Tính Sư

Chương 31: Hoàng – 11




Túy Chủ kết thân, đây đương nhiên là chuyện vui đáng để toàn bộ Túy Giới hoan hô reo hò, trống chiêng tưng bừng.
Lần trước có dịp lớn thông báo cho nhiều tà tuý như thế này hình như là từ thời cựu Túy Chủ Trương Phụng Thanh, vậy tính ra từ lúc thượng vị đến nay, đây là lần đầu tiên tân Túy Chủ tổ chức một sự kiện long trọng tầm cỡ cho bản thân.
Từ rất sớm, gã lùn chuyên buôn thịt người đã âm thầm tuồn ra tin tức mình sẽ phụ trách đám cưới này. Nghe nói mọi người sắp được uống rượu mừng của tân Túy Chủ, đám ác tuý biết bao nhiêu năm chưa được cắn một miếng đầu người ngon miệng, chưa được uống một hớp canh trẻ sơ sinh đương nhiên cũng thèm thuồng chảy ba thước dãi.
Hơn nữa vị trí của Túy Giới nằm ở phần âm trong tứ giới, lúc nào cũng tối tăm không ánh mặt trời, luôn luôn đầy rẫy vô vàn chướng khí và độc trùng, bất kể ban ngày hay ban đêm thì vẫn mãi là thế giới ẩn trong bức tường không tia sáng nào lọt qua được.
Các tà tuý đã chịu đựng quá đủ cuộc sống mò mẫm trong bóng tối rồi, cho nên sau khi hay tin cô dâu là hậu duệ của Lục Chung, bẩm sinh trong mệnh mang hoả, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi Tuý Chủ nhà mình nhìn xa trông rộng, biết mưu cầu ích lợi cho mọi người, đồng thời cũng nô nức giăng đèn kết hoa chuẩn bị cùng nghênh đón hoả thần nương nương từ nhân gian gả sang chốn xa xôi này.
Trong lúc sắm sửa trưng diện quần áo đẹp nhất để chuẩn bị chào đón cô dâu yêu kiều, đám tà tuý ăn no rửng mỡ này cũng có sở thích túm tụm lại với nhau để mà buôn dưa lê bán dưa chuột. Trong đó ân oán giữa hai vị Tuý Chủ của Túy Giới trong 11 năm qua vẫn luôn là đề tài trà dư tửu hậu chẳng bao giờ hết nóng.
“Đêm hôm qua tôi nhìn thấy Tôn cô nương dẫn theo kiệu hoa tám người khiêng để đón hỏa thần nương nương từ ngoài tường về đấy. Tuy không được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của cô dâu, nhưng vẫn thấy thấp thoáng khăn trùm đầu. Tôn cô nương nói đêm nay Túy Chủ và hỏa thần nương nương sẽ thắp nến bái đường, đến lúc đó sẽ nổi chiêng tưng bừng nổi trống mời mọi người đi ăn tiệc mừng, nhìn cái kiểu gấp gáp thế này thì có khi cuối năm nay tân Túy Chủ của chúng ta có thể làm cha rồi ấy chứ……”
“Hê hê, làm cha thì tốt, nhưng mà Túy Chủ của chúng ta tai to mặt lớn, miệng bự như chậu máu, sức ăn một bữa bằng mấy người, sau này hỏa thần nương nương mà sinh tám hay chín đứa thật thì chúng ta phải còng lưng ra mà cung phụng mấy Tiểu Túy Chủ đó……”
