Tính Sư

Chương 192: Đại Kết Cục – 2






Trong thôn làng ven hồ mười hai năm trước, những cái xác cháy đen sì và những khúc tay chân bị báo gặm cụt đều bị vứt lăn lóc trong biển lửa đã được dập tắt non nửa.
Lơ lửng giữa bầu trời là một tòa lâu đài đèn đuốc sáng trưng, âm u sừng sững, lũ báo nhân bay qua bay lại trong khu rừng tăm tối hòng tìm kiến tung tích của Dương Cơ, đôi mắt của kẻ nào kẻ nấy đều độc địa, nắm bắt chút thì giờ cuối cùng để quanh quẩn ở chốn này.
Do bị “Niên” khống chế tâm trí nên Công Tôn Thọ điên cuồng cắn nuốt một lượng lớn máu thịt tươi sống, hiện tại gã đã hóa thành một cụm sương đen mang hình dạng thú hoang có cặp mắt đỏ ngầu, trôi nổi trên vùng trời Đông Sơn.
Mà ở phía trên đỉnh đầu vặn vẹo biến dạng của gã, vầng trăng đỏ chói mắt đang điên cuồng gào thét với gã, cũng bao phủ lấy toàn bộ đỉnh núi có hồ nước này, mang đến một cảm giác cực kỳ áp bách.
【Ha ha…… Là cá…… Thật sự là cá…… Ăn chúng…… Mau ăn thịt chúng……】
【Mau ăn thịt bọn cá…… Rồi châm đuốc thiêu rụi nơi này đi…… Làm vậy thì bảo vật ở đây đều sẽ…… thuộc về chúng ta……】
【Hỡi tổ tiên của báo nhân…… Người có thấy được không…… Thời điểm người La Sát chúng ta quay trở lại đất liền…… đang ngày càng tới gần rồi……】
Âm thanh đáng sợ ấy vang vọng ra từ nơi sâu xa, khiến mặt đất dưới chân mọi người rung chuyển khe khẽ.
Lũ “trẻ con già” cắn răng trốn sâu trong cánh rừng tuyết đọng, Công Kê lang cũng yên lặng chú ý động tĩnh bên ngoài, tất cả cùng âm thầm canh giữ phía trước rừng cây nhỏ này, không dám tùy ý đi qua đi lại.
Mà ở phía sau cách đó không xa, cạnh bờ sông lấp lánh sắc bạc trong rừng cây tăm tối, Dương Cơ phu nhân đang bế Dương Hoa còn quấn tã, gương mặt bà ta dịu dàng mà tái nhợt, và có vẻ bà ta cũng nghe thấy tiếng bọn người La Sát tham lam tàn bạo ở trên trời đang từng bước lùng sục tiếp cận.
Hiện tại bọn họ đang trốn trong khu rừng được bao quanh bởi dòng sông mà tộc cá tử tôn đã sinh sống đời đời, tạm thời coi như an toàn.
Song chẳng tốn nhiều thời gian, bọn báo với khứu giác và thính giác cực kỳ nhạy bén sẽ lần theo mùi cá tử tôn trên người Dương Cơ để tìm tới đây, lặp lại kết cục bi thảm bất hạnh của bà ta.
Ngư nữ phu nhân mặc bộ đồ đỏ, đôi mắt linh động sáng ngời tựa như loài cá, tai và hai bên gò má phủ một lớp vảy cá màu đỏ thắm.
Bà ta che miệng ho khan một tiếng, có vẻ không thoải mái lắm.
Dương Cơ ngẩng đầu nhìn chàng trai tóc trắng, cũng nhận ra tâm tình hắn đang không tốt.
Hắn theo bà ta đi tới nơi này, vậy mà vẫn chưa kịp nói được một câu nào hẳn hoi.
Dương Cơ cụp mắt, từ tốn giải thích:
“Như ngài thấy đấy…… Tình huống xảy ra trên bầu trời đêm nay chính là hình ảnh tôi từng để ngài nhìn thấy qua tấm gương trong mộng.
