm phiền ý loạn này, Tần Giao bèn đứng dậy khép cánh cửa sổ cũ nát lại, mà Thôi Đinh Đông suy đoán y vì thiếu nợ người nhà kia nên mới chọn nuốt giận vào bụng thì vừa ra sức húp mì vừa lẩm bẩm:
“Lũ nhà giàu này thật chẳng ra gì, đang yên đang lành tự dưng lên mặt với anh, anh có đắc tội hắn ta đâu, khó hầu hạ như thế đáng kiếp cả đời tìm không được vợ……”
Từ trình độ nào đó đây cũng coi như là chân tướng, nếu Tấn Hành ở nhà mà cảm giác được có kẻ nói xấu lưng mình như thế thì phỏng chừng phải hắt xì liên tục mấy cái liền.
Nghe Thôi Đinh Đông tức tối chỉ trích Tần Hành giúp mình, Tần Giao cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ kiên nhẫn lau sạch giày ra rồi cất cẩn thận vào trong hộp giày, sau đó đem bộ đồ hôm nay chuẩn bị riêng để đi gặp Tấn Hành ra, phân loại theo màu sắc đậm nhạt rồi bỏ vào trong chậu, chuẩn bị giặt để lần sau sử dụng.
Rốt cuộc cũng hoàn thành xong một loạt hành vi hệt như mắc chứng OCD cấp độ nặng, bấy giờ y mới sâu xa liếc nhìn chiếc bát nóng hổi của Thôi Đinh Đông.
“Hôm nay ăn có ngon không?”
“Dạ? Ăn ngon lắm ạ…… Cơ mà thịt bò này hình như hơi mùi…… Còn mì thì vị cũng không tệ lắm……”
Nói rồi cậu ta liền tiện tay chọt chọt miếng bò kho đầy ụ trong bát, thằng nhóc Thôi Đinh Đông này tính cách vô tư nên cũng không hề nhận ra Tần Giao tự dưng hỏi mình như thế thì có chỗ nào không ổn.
Nghe cậu ta trả lời như vậy, Tần Giao cũng chẳng tỏ vẻ gì là chột dạ. Một lát sau cái tên hại chết người không đền mạng này mới khẽ gật đầu, cất lời dụ dỗ thằng nhỏ ngốc nghếch đơn thuần:
“Thế thì ăn nhiều vào nhé, thịt này rất tốt cho trai tráng trẻ tuổi, đặc biệt là trai tráng trẻ tuổi chưa kết hôn như cậu đấy.”
“Hề hề vâng ạ!”
Thôi Đinh Đông chẳng ngờ thứ mình nuốt vào bụng chính là thánh vật tráng dương mà ở những năm đầu thời Đường có giá lên đến mấy vạn kim. Nếu cậu chàng biết được lai lịch bữa khuya thân ái của anh Tần nhà mình thì phỏng chừng sẽ kinh tởm đến độ ói hết mật xanh mật vàng ra mất, nhưng hiển nhiên Tần Giao sẽ không cho cậu ta biết, mà chỉ nói mấy câu có lệ rồi dời đề tài sang chuyện khác.
Nhắc đến vụ giúp Tần Giao tìm công việc, Thôi Đinh Đông suýt thì quên béng mất, cậu ta cuống cuồng chùi mỡ dính đầy trên miệng, đáp:
“Ờ ha, đúng đúng đúng, hôm qua em có nhờ người hỏi giúp anh. Một người anh em bạn bè của em đang cần tuyển mấy người, công việc hơi vất vả, tiền công cũng không nhiều, nhưng mỗi ngày có thể bao một bữa cơm, hơn nữa không yêu cầu học lực quá cao……”
“Ừm, chỉ cần một công việc bình thường là được rồi, tiền công và mấy thứ khác anh không soi mói.”
“Tốt quá, vậy sáng sớm mai em sẽ bảo với anh bạn kia, biếu thêm cho anh ấy đôi bao thuốc lá xịn. Anh Tần, nếu anh cảm thấy có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói thẳng với em, em sẽ tìm cho anh việc khác……”
“Cám ơn, Đinh Đông.”
“Đâu có chi đâu có chi, anh là anh của em mà, chẳng lẽ em lại không giúp anh đại của mình!”
Khi cười rộ lên, đôi mắt của cậu thanh niên thiện lương chân thành dường như tỏa ra ánh sáng chói lóa, người đàn ông mắt xám nhoẻn miệng không nói gì thêm, sau đó hai người lại tiếp tục tán gẫu chuyện khác.
Ăn xong, Tần Giao theo lệ thường chủ động đứng dậy giúp cu cậu rửa chiếc bát đã ăn sạch.