“Tầm bậy tầm bạ! Túy Chủ của chúng ta đâu phải trư túy tái thế! Tuy rằng…… ngoại hình đúng là có hơi giống khụ khụ, nhưng mới thai đầu làm sao hỏa thần nương nương sinh tám đứa được! Ông không thấy Túy Chủ trước cũng chỉ có mỗi hai đứa con thôi à! Hai vị Túy Chủ là anh em họ hàng với nhau! Tuy tướng tá mặt mũi chẳng giống nhau tí nào, nhưng chúng ta vẫn có thể hi vọng mà. Đêm nào cũng ra ngoài dụ dỗ đám người sống ở ngoài tường để cống nạp cho tên Túy Chủ béo như lợn kia, thế là đã là cực khổ lắm rồi, nếu mà có thểm tám chín con lợn con nữa thì ai mà chịu nổi……”
“Theo tôi thấy á, vẫn nên để vị Túy Quân kia làm Túy Chủ của mọi người thì hơn. Tôi chẳng thích gã Túy Chủ dã man hung ác hiện tại chút nào, tạm không bàn đến việc gã ta dùng trò xảo quyệt gì mà giành được vị trí Túy Chủ từ tay vị kia, chỉ riêng việc Túy Quân điển trai như vậy, đẹp đẽ như vậy, là mỹ nam tử hàng thật giá thật là tôi đã cực kỳ thích ngài ấy rồi. Haiz, nếu đêm nay người rước kiệu hoa là Túy Quân tới đón tôi về túy sào bái đường thành thân thì tốt biết mấy……”
Người lên tiếng cuối cùng là một vị nữ túy đương thì thanh xuân, cho nên lòng còn ôm ít mộng mơ ảo tưởng. Đám tà túy nam nghe thế thì đều thấy khó chịu trong lòng, chỉ biết trợn trắng mắt hầm hầm hừ hừ.
Một tà túy đứng tuổi lập tức nhổ phẹt một bãi nước bọt xuống đấy, bắt đầu giở giọng thô kệch khó nghe đả kích nữ túy không có kiến thức này.
“Ta nhổ vào, ranh con chẳng có kiến thức à? Cái thằng cha Túy Quân đến tên còn chẳng cho người ta gọi kia có bố ruột sở hữu tên họ hẳn hoi ở nhân gian đấy, các lão tuý quỷ trong túy sào sao có thể đồng ý chứ? Bọn họ để tâm đến chuyện huyết thống hơn bất cứ ai hết! Lúc nhỏ y bị người sống đưa đến Túy Giới, sau đó lại bị Túy Giới ném trở lại Nhân Giới, bị quẳng qua quẳng lại như thế còn chẳng phải vì cái huyết thống dơ bẩn chẳng ra người chẳng ra túy của y hay sao……”
“Ngày nào tên tiện chủng ấy còn sống thì cái thân phận không thanh không bạch, chẳng người chẳng túy này sẽ đi theo y cả đời. Ngươi tưởng bây giờ mọi người gọi y một tiếng Túy Quân thì là coi trọng y sao, chẳng qua vì trước đây vị Túy Chủ chết sớm kia thích sai khiến y như một con chó cho nên mọi ngời mới bất đắc dĩ thừa nhận cái thân phận hèn mạt của y thôi, sợ cái loại túy đến ngay cả tên gọi cũng không có như y —— Á —— AAA!!”
Lão già líu ra líu ríu kia còn chưa nói hết câu thì đám đông đã sợ chết điếng bởi tiếng kêu thảm thiết của lão tà túy một mắt này và cái đầu hói bị bẻ rớt xuống đất của lão.
Mọi người trông thấy con mắt duy nhất trên cái đầu nhầy nhụa máu me kia còn đang sợ hãi trợn trừng lên trời chớp chớp.
Mẫu Nhung mặc váy hoa bỗng từ đâu nhảy ra, bẻ gãy đầu tên tà túy nọ, sau khi nhe răng trợn mắt rống lên một tiếng với tất cả tà túy có mặt ở đó, nó bèn khom lưng nhặt cái đầu lăn lông lốc dưới đất lên, dùng váy lau qua loa rồi cầm ở trong tay, nhảy phóc lên chiếc xe được kéo bởi ngựa không đầu kia.
