Tính Sư

Chương 46: Thạch – 14




Lúc xe của Lão Đổng chầm chậm lăn bánh vào sân nhà cũ, Tấn Hành năm ấy mới qua sinh nhật 17 tuổi đang xịu mặt dắt xe đạp chuẩn bị ra khỏi nhà.
Tấn Thục lớn hơn hắn vài tuổi thì đang bất đắc dĩ đuổi theo phía sau, khuyên nhủ hết lời mới kéo được thằng nhóc vừa cãi nhau ầm ĩ với ông nội về, cũng giành lấy cái xe đạp của hắn.
“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi hả, có thể hiểu chuyện một chút được không……. Ông muốn em ra nước ngoài chứ đâu phải muốn hại em, ra ngoài rèn luyện mấy năm rồi trở về, nhất định sẽ có ích cho sự nghiệp của em sau này……”
“Không muốn học kinh doanh? Thế em muốn học cái gì……. Chẳng phải đã bàn bạc với em từ sớm rồi hay sao…… Tốt xấu gì em cũng nghe ông nói vài câu đi chứ, giờ ông lớn tuổi rồi, có rất nhiều việc đều…… Vả lại bố mẹ cũng đã……”
“Chị? Chị và em vốn không giống nhau, Tấn Hành à…… Em đừng nhìn chị bằng ánh mắt như thế, bây giờ chị có thể tự quyết định cuộc đời mình, đó là vì chị đã có năng lực độc lập gánh vác tránh nhiệm rồi, còn em thì mới bao lớn? Suy nghĩ của em còn chưa thành thục……”
Hai chị em đứng ở cổng nói qua nói lại, Tấn Hành từ đầu chí cuối đều lạnh mặt miễn cưỡng nghe, Tấn Thục thì cứ kéo hắn kiên trì khuyên bảo.
Tuy nhiên hiệu quả không được lý tưởng cho lắm, Tấn Hành hồi đó còn trẻ tuổi nóng tính cũng chẳng nghe ai nói lọt câu nào, Tấn Thục ảo não thở dài, nắm lấy tay hắn nói từng chữ với vẻ lo lắng và nghiêm nghị hiếm thấy:
“Hơn nữa em có nghĩ tới hay không, rõ ràng khi mất đi bố mẹ, không chỉ mình em mà cả chị và ông nội đều rất đau buồn, nhưng từ đầu chí cuối chỉ có em là cứ luôn xả những thứ cảm xúc không tốt của mình lên chị với ông…… Bởi vì chị và ông nội đều là người thân của em, chỉ chị và ông mới có thể luôn luôn xem em là một đứa trẻ không hiểu chuyện để mà bao dung cho em, thông cảm cho em. Nhưng Tấn Hành à, một ngày nào đó em sẽ có gia đình của riêng mình, có người mà em phải bảo vệ, rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể thôi thờ ơ như vậy, bao giờ mới biết học cách dũng cảm gánh vác trách nhiệm vì người khác —— “
……
Giọng nói của Tấn Thục đến đây là hoàn toàn ngưng hẳn. Xe của Lão Đổng, Tấn Thục và những âm thanh ồn ã xa xôi ấy tựa như một đốm sáng đỏ sậm chẳng thể bắt được, cứ chầm chậm chầm chậm biến mất ở ngay trước mắt, cuối cùng chỉ còn ngõ Chó lạnh lẽo, người chó dị hợm và bóng người che chắn trước mặt hắn là còn lưu lại trong tầm mắt.
Chẳng biết sao lại ngẩn ngơ mất mấy giây, Tấn Hành cúi đầu nghi hoặc nhìn chân phải dính đầy vết máu của mình rồi giơ tay xoa bóp huyệt thái dương tự dưng sưng lên. Hắn nghe thấy giọng nói chói tai của mụ đàn bà ở phía đối diện lại một lần nữa vọng đến:
“Ta đương nhiên biết da của tiểu tiện chủng kia đang ở đâu, nhưng thật lòng ta càng muốn biết gã người sống mà thằng con nuôi của ta đang liều mạng che chở sau lưng rốt cuộc là bảo bối quý giá gì. Chi bằng mi hào phóng đưa bảo bối này cho ta ăn, rồi sau đó ta sẽ nói cho mi biết da của thằng nhóc kia đang ở đâu nhé, Túy —— Quân —— điện —— hạ?”