Người La Sát tấn công thôn chúng tôi, cướp đi tính mạng của vô vàn cá tử tôn, và từ đó cũng giam cầm tôi trong lâu đài hải thị, khiến tôi không thể nào quay trở lại…… Mà vào lúc ấy, ngài từ một thế giới khác đi đến Đông Sơn, cũng không biết mối liên hệ đặc biệt giữa một phàm nhân như mình và thế giới này……
“……”
“Cho nên tôi mãi chẳng thể thẳng thắn nói cho ngài toàn bộ chân tướng sự việc…… Thậm chí sau đó tôi chỉ có thể dùng cách báo mộng để cho ngài biết rằng thôn cá tử tôn và người La Sát có tồn tại một chút liên hệ, chờ đợi mai này ngài sẽ tự mình phát hiện ra chân tướng…… Cũng xin ngài tha thứ cho tôi vì đã lừa dối và che giấu suốt bấy lâu nay, đến bây giờ mới nói rõ hết tất cả cho ngài……”
Dương Cơ bế con gái mình trong lòng, lời giải thích của bà ta nghe có vẻ mỏi mệt và áy náy, Tấn Tỏa Dương ngồi bên bụi cây cạnh đống lửa, sau khi nghe xong rõ ràng sắc mặt hắn trở nên khó coi, song vẫn không lập tức lên tiếng.
Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn Công Kê Lang đang ở phụ cận thay Dương Cơ canh chừng người La Sát và vầng trăng trên trời mỗi lúc một đỏ thêm, cõi lòng hắn có chút phiền muộn rối bời, sau một chốc lặng thinh, hắn mới cau mày nói:
“Vậy nên, sự thật là bà quen biết vợ chồng Công Kê Lang từ lâu rồi đúng không?”
“……”
“Kỳ thực lúc trước nguyên nhân khiến tôi đi tới nơi này, ngoại trừ do nhóm của mẹ tôi dính phải lời nguyền, thì còn do bà bảo Công Kê Lang đi tới một thế giới khác để mang tôi tới?”
“……”
“Cũng bởi vậy, nên trước đó Công Kê Lang mới…… vừa muốn bắt tôi để trả thù, lại vừa buông tha cho tôi hết lần này đến lần khác, tất cả đều do bà nhúng tay vào? Bà đã sớm biết…… tôi và Công Kê Lang sẽ gặp nhau trong câu chuyện đầu tiên, đúng không?”
Tấn Tỏa Dương luôn xử sự nhã nhặn lễ độ, mà giờ tự dưng giọng điệu hắn lại đáng sợ như vậy, tuy vẫn giữ lý trí và bình tĩnh cơ bản, song giọng điệu áp suất thấp này vẫn làm người ta rùng mình.
Từ lâu Dương Cơ đã biết trước diễn biến của toàn bộ câu chuyện này, thậm chí còn âm thầm nhúng tay tác động rất nhiều —— Nghe vậy, Dương Cơ tái mặt cam chịu thừa nhận, sau đó, đối mặt với ánh nhìn lạnh tanh của chàng trai tóc trắng, bà ta không thể nào phủ nhận nữa, liền nhắm đôi mắt ướt át, thành thật trả lời:
“Phải, ngay từ đầu tôi đã quen biết Công Kê Lang và phu nhân gà mái, nhưng tất cả những chuyện này không hoàn toàn do tôi gây ra, mà còn có cả sự thúc đẩy của “Niên” và vận mệnh.”
“……”
“Xin lỗi…… Thưa tính sư…… Tôi biết tôi nói thế này thì trong lòng ngài cũng nhận định rằng tôi đang nói dối hoặc chối bỏ trách nhiệm, nhưng tôi chỉ là một ngư nữ nhỏ yếu được “Niên” cho biết trước kết cục của câu chuyện này, bản thân tôi đâu đủ năng lực để cứu vãn tất cả…… Cho nên ban đầu tôi mới thử cho Công Kê Lang và phu nhân gà mái một lời nhắc nhở…… Hi vọng về sau cho dù “Niên” can thiệp vào sự phát triển của câu chuyện, bọn họ phải tuân theo sự phát triển đó, nhưng cũng đừng…… gi ết chết ngài thật.