“Kia…… Kia hình như là xe ngựa…… của Túy Quân……”
“Hình như đúng thế thật, con Mẫu Nhung hung thần ác sát kia trông quen lắm…… Thôi hãy mau…… mau câm miệng lại đi…… không thấy cái tên mất đầu bên cạnh cũng không dám sủa bậy nữa à……”
Sợ đến suýt ngất lả trước cơn thịnh nộ của Mẫu Nhung, đám tà túy run rẩy và nửa thân thể mất đầu kia chỉ dám quỳ rạp dưới đất rì rầm to nhỏ, chờ đến khi chiếc xe ngựa không đầu kia đi khuất rồi mới cả gan ngẩng đầu lên.
Vừa rồi ở trong xe ngựa Tần Giao đã nghe hết cuộc đối thoại bên ngoài, y chống cằm tựa lên cửa sổ nhìn bãi máu đen ngòm kia, thậm chí còn chẳng buồn nhướn mày lấy một chút nào, chỉ quay sang chậm rãi bảo với Tấn Hành:
“Sắp đến nơi rồi, Túy Giới dù sao cũng không giống chợ quỷ, cho nên lần này chỉ mang một mình ngươi vào được thôi. Sau khi vào đó ngươi hãy tự tìm cơ hội ra tay, ta không giúp được gì đâu. Lúc nào đi nhớ tới tìm ta, ta sẽ dẫn ngươi và cô ả hỏa thần nương nương kia rời khỏi nơi này. Nếu các ngươi không rời đi cùng ta trước khi trời sáng thì sẽ mãi mãi không đi được nữa.”
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn ta, việc nào ra việc đó. Cơ mà ngươi là tính sư, vừa rồi nhìn cảnh giết chóc máu me giữa tà tuý bọn ta hẳn là thấy không quen nhỉ?”
“……”
Nhận ra ý tứ thăm dò trong câu nói của y, Tấn Hành dù sao vẫn hiểu rõ nhân tình thế thái, đương nhiên sẽ không tự tiện đánh giá chuyện y vừa bị nhục mạ liền sai Mẫu Nhung trả thù tàn bạo như thế.
Dù sao tiếp theo hắn có trả lời thế nào thì tà túy hỉ nộ vô thường, thân phận bí ẩn này đều có thể sẽ giận dữ, cho nên hắn chỉ cau mày nhìn sang một bên, lựa chọn im lặng cho qua chuyện. Một lát sau, Tấn Hành mới đưa ra câu trả lời rất đúng trọng tâm:
“Túy Quân quen là được rồi, đôi khi cái nhìn của kẻ khác chẳng hề quan trọng đâu, như người uống nước, tự biết ấm lạnh.”
“Ồ? Thế nào là tự biết ấm lạnh?”
“Tuỳ tiện cười nhạo cha mẹ thân thế của người khác, chính là không tự biết, bị dạy dỗ chút cũng chẳng sao.”
“……Tính sư khéo ăn nói quá ha.”
“Cũng thường thôi.”
Sau cuộc trò chuyện ý tứ ấy, hai người chân đụng chân vì khoang xe chật hẹp đều không lên tiếng nữa.
Bốn phía sặc mùi máu tanh buồn nôn nên tới giờ Tấn Hành chỉ có thể dựa vào một góc xe ngựa, dùng tai lặng lẽ nghe ngóng động tĩnh chung quanh. Bởi vì hai bên đều mang kiêng kỵ rõ ràng đối với đối phương, hơn nữa đây cũng chỉ là quan hệ hợp tác và lợi dụng ngắn ngủi, cho nên sau mấy câu bắt chuyện miễn cưỡng vừa rồi, hai kẻ đối lập lập trường này vẫn mỗi người nhìn một góc xe ngựa, không muốn hé răng dù chỉ một chữ.
Đến khi cả hai chính thức tiến vào trong túy sào treo đầy lụa đỏ, nghe thấy đằng xa vọng ra tiếng khóc lóc thê lương, bầu không khí nặng nề ấy mới hoàn toàn bị phá vỡ.