Cẩu Mẫu vừa dứt lời, bầu không khí trong ngõ Chó như ngưng đọng lại.
Tần Giao cúi đầu không nói tiếng nào, Mẫu Nhung đứng cạnh y rõ ràng cũng hơi sợ Cẩu Mẫu, tỏ vẻ mặt lo lắng kéo lấy tay y.
Cẩu Mẫu mở to đôi mắt quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, thấy Tần Giao không hề tỏ cảm xúc gì, trước sau chẳng hé răng đáp lại mình, mụ bèn chống đầu ngả người lên kiệu, lấy ngón tay trỏ vào cái cằm phì mỡ của mình, cười phá lên đầy ác ý:
“Ồ? Sao không mở miệng nói chuyện? Có phải cũng thấy xao động rồi không? Đúng vậy mà, đây là một vụ buôn bán thoải mái biết bao nhiêu, đưa một tên người sống cho ta ăn thì có gì khó khăn với mi đâu? Với tính cách và can đảm của mi thì đáng lẽ không nên chần chừ như thế chứ? Hay là mi ra ngoài tường sống mấy năm, cũng bắt đầu học cái thói lề mề của lũ người ngoài kia rồi?”
“Nhưng mi đã quên lũ người đó đối xử với mi ra sao rồi ư? Hồi ấy mi mới có mấy tuổi mà đã bị mụ đàn bà độc ác kia dùng kim tiêm đâm thủng mu bàn tay, đau đến nỗi quằn quại lăn lộn dưới đất, còn một lần khác thì sao ấy nhỉ? Hình như là cái mặt xấu xí của mị bị đứa nhóc ở nhà nhận nuôi dùng keo dán đầy lông lên, gỡ mãi không ra được…… À, cũng vào lúc đó, mi mới nuôi con khỉ xấu ma chê quỷ hờn, nhìn vào phát ói kia đúng không ha ha?”
“……”
Dù cho Tần Giao không hề lên tiếng, Tấn Hành vẫn tức khắc nhận ra tâm tình y trở nên khác thường vì lời nói của Cẩu Mẫu.
Mẫu Nhung thường ngày thích làm đẹp nhất, cũng vì cái câu “Xấu ma chê quỷ hờn, nhìn vào phát ói” của mụ già Cẩu Mẫu này mà nó vô cùng tự ti, cúi đầu che mặt khóc nức nở.
Tự dưng biến thành điều kiện trao đổi của bọn họ, Tấn Hành cũng sững sờ, song hắn chẳng có tâm tư đi chú ý vấn đề này, vì hắn đã bị hấp dẫn bởi câu chuyện có chút quen tai mà Cẩu Mẫu vừa kể.
Đáng tiếc Cẩu Mẫu không tiếp tục dùng chuyện quá khứ để khích tướng Tần Giao nữa mà chỉ buông lời ác ý để dụ dỗ và khuyên nhủ vị Túy Quân đang có vẻ cực kỳ yếu thế này.
Cũng vì phát hiện ngoài ý muốn vừa rồi mà lòng Tấn Hành có chút chộn rộn không yên. Song hắn vẫn nhanh chóng đỡ tường đứng dậy, tiến lên che chắn trước mặt Tần Giao đang bị Cẩu Mẫu nhục mạ hà hiếp nãy giờ, sau đó tránh khỏi ánh mắt thắc mắc của y, bế Mẫu Nhung đang ngồi dưới đất khóc lóc đáng thương kia vào lòng mình, bấy giờ mới nghiêm mặt lên tiếng:
“Nếu Cẩu Mẫu nương nương muốn ăn thịt ta, vậy tại sao chỉ hỏi người khác mà không trực tiếp hỏi ta?”