Bởi vì một khi ngài chết, thì trên thế gian này…… sẽ chẳng một ai có thể thay đổi kết cục của những nhân vật trong câu chuyện như chúng tôi…… Thành ra lúc ấy tôi chỉ có thể……”
“Vậy sau đó bà đã làm gì?”

Lời này nghe hơi quen tai, bởi vì trước đây, lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên – người luôn miệng nói là không muốn hại hắn – cũng đã từng nói những lời giống như Dương Cơ.
Nhưng nói đến thay đổi kết cục, ngoại trừ lũ người La Sát trên bầu trời đang từng bước ép sát, tưởng như ngay giây tiếp theo sẽ hủy diệt hết thảy mọi thứ, thì Tấn Tỏa Dương – người một thân một mình đi tới mười hai năm trước – vẫn chẳng thấy được bất cứ chân tướng đầy đủ rõ ràng nào cả.
Dương Cơ nhìn thấy trong đôi mắt của chàng trai đang ánh lên sự mẫu thuẫn và lạnh lùng đối với mình, bà ta biết khi mọi sự đã ngã ngũ thế này thì mình chẳng có tư cách gì để phản bác, Dương Cơ suy nghĩ một chốc, hàng mi đỏ thắm phát sáng khẽ run lên, rồi bà ta cất tiếng trầm thấp:
“……Tôi chỉ có thể nghĩ cách lợi dụng kết cục mà tôi từng thấy…..
để khiến hai người vốn không nên gặp lại nhau trong kiếp này đều lần lượt đi tới Đông Sơn, một người trong đó là ngài, còn một người khác…… Tuy ngài ấy không giống ngài – người sáng tạo nên câu chuyện này, và bản thân ngài ấy cũng không thuộc về câu chuyện này, nhưng kỳ thực cho tới nay, ngài ấy giống như một nhân vật đặc biệt trong truyền thuyết…… Ngài ấy tồn tại trong câu chuyện này, song chưa bao giờ dùng hình tượng chính diện của mình để trực tiếp xuất hiện trước mắt người khác.
Điều khiến người ta bất ngờ là, vào một tối nọ, bóng dáng của ngài ấy…… đã thật sự xuất hiện ở Đông Sơn.”
Đôi vai Dương Cơ run rẩy, Tấn Tỏa Dương lặng lẽ lắng nghe đến khi bà ta nói xong, hắn chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên thẫn thờ.
Dương Cơ thấy sắc mặt của thanh niên tóc trắng – người vốn tỏ thái độ không quá tốt với mình – bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn, thậm chí vì đoán được gì đó mà còn nổi giận nhìn chằm chằm vào mình.
Bà ta không thể nào lảng tránh nữa, đành ngắm nhìn dòng sông cách đó không xa, đến nay chưa từng có bất kỳ con rồng nào tồn tại, rồi chậm rãi nói một cách vừa mệt mỏi vừa hổ thẹn:
“……Ngài không đoán sai, người đó…… chính là Tần Long Quân.”
“……”
“Câu chuyện này được sáng tạo dựa trên thế giới mộng cảnh lý tưởng của ngài, Tần Long Quân là người quan trọng nhất đối với ngài, kiếp trước tâm nguyện cuối cùng của ngài cũng là mong ngài ấy có thể hóa rồng, hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh bị hãm sâu trong khốn cảnh nhơ nhuốc, tôi đã nhìn thấy điều đó ở trong kết cục.”
“……”
“Cho nên sau khi ngài chuyển thế, Đông Sơn chịu sự ảnh hưởng từ ngài nên vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết Xích Thủy long vương bảo vệ nhân gian, thực ra trước đó mọi người chúng tôi…… đều chưa từng thấy mặt thật của long vương, nhưng ngay cả đứa trẻ con ở bản địa cũng biết tên Xích Thủy long vương, ấy cũng là vì từ tận đáy lòng mình, ngài…… hi vọng từ nay Tần Long Quân có thể trải qua cuộc sống như thế……”
“……”
“Kiếp này, vì luân hồi mà ngài và ngài ấy cách biệt nhau một ngày, đáng lẽ không thể xảy ra…… bất cứ sự giao thoa thời gian nào nữa, nhưng vì sự ích kỷ và…… tham sống sợ chết của tôi…… nên tôi đã lén lút bóp méo câu chuyện này…… Tôi vốn tưởng làm vậy thì ngài có thể cứu tộc cá tử tôn…… khiến chúng tôi tránh khỏi kết cục bị người La Sát tàn sát…… Song tôi đã quên mất rằng…… làm giao dịch với thời gian thì sẽ phải trả cái giá rất đắt……”
“……”
“Thế nên các tộc nhân của tôi…… cuối cùng vẫn chết, tôi cũng bị người La Sát giam cầm suốt mười hai năm, ngay cả con gái của tôi cũng bị chia cắt khỏi tôi…… Năm xưa nếu không nhờ Tần Long Quân nhân từ tốt bụng…… thì e rằng con gái tôi đã bị người La Sát bắt được và ăn thịt rồi.