Những tiếng hô buồn cười “Hỏa thần nương nương giờ lành đến rồi, giờ lành thật sự đến rồi” cứ vang lên dồn dập, Tần Giao nhịn cười đến nỗi hai vai run run, ngẩng đầu lên hỏi Tấn Hành:
“Đây chính là hậu duệ hoả thần mà ngươi muốn tìm sao?”
“Phải.”
“Khóc thảm thiết chưa kìa, xem ra lần này hối hận thật rồi. Nghe nói một bữa Trương Bỉnh Trung có thể ăn bốn thiếu nữ thanh xuân, ăn không đủ no sẽ nổi cơn tam bành. Nếu mà gả cho gã ta thật thì chẳng biết liệu hôm nào lên cơn đói gã có ăn luôn vợ mình hay không…… Được rồi, ngươi tự đi cứu cô ta đi, ta còn có việc, đi trước nhé.”
Tần Giao thuận miệng trêu ghẹo một câu, dường như cũng chẳng hứng thú với cảnh ngộ của Hoàng Tuệ Như. Y nói xong lời ấy thì đứng dậy dãn gân dãn cốt một chốc, buông ống tay áo xuống che đi bàn tay băng kín băng gạc trắng của mình, rồi chuẩn bị đi xuống xe ngựa.
Tấn Hành cũng chuẩn bị xuống cùng với y, tình cờ trông thấy cảnh ấy, hắn đờ người ra, vô thức duỗi tay kéo Tần Giao lại.
“Hả?”
Hoàn toàn không ngờ hắn sẽ đường đột kéo mình từ phía sau như vậy, Tần Giao cũng lấy làm lạ, bèn nhíu mày liếc cái tên mà suốt cả dọc đường cứ không hé răng, hành vi lại còn kỳ kỳ quái quái này.
Tấn Hành sực hoàn hồn, ý thức được mình vừa làm một việc rất không lễ phép, trong một thoáng thảng thốt ấy hắn nhớ ra hình như người nào đó nói đêm nay sẽ ra ngoài xem phim với Tôn Trang. Cậu cả bèn ngờ vực nhìn chằm chằm cánh tay rất giống bị chó cắn của người này thêm mấy lần nữa.
Sau một lát, hắn cố ép bản thân mình tỉnh táo lại, dứt khoát phủ định giả thiết bất khả thi kia đi, rồi nhanh chóng cúi đầu buông tay y ra, giả vờ bình tĩnh hóa giải tình cảnh lúng túng trước mắt.
“Cảm phiền đưa tay cho ta, lưu lại một món đồ, lát nữa tiện tìm kiếm.”
“Hả? ……Ừm.”
Tuy không biết kẻ trước mắt định làm gì nhưng Tần Giao cũng không vội ý kiến, vẫn đưa tay ra cho hắn.
Mơ hồ cảm giác dường như cổ tay phải bị buộc một sợi dây màu đỏ, Tần Giao liền nheo mắt quan sát sợi dây thừng kia mấy lần, tiếp đó lại giơ tay lên theo lời ra hiệu của Tấn Hành, sợi dây đỏ được buộc vào cổ tay y và Tấn Hành bỗng chốc biến mất trước mắt bọn họ.
Tuy sợi dây kia đã biến mất, nhưng cảm giác quái dị như thể hai người là chó con bị buộc lại với nhau thì vẫn còn đó.
Tấn Hành thu lại tầm mắt phức tạp, không để chuyện kì quái kia ở trong lòng. Hắn cầm đồ của mình bước xuống xe, còn không quên quay đầu liếc nhìn Tần Giao đang dựa vào xe ngựa. Hắn vẫn duy trì thái độ khách sáo và xa lạ như trước, chậm rãi thu lại bàn tay dưới ống tay áo mình, lạnh nhạt lên tiếng:
“Vậy xin phép đi trước một bước, tạm biệt Túy Quân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.