“Hỏi ngươi? Ha ha? Ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi mà cũng xứng đứng đây nói chuyện với ta à?”
Cẩu Mẫu nhìn Tấn Hành vóc người gầy gò bằng thái độ khinh bỉ rõ ra mặt. Một khi đến buổi tối là mụ ta sẽ như kẻ mù, cho nên không hề nhận ra thân phận thực sự của Tấn Hành, chỉ nghĩ hắn là người bình thường phải nhờ có Tần Giao mới đi vào đây được, huống hồ còn què chân, chắc chắn chẳng có gì đáng sợ hết.
Nghe mụ nói vậy, Tấn Hành chỉ lẳng lặng ngước đôi mắt nhạt màu quan sát đám cẩu tử cẩu tôn đang bao vây đặc kín trong ngõ Chó, rồi mở miệng nói không nhanh không chậm:
“*Vậy cha của nương nương thì sao? Ông ta có xứng nói chuyện với bà không?”
Vừa nghe Tấn Hành nói vậy, mụ liền ngẩn ra. Cẩu Mẫu sống ở nhân gian mấy trăm năm, xưa nay ỷ mình đạo hạnh cao thâm nên mặc sức hoành hoành ngang ngược. Nhưng nghe Tấn Hành nhắc đến cha mình, mụ ta lập tức biến sắc, sầm mặt cười lạnh lùng nói:
“Ngươi…… đang nói cái gì? Cha ta? Ngươi mới bao tuổi, làm sao có thể từng gặp cha ta!!! Có khi đến tục danh của ông ấy ngươi còn —— “
“Cha của bà không phải lão Hắc Cẩu sao?”
“Ngươi…… Ngươi……”
“Thời Bắc Tống, ở Triều Châu có chó dữ nửa đêm giết chủ chiếm nhà, nhiều năm sau vẫn không ai phát hiện.  Một ngày nọ, một phương sĩ một mình từ Lạc Dương đến, cầm tính thư trong tay trấn áp cả nhà con chó dữ này vào trong Họ Vạn Gia, chỉ có một con chó cái chưa đầy tháng là trốn thoát được. Mẹ bà và cả ổ anh chị em của bà đã bị người ta đánh chết tươi từ trăm năm trước, chỉ có người cha lớn tuổi là đến giờ vẫn bị lão tổ tông ngày đêm canh giữ, tuy nhiên chân sau đều bị đánh gãy không thể đi được, đêm nào cũng kêu gào đòi gặp con gái mình. Bây giờ Cẩu Mẫu nương nương có muốn gặp người cha sắp chết của mình không?”
Xưa nay Tấn Hành chẳng bao giờ nói nhiều, nhưng một khi hắn chủ động khích bác người ta thì hiệu quả phải nói là cực kỳ đáng sợ. Chí ít mụ Cẩu Mẫu mới nãy còn điềm nhiên bình tĩnh kia chỉ trong nháy mắt đã trắng bệch cả mặt, chẳng đoái hoài đến đám con cháu mình ở xung quanh đang nhìn, mụ duỗi ngón tay sơn móng đỏ tươi ra chỉ vào hắn, chửi ầm lên rằng:
“Ta nhổ vào! Ranh con hôi sữa đừng hòng lừa ta! Ngươi tưởng ta sẽ bị dọa bởi mấy câu của ngươi chắc!! Nếu ngươi…… Nếu ngươi dám làm gì cha ta! Ta nhất định sẽ băm vằn ngươi thành vạn mảnh! Giết chết cả nhà ngươi! Không chừa lại đứa nào hết!!! Ẳng —— Ẳnggg!!”
Lúc nói xong câu cuối cùng, tiếng chó sủa kinh khủng trong cổ họng mụ đã sắp không khống chế nổi nữa. Cẩu Mẫu sống đến từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên bị ép đến mức này, hai mắt mụ đỏ ngầu lên nhìn chòng chọc vào Tấn Hành và Tần Giao, hiển nhiên đã thật sự rối loạn trận tuyến. Mụ vung dải lụa tiên nữ đang bay lơ lửng trên không trung, ý đồ siết chết bọn họ.