Nhưng nghĩ đến việc bản thân rõ ràng chịu ơn hai vị, thế mà lúc đầu tôi lại bị lòng ích kỷ…… che mờ đôi mắt, làm ra chuyện như thế với cuộc đời của ngài và Tần Long Quân, điều đó khiến tôi…… không biết phải làm thế nào để đối mặt với sai lầm mà mình phạm phải……”
Dương Cơ nghẹn ngào ứa lệ, nói ra những lời nằm ngoài dự đoán, khiến Tấn Tỏa Dương mím môi lặng thinh, sắc mặt lạnh tanh.
Hắn đã từng suy nghĩ rất nhiều về lý do thực sự tại sao năm ấy Tần Giao lại một mình đi đến câu chuyện Đông Sơn này, nhưng không ngờ, quanh đi quẩn lại, nguyên nhân vẫn xuất phát từ Dương Cơ.
Chàng trai tóc trắng rơi vào một loại tâm trạng ngột ngạt nào đó, hàng lông mày và cả sắc mặt hắn đều trắng bệch, hắn rũ mắt, chẳng nói năng gì.
Dương Cơ thấy vậy thì tự biết hiện tại dù mình có biện giải thêm thì cũng chẳng vãn hồi được gì.
Ôm cõi lòng đầy hổ thẹn, bà ta xoa xoa vết thương thấm máu ở ngực, khẽ nói tiếp:
“……Vốn dĩ qua nửa vòng trăng nữa, Tần Long Quân – người năm xưa lần đầu xuất hiện trong câu chuyện này…… sẽ một mình đi đến thượng nguồn sông, rồi ma xui quỷ khiến nhìn thấy…… Dương Hoa được ngài gà trống giấu sau bụi cây, sắp sửa rơi xuống hồ nước.”
“Ngài ấy sẽ mang đứa con gái vừa chào đời không lâu của tôi đến thôn Phạm sinh sống mười hai năm, trong lúc đó Xích Thủy long vương…… sẽ ở lại nơi này…….
trong câu chuyện do ngài sáng tạo nên, đồng thời vẫn luôn chờ đợi người mà mình hằng tìm kiếm.”
“Mãi đến một đêm nọ, đỉnh núi thôn Phạm đổ một trận mưa to như trút nước, dưới tiếng sấm vang vọng, ngài bị trẻ con già và Công Kê Lang truy đuổi, rơi xuống dưới hồ nước, lại một lần nữa gặp lại Tần Long Quân – người cũng tình cờ đi tới đây…… Nhưng bây giờ nếu ngài đã về nơi câu chuyện bắt đầu, một khi ngài quyết định giế t chết Công Tôn Thọ của mười hai năm trước hay cũng chính là Công Tôn Thọ của đêm nay, vậy thì…… thì…… ngài……”
Lúc nói đến câu sau cùng, hai mắt Dương Cơ đỏ chót, bỗng dừng lại không nói được nữa.
Bởi vì bà ta biết những câu tiếp theo quả thực…… rất tàn nhẫn với Tấn Tỏa Dương.
Gương mặt Tấn Tỏa Dương lạnh đi, vì một số suy đoán cực kỳ rõ ràng mà dường như cả linh hồn hắn đã không còn ở trong người nữa.