Thôi Đinh Đông tất nhiên là cảm động muốn rớt nước mắt, chỉ thiếu điều ca ngợi anh Tần hiền lành của mình là Quan Thế Âm tái thế.
Tần Giao lờ đi giọng nói oang oang của tên nhóc này, làm xong hết công việc nhà còn lại rồi mới lên lầu trên. Y châm điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay gầy, thong dong rít mấy hơi. Bên ngoài truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của chó hoang, y nghe thấy dưới đáy sàn nhà đột nhiên phát ra tiếng dị vật ngọ nguậy.
“Cút.”
Tần Giao bỗng nhiên lên tiếng doạ con quái vật dưới sàn nhà sợ hãi bò xa, cùng lúc con quái vật vô danh này rời đi, tiếng ngáy của tên nhóc Thôi Đinh Đông vô tư lự ở dưới lầu cũng bắt đầu khôi phục tần suất bình thường.
Đối với Tần Giao – kẻ có thần kinh mẫn cảm đến cực đoan, gần như không chịu được một chút âm thanh hỗn tạp nào từ ngoại giới, đây cũng là một loại quấy nhiễu khác, song y vẫn ung dung nhìn chằm chằm trần nhà mấy phút, rồi liền trở mình lấy chiếc túi đen mang theo lúc ra tù ra khỏi gầm giường.
Đồ vật trong túi kỳ thật không nhiều, chiếc túi nhỏ đã gần hỏng khóa chỉ đựng chứng minh thư của y và một chiếc thẻ ngân hàng cũ, ngoài ra, bên trong chỉ có một chiếc chìa khóa chẳng biết dùng để mở thứ gì, mấy đồng tiền xu ngũ giác dính tro bụi, cùng với một bức ảnh ố vàng.
Trong ảnh là người một nhà thân thiết đứng chung cùng nhau, nhưng kỳ lạ thay, ngoại trừ thiếu niên không rõ mặt đứng ở ngoài rìa, khuôn mặt của mấy người còn lại đều bị đâm rạch hung tợn bằng kéo.
“Tao van mày…… Mày…… Đừng trở lại nữa có được không…… Mày hãy buông tha cho gia đình tao đi….. Nơi này không phải nhà của mày…… Xin mày mau đi đi……”
Đến tận bây giờ, bên tai vẫn văng vẳng tiếng gào khóc tràn ngập kinh hoảng và sợ hãi kia, cách một tầng ký ức xa xôi đến mức dường như mất đi cảm giác chân thực, Tần Giao nắm góc bức ảnh đến xuất thần, thuận tay vẩy vẩy đầu thuốc lá.
Tàn khói nhẹ bẫng rơi xuống mặt đất, lấp lóe ánh sáng rồi tắt rụi.
Ánh lửa le lói chiếu sáng gầm giường, cũng chiếu sáng thi thể xuyến cái lúc trước bị lột da lóc xương, chỉ còn một cái đầu lâu máu me nhầy nhụa.
Đêm nay vẫn dài đằng đẵng như mọi đêm, phim máu chó nhà hàng xóm vẫn tiếp tục phát.
Y lặng lẽ ngồi trong bóng tối tiếp tục hút thuốc, vừa nghe tiếng kéo gỗ như muốn vang đến tận thế kỷ sau của Thôi Đinh Đông, vừa dọn dẹp lại chiếc tủ đầu giường vốn đã rất sạch sẽ, gần như không nhìn thấy một hạt bụi. Bỗng, chiếc điện thoại secondhand của y rung lên khe khẽ.
Cầm lên nhìn, Tần Giao liền trông thấy một dãy số xa lạ và thông báo hai tin nhắn chưa đọc hiện trên màn hình di động.
【Cuối tuần này anh có rảnh không?】
【Tôi là Tấn Hành.】
✿Tác giả có lời muốn nói:
Mợ là một người đàn ông càng nếm lại càng thấm vị đó nha, điểm này về sau cậu cả sẽ dùng cả đời để mà cảm nhận cho kỹ =v=
Editor: Tối qua vừa đọc xong quyển 2 nằm khóc rơm rớm nước mắt, đây là một bộ đem đến cho tui thật nhiều cảm xúc. Cho nên quyết tâm theo bộ này đến cùng, dù biết chắc sẽ tốn rất nhiều thời gian hic hic. Nhà tuy không có mấy bộ đình đám nhưng đều là những truyện t thật tâm yêu thích và muốn chia sẻ đến cho mọi người, nên t sẽ cố gắng edit chăm chỉ. Hiện tại cũng đang rảnh nên cứ đặt mục tiêu 5 chương/tuần đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.