Tấn Hành cầm gậy đánh đuổi dải lụa tiên nữ còn sắc bén hơn cả dây thép kia rồi chặt phăng đầu hai con chó đực khiêng kiệu cho Cẩu Mẫu. Ban đầu hắn chỉ muốn chọc giận mụ ta thôi, Tấn Hành giơ tay ra hiệu bảo Tần Giao đừng lên tiếng, sau đó bèn lau nước mắt cho Mẫu Nhung đang tủi thân nép trong lòng mình, đưa nó cho Tần Giao bế, rồi liền lạnh lùng nói với Cẩu Mẫu đang vặn vẹo mặt mày:
“Cái bản mặt xấu xí hiện tại của nương nương, quả đúng là ma chê quỷ hờn, nhìn vào phát ói.”
“……”
Một câu chửi giúp cả hai người bên cạnh vừa xả giận, lại còn khiến Cẩu Mẫu nương nương và đám cẩu tử cẩu tôn tức xì khói cũng chẳng dám lại gầnbọn họ. Tần Giao và Mẫu Nhung cùng dùng biểu cảm giống hệt nhau mà nhìn Tấn Hành thể hiện bản lĩnh giết người bằng tiếng chửi của mình, một lát sau, Tần Giao đang bế Mẫu Nhung liền cúi đầu nở một nụ cười dưới lớp mạng che mặt.
Thật ra rất hiếm khi Tấn Hành mới nói như thế với người ta. Bỗng dưng nghe tiếng cười truyền đến từ phía sau, hắn gượng gạo mím môi, đi lại gần chỗ Tần Giao, dùng tay ấn lên vết thương trên chân để giữ đầu óc tỉnh táo, đoạn dịu giọng bảo với y rằng:
“Đừng sợ mụ ta, chỉ cần không nhìn vào mắt mụ là tốt rồi, hết thảy mọi việc hôm nay kỳ thật chỉ là ảo giác thôi, giọng nói của mụ sẽ khiến người ta nhớ tới những chuyện mà bản thân luôn muốn trốn tránh. Cứ nhìn đám chó bên cạnh mụ là xong, bọn nó không phải người, đều là chó hết, toàn bộ con ngõ này cũng đều là giả, nhớ kỹ mấy điểm này là sẽ không sao.”
Bởi vì lời nói của Tấn Hành, Tần Giao khẽ ngước đôi mắt mà mới nãy còn đang mơ hồ không chân thực lên, đến khi tận mắt chứng kiến những người nằm la liệt dưới đất đang dần dần biến trở về những con chó mình mẩy dơ bẩn, Tần Giao bấy giờ mới chuyển động con ngươi màu xám, từ từ ghé lại gần tai Tấn Hành nói một câu cám ơn.
Vừa rồi tinh thần Tấn Hành đang không yên nên cũng chẳng nghĩ gì khác. Đến khi nhận thấy trong giọng nói khàn khàn cách mình rất gần kia dường như có một cảm giác gì đó rất đỗi quen thuộc, hắn bèn vô thức né ra khỏi Tần Giao, qua mấy giây, hắn bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt y, hỏi rằng:
“Bây giờ ngươi vẫn thường xuyên lưu lại ở nhân gian sao?”
“Hả?”
“Vừa rồi mụ ta nói —— “
Lời còn chưa dứt, hắn đã tự dừng lại. Tấn Hành cúi đầu suy tư, cuối cùng vẫn lẳng lặng lắc đầu, lần thứ hai phủ định suy đoán bất khả thi kia.