Hắn siết chặt bàn tay mình, bàn tay mà lúc đến vừa mới nắm lấy một bàn tay lạnh lẽo khác, rồi hắn nhăn mày nhắm mắt lại, nói tiếp thay cho Dương Cơ:
“……Đêm nay một khi tôi giết Công Tôn Thọ và bắt lấy “Niên” để giải quyết tai họa này, thì Tần Giao – người ban đầu chịu ảnh hưởng bởi bà bóp méo câu chuyện nên mới đi lệch khỏi vận mệnh, đi tới nơi này – sẽ không có cơ hội xuất hiện ở Đông Sơn đêm nay, càng không có khả năng sẽ gặp tôi trong tương lai.”
“……”
“Nhưng nếu như…… hôm nay tôi không giết Công Tôn Thọ, để mặc cho “Niên” ở trên trời giữ nguyên trạng như lúc này, thì đêm nay chính là khởi nguồn của mọi tai họa trong câu chuyện sau này.
Thậm chí, thôn Khổng Lồ ở mười hai năm sau cũng sẽ bởi vậy mà thất thủ, tất cả mọi người sẽ chìm trong cơn ác mộng, Tần Giao ở lại nơi ấy cũng sẽ không đợi được tôi trở về.”
“……”
“Đông Sơn của mười hai năm sau cần tôi trở về trước khi hừng đông, Đông Sơn của mười hai năm trước lại cần tôi giữ chân người La Sát trên đất liền đến hừng đông, những câu bà vừa nói…… là có ý này phải không?”
“……Vâng…… Xin, rất xin lỗi…… Tính sư, xin lỗi…… xin lỗi……”
Dứt lời, một giọt nước mắt màu bạc cũng chảy xuống đôi gò má của ngư nữ phu nhân, sự áy náy trong lời nói của bà ta không hề có vẻ giả tạo, có lẽ bà ta thật sự đã biết trước rằng Công Kê Lang sẽ bắt Tấn Tỏa Dương đi đến dòng thời gian này.
Nhưng vì không thể mạo hiểm đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của câu chuyện, nên bà ta mới phải bắt đắc dĩ thỏa hiệp như vậy.
Song có lẽ sự tiến triển tiếp sau đó cũng có sai lệch so với tưởng tượng trong lòng bà ta, nên chân tướng về kết cục của câu chuyện bí ẩn này mới triệt để rõ ràng.
Bà ta hiểu rất rõ, đối với bất kỳ người bình thường nào mà nói, việc phải lựa chọn giữa vận mệnh cá nhân và vận mệnh của người khác là cực kỳ tàn nhẫn và khó khăn.
Huống chi, Tấn Tỏa Dương – người sáng tạo nên câu chuyện về Đông sơn – vốn là một người chính trực, lương thiện và có ý thức trách nhiệm cao.
Bao lâu nay Dương Cơ chỉ biết cam chịu sự dằn vặt nội tâm, bà ta tái mặt nghe tiếng dã thú đập cánh chứa đựng ác khí dày đặc, đang từng bước tới gần nơi này.
Bà ta ngắm nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của Dương Hoa đang rúc trong lòng mình, vừa đau lòng vừa không nỡ, rồi Dương Cơ nghe con bé run run môi, cất tiếng gọi:
“Oa…… Mẹ…… Oa…… Mẹ ơi……”
Tấn Tỏa Dương và Dương Cơ vẫn đang ngồi bên hồ nước sóng sánh, đều nghe thấy tiếng gọi mẹ này.
Dương Cơ khổ sở nhắm chắm hai mắt, ngập ngừng không biết nên nói tiếp thế nào với Tấn Tỏa Dương – người bị mình liên lụy.
Thoạt đầu, vẻ mặt chàng trai tóc trắng cũng đờ ra trống rỗng vì tình thế lưỡng nan này, rồi hắn cau mày, nói bằng giọng điệu cố nén nôn nóng và phiền muộn.
Mà nghe câu hỏi của hắn, Dương Cơ đang bế con liền ngẩn người.
“Dương Cơ, việc đã đến nước này rồi, bà có thể nói cho tôi biết, kết cục kiếp này của tôi mà bà từng tận mắt thấy khi đó…… rốt cuộc là gì không?”
“……”
“Hãy nói cho tôi biết tất cả, không sót một câu một chữ nào.”