Hắn lấy một sợi dây đỏ từ trong tay áo ra, buộc lên cổ tay Tần Giao rồi ra ra hiệu cho y liếc nhìn Cẩu Mẫu còn chưa phát hiện bọn họ đã hoàn toàn tỉnh lại, sau đó cau mày chậm rãi bảo với y:
“Đêm nay trước khi rời khỏi ngõ, đừng tùy tiện cởi nó ra nữa. Ta vốn không thể dùng tính thư quá nhiều lần, nếu không các lão tổ tông sẽ phát hiện ta và ngươi lén lút qua lại…… Tiếp theo ta sẽ dùng chuyện cha của Cẩu Mẫu để dẫn mụ ta vào ngôi miếu ở phía Đông, tượng Quan Âm pháp thân chân chính của mụ cũng đang nằm trong tay ta, cho nên ta có cách để giết được mụ.”
“Pháp thân Quan Thế Âm?”
“Ừm, pháp thân của mụ bị người thu đồng nát trộm đi hơn trăm năm trước, hiện tại trong miếu chó không có gì cả, vậy nên mụ chỉ có thể dùng phép che mắt để hù dọa kẻ khác như thế. Chó là người, người là chó, suy cho cùng người sống sinh ra sợ hãi với chó hoang, là bởi thị giác nhìn nhận bọn chúng không phải người như mình. Khi vừa tiến vào nơi này, chúng ta cũng đã bị sự điên đảo trái ngược ở đây lừa một phen. Lát nữa nhân lúc hỗn loạn ngươi hãy bắt lấy Ngọc Nữ rồi làm việc ngươi muốn làm, ta sẽ đưa xác của Kim Đồng đến chợ quỷ sau. Đêm nay ta đã trả hết hai lần ân tình cho ngươi, sau này nếu không có chuyện gì thì ngươi cũng đừng tới tìm ta nữa.”
“Ra là vậy…… Nhưng sao tự dưng tính sư lại nguyện ý giúp ta?”
“……”
Nghe câu hỏi của Tần Giao, Tấn Hành đột nhiên lặng đi một thoáng. Mắt thấy đám chó dữ lăm lăm gậy gộc dao phay càng lúc càng tiến tới gần bọn họ, Tấn Hành rõ ràng cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Nhưng cuối cùng, khi lấy trong tay áo ra tờ tính thư Hoàng thị mà lần trước đã khiến Túy Giới lao đao trong biển lửa, trước lúc tách nhau ra, chàng thanh niên đeo mặt nạ Bạch Vô Thường vừa nhíu mày lại nhìn sang một bên vừa trả lời:
“Bởi vì Túy Quân cũng rất giống một người mà ta biết, trước kia ta cũng từng cảm thấy như vậy, nhưng sau đó ta đã xác định ngươi không phải anh ấy…… Ta rất ghét nhìn thấy kẻ khác sỉ nhục người kia, càng không muốn thấy anh ấy không vui vì chuyện đó, lý do là vậy đấy, được không?”
……
Ngọn lửa trong ngõ Chó càng lúc càng dữ dội, mấy phút trước ngoài tường đã réo vang tiếng còi báo cháy, pháp thân chân chính của Cẩu Mẫu lung lay chực đổ trong biển lửa, chỉ có mùi thịt chó thui sặc sụa từ từ tỏa ra khắp toàn bộ ngõ hẻm.
Vừa lấy sức một người đánh lùi một nửa bầy chó dữ xong, Tấn Hành liền dẫn Cẩu Mẫu đang điên cuồng phẫn nộ chạy vào sâu trong ngõ, để lại một mình Tần Giao ở lại đối phó với một nửa đám cẩu tử cẩu tôn còn sót lại.
Trong ánh lửa, Mẫu Nhung giơ cao dao phay, đuổi theo một con chó vàng may mắn chạy thoát được. Kèm theo tiếng cười ha hả của Mẫu Nhung là một cái đầu chó bị chặt đứt lăn lông lốc trên đất.
“……Nhung, đừng nghịch nữa, trước tiên đi bắt con chó cái kia lại đây cho ta.”
Tần Giao dựa vào tường, chậm rãi nhếch miệng, từ đầu chí cuối chỉ hờ hững chứng kiến tất cả những thứ này phát sinh. Y cúi đầu thấy đầu dây đỏ kia đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi của mình, không thể nghe thấy động tĩnh ở nơi này nữa, bấy giờ mới phất tay ra lệnh cho Mẫu Nhung.