Tấn Tỏa Dương nhăn chặt mày, rõ ràng đang cố kìm nén tâm trạng tồi tệ của mình, hắn dùng sức lực lớn nhất đời này để hỏi ra vấn đề mà hắn bài xích và chán ghét vô cùng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, vẫn cố giữ vững sự bình tĩnh và kiên nhẫn để chờ đợi kết cục này.
Mà không ngờ hắn vừa hỏi xong, ánh mắt Dương Cơ đỏ hoe, bà ta lặng người một thoáng rồi nhẹ nhàng nói có vẻ không đành lòng:
“……Tôi…… Tôi đã tận mắt nhìn thấy phân đoạn về ngài.”
“Phân đoạn gì?”
“……Tấn Tỏa Dương mất đi ký ức và thời gian, quay trở lại thế giới hiện thực…… Cậu ta không quay về chốn đô thị phồn hoa, mà sẽ ở lại huyện Đông Sơn hẻo lánh bần cùng, làm một phàm nhân rất đỗi bình thường.”
“……”
“Mỗi đêm, cậu ta đều mơ một giấc mơ giống hệt nhau.
Cậu ta mơ mình nhìn thấy một con rồng, nhưng trừ lúc trong mơ, cả đời cậu ta không còn gặp được con rồng thần kỳ nào nữa, bởi vì đó chẳng qua chỉ là huyễn tưởng hư ảo của một phàm nhân mà thôi.”
“……”
“Mỗi bức thư cậu ta tự tay viết đều không gửi được tới nơi cậu ta muốn, cơ thể cậu ta từng ngày héo mòn, già nua, nhưng vẫn chẳng gặp lại người mình muốn tìm…… Có một ngày, Tấn Tỏa Dương già cỗi cuối cùng cũng cô độc rời khỏi nhân gian, bên trong hòm thư phủ đầy bụi ở bưu cục Đông Sơn, vẫn còn câu chuyện mà cậu ta từng kể cho lũ nhóc, rằng ngày trẻ cậu ta từng gặp một con rồng trong hồ nước Đông Sơn……”
“……”
“……Nhưng cuối cùng, mãi đến khi cậu ta chết đi, con rồng ấy vẫn không xuất hiện ở phía chân trời thêm một lần nào nữa…… Hóa ra…… thần long…… đã biến mất khỏi nhân thế từ nhiều năm trước, nhân gian cũng không còn bất kỳ truyền thuyết nào về rồng nữa, mà vận mệnh và kết cục của người tên Tấn Tỏa Dương, cũng rốt cuộc…… chấm dứt ở đây……”
Sau khi câu nói ấy vừa dứt, Tấn Tỏa Dương và Dương Cơ ngồi đối diện nhau dưới ánh trăng ảm đạm, bầu không khí lặng im mà ngột ngạt.
Ngoại trừ Dương Hoa còn đang nằm trong tã lót, tỉnh tỉnh mê mê, nhắm mắt nói mớ ê a, thì hết thảy âm thanh đến từ thế giới bên ngoài đều ngừng lại.
Dương Cơ chảy những giọt nước mắt lã chã trên gương mặt, cúi đầu lẳng lặng nhìn chàng trai tóc trắng, cứ muốn nói lại thôi, đồng thời cũng không biết đáy lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ thế nào.
Bà ta thấy Tấn Tỏa Dương chìm trong trầm tư, dường như đang dằn vặt bản thân và thống khổ, ngón tay hắn giật khẽ, sau đó hắn nhắm đôi mắt hơi đỏ lại, cất giọng lạnh băng:
“Nếu tôi nhớ không lầm…… Bà vừa nói là, trước đêm nay, người Đông Sơn…… kỳ thực vẫn luôn cho rằng rồng không hề tồn tại, thậm chí là một truyền thuyết hoàn toàn hư cấu, đúng không?”
“Đúng…… Đúng vậy……”
“Vậy lát nữa, phiền bà hãy bảo Công Kê Lang và “trẻ con già” giúp tôi dụ một vài người La Sát ra, bà khôi phục nguyên hình ôm Dương Hoa bơi về phía đỉnh núi, nếu cố chạy được đến gần thôn Phạm thì hãy xin tộc kiến càng ngựa sống lánh đời ở đó cho bà ở lại trong đêm nay.”
“……”
“……Tôi sẽ nghĩ cách ngăn cản lũ người hải thị đó trước khi trời sáng, “Niên” bị đánh cắp khỏi thôn cá tử tôn hẳn đang ở trong tòa lầu đài đã hòa làm một thể với Công Tôn Thọ, tôi đã cảm nhận được khí tức đặc biệt của “Niên” rồi, tôi cũng nhất định sẽ…… nghĩa cách bắt được Công Tôn Thọ và “Niên”.”
“Ngài…… thật sự…… quyết định như vậy ư?”
“Phải…… Tôi là người sáng tạo nên câu chuyện này, tội nghiệt mà “Niên” gây ra cũng nên do chính tay tôi kết thúc, hơn nữa…… trên đời này vốn chẳng ai hiểu rõ cách bắt giữ nó hơn tôi.”
“Nhưng thưa tính sư…… Một khi “Niên” biến mất, cánh “Cửa” để quay trở về cũng sẽ khép lại…… Kết cục của chính ngài…… phải làm sao đây…… Ngài…… Ngài và Tần Long Quân…… phải làm sao bây giờ?”
“……”
Những câu hỏi vô thức của Dương Cơ khiến Tấn Tỏa Dương cụp mắt lặng thinh một thoáng, song bất ngờ là lần này hắn chẳng nghĩ ngợi quá lâu.
Có lẽ trước khi cất bước tiến về phía trước, trong lòng hắn đã có đáp án rõ ràng nhất và cũng cố chấp nhất rồi.
Chàng trai tóc trắng nắm chặt tờ tính thư cuối cùng viết một dòng họ mơ hồ và một chiếc vòng bạc sáng lấp lánh, hắn chậm rãi cau mày, sau đó ngước nhìn hai vầng trăng đỏ trên cao, ngậm chứa mùi máu tanh xộc đầy khoang miệng và nói bằng giọng điệu kiên định nhất trong đời mình:
“Từ ngày còn thơ bé, trong đầu tôi đã khắc ghi một câu nói.”
“Quên đi nguồn cội, thì sống còn gì vui.”
“Mặc dù kết cục của tôi mà bà từng nhìn thấy là thật, nhưng tôi chắc chắn sẽ thay đổi nó, vượt qua dòng thời gian cách trở sinh tử và trở về bên người thân đang chờ đợi tôi.”
“……Anh ấy là một người nhìn bên ngoài thì có vẻ kiêu ngạo tự phụ, nhưng thực chất bên trong lại rất nhạy cảm và yếu đuối, khi đau buồn thì chỉ có thể trốn đi một mình, không muốn nói cho ai biết, cũng rất ít người chịu tìm hiểu quá khứ bất kham và thống khổ của anh ấy.
Một người như vậy, khi trời chuyển lạnh tôi sẽ lo anh ấy chịu giá buốt, khi trời đổ mưa tôi sẽ muốn lập tức tới bên anh ấy để xem anh ấy thế nào, buổi tối lúc ngủ tôi sẽ muốn ôm anh ấy mãi, không để anh ấy rời đi nửa bước…… Tôi hi vọng có thể bầu bạn bên anh ấy trong mọi thời khắc, một năm, hai năm, mười năm, thậm chí cả sau khi tôi và anh ấy trăm tuổi, bởi vì từ lâu thật lâu trước kia tôi và anh ấy đã định ra lời hứa rồi……”
“Cũng bởi vì tôi thật sự…… không nỡ nhẫn tâm bỏ lại anh ấy một mình.”
……
“Anh ấy vẫn đang đợi tôi.”
“Cho nên trước khi đêm nay kết thúc, tôi nhất định sẽ đi qua cánh “Cửa” trên bầu trời để quay trở lại, bất kể sống hay chết, tôi đều sẽ trở về với anh ấy.”
“Tôi nhất định phải làm như vậy, tôi cũng cần thiết phải làm như vậy.”
*
Bên dưới cây Chu Xương, màn đêm tăm tối đã hoàn toàn bị bao trùm bởi mùi máu tươi và xác chết.
Đây là đêm cuối cùng liên quan đến vận mệnh và kết cục của câu chuyện về thôn Khổng Lồ, hoặc phải nói là của toàn bộ Đông Sơn.