Mẫu Nhung với gương mặt dính đầy máu tươi đương nhiên không thỏa mãn chỉ với mấy cái đầu chó này, nó cao giọng kêu lên hưng phấn với chủ nhân của mình rồi nhảy tưng tưng ra ngoài, tóm gọm lấy “Ngọc Nữ” đang sợ hãi trốn chui nhủi dưới kệ bếp.
“Đồ rắn độc mưu ma chước quỷ —— Tối nay cố ý dẫn kẻ lợi hại ở bên ngoài đến hãm hại bọn ta —— Ta phải chém ngươi thành muôn mảnh —— Ta phải bảo mẹ ta lột da các ngươi —— A —— Ta phải bảo anh nuôi Trương Bỉnh Trung của ta giết sạch các ngươi —— “
“Ngọc Nữ” điên cuồng há cái miệng đầy răng vàng ra muốn nhào lên cắn bọn họ, nhưng suy cho cùng nó chỉ là một con chó cái nhỏ dựa hơi mẹ mình để tác oai tác quái, cho nên thậm chí còn chưa nói hết câu đã bị Tần Giao dẫm lên chân sau, bóp chặt lấy cổ.
Giờ khắc này ở khoảng cách gần ngửi thấy mùi vị huyết tinh u ám từ trên người Tần Giao, nó mới khiếp đảm run lên bần bật. Nghe tiếng chửi bới của nó, Tần Giao đột nhiên nở nụ cười. Tiếp đó “Ngọc Nữ” hung hăng kiêu ngạo chẳng kịp nói thêm gì nữa mà chỉ có thể hét lên đầy thảm thiết, bởi vì Tần Giao đã giơ tay lột sống tấm da mình tìm kiếm bấy lâu từ trên mặt nó xuống, sau đó mới lên tiếng nói với cái mặt chó be bét máu me, đang gào khóc thê lương kia:
“……Ta đương nhiên phải dẫn theo người lợi hại thì mới dám đến hãm hại các ngươi chứ, nếu không thì ta đâu thể đánh chết được mẹ ngươi, đâu thể giết được ngươi.”
Dứt lời, con chó cái bị Tần Giao nhấc chân đạp gãy cổ liền triệt để tắt thở. Thoáng chốc, thứ mùi buồn nôn trộn lẫn từ máu tươi, da người và vật bài tiết trong ruột chó liền tràn ra, quả thật khiến cho người ta phải giật mình.
Đến đây Tần Giao xem như đã kết thúc được một mối họa cho mình, tâm tình y rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều, liền ném tấm da người kia cho Mẫu Nhung phía sau mình.
Y đứng trước một đống chó chết, nhận lấy chiếc khăn mùi soa mà Mẫu Nhung đưa cho, chậm rãi lau chùi tay mình. Tần Giao khẽ liếm máu dính trên môi, tựa như đang hồi tưởng lại dư vị nào đó, rồi chỉ vào đầu lưỡi mình, hỏi Mẫu Nhung rằng:
“Nhung, ngươi cảm thấy cái này có đẹp không?”
“Đẹp —— Đẹp nhắm —— Đẹp nhắm —— “
Mẫu Nhung ngồi xổm dưới đất rất nể mặt mà vỗ tay cho y, Tần Giao bèn gật đầu đứng dậy, dõi nhìn về phía đầu ngõ nơi Tấn Hành vừa biến mất. Qua hồi lâu, y mới cúi đầu nở nụ cười chẳng rõ ý tứ, dẫn theo Mẫu Nhung bước từng bước đi ra khỏi ngõ.
“Kệ đi, sau này sẽ có cơ hội biết chuyện gì xảy ra thôi…… Ngươi đánh thức thằng nhóc Trương Trường Thanh kia dậy đi, đã lâu lắm rồi chúng ta chưa trở về, cũng đến lúc…… quay lại Túy Giới để thăm em trai Bỉnh Trung của ta rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.