Đỉnh núi thôn Khổng Lồ phủ kín mây đen, nhìn từ đằng xa, đâu đâu cũng thấy khoảng trời âm u, cho người ta một loại cảm giác vặn vẹo đáng sợ.
Người La Sát chen chúc trên không trung giống như những đốm đen lít nha lít nhít, nửa vòng trăng trước, chúng còn giương cung tên trong tay, điên cuồng nhắm xuống dưới hòng tiếp cận.
Nhưng bởi vì trước đó, có một bóng dáng to lớn tử thủ trên trời suốt nửa buổi tối và hầu hết người trong thôn chống trả quyết liệt, cho nên nửa khung trời nhuốm màu máu phía bên trên cây Chu Xương vẫn chưa hoàn toàn thất thủ.
Thần long.
Đêm qua lúc lũ người La Sát tàn bạo độc ác định xông vào thôn Khổng Lồ, một con rồng lớn đã xuất hiện trên mặt trăng.
Mây đêm bị nhuộm đỏ thẫm, như thể bị máu tươi của bọn người La Sát kêu la thảm thiết ấy thấm vào từng chút một.
Chính nhờ có bóng dáng vững vàng ở giữa bầu trời bảo vệ và che chở, mà toàn bộ thôn Khổng Lồ mới có thể sống sót qua thời gian nửa vòng trăng này.
Điều này cũng khiến tất cả những người đang cố thủ ở đây đều có chút tự tin, mặc dù trên mặt bê bết những vết thương hoặc nhiều hoặc ít, song vẻ mặt và lời nói của bọn họ vẫn hết sức tích cực lạc quan.
【……Chỉ cần…… Long Quân chưa đi…… Tính sư chưa trở lại…… Chúng ta vẫn sẽ canh giữ ở đây…… Chờ đến khi đánh đuổi được bọn người La Sát đó……】
【Đúng vậy…… Có Long Quân ở đây…… Chúng ta sẽ không đi đâu hết…… Chúng ta không sợ…… Chúng ta phải đi theo cùng Long Quân……】
【Đúng đúng…… Long Quân và tính sư lợi hại như vậy…… Nhất định sẽ dẫn dắt chúng ta…… đánh đuổi được lũ người La Sát……】
Những người khổng lồ tính cách vụng dại chất phác đều dồn dập dùng ngôn từ đơn giản nhất để biểu đạt sự cảm kích và kiên định đang sục sôi trong nội tâm.
Song dường như bọn họ không biết rằng, dù có là thần linh lợi hại đến mấy, mạnh mẽ đến mấy, thì cũng không chống đỡ nổi sự dằn vặt kéo dài không hồi kết.
Họ cũng sẽ mỏi mệt, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chảy máu.
Huống chi những thứ ấy đang bao phủ dày đặc trên đỉnh đầu mọi người…….
suốt một ngày đêm không hề ngừng lại, cứ như thể ác quỷ, so với nói là quái vật, chúng càng giống như hóa thân của một loại vận mệnh đáng sợ hơn.
Giờ phút này A Hương đang tái trắng mặt, cuộn đuôi nấp trong chuồng bò ở thôn Khổng Lồ, lặng lẽ ngóng ra bên ngoài, liếc nhìn bầu trời màu đỏ trông như đang hóa thành một con mãnh thú sắp sửa nuốt chửng đất liền.
Trước đó, kỳ thực cô vừa đi xem xét tình hình của Mẫu Nhung, búp bê bùn và nhóm Chu Bình Chu Đinh ở một bên khác.
Mọi người tử thủ ở chỗ này đều bị thương tổn ở mức độ khác nhau, ngoại trừ Trương Trường Thanh đang chịu đựng “bệnh trẻ” phát tác, tạm thời chỉ có thể nằm mê man, thì những người khác đều đã được cô thu xếp thỏa sáng trong hang động khỉ đầu chó ở giữa sườn núi, tránh bị người La Sát giữa bầu trời phát hiện ra.
“A Hương…… Hình như anh vừa…… mơ thấy…… Tần Giao lại sắp tới…… đánh mông anh rồi…… Em mau gọi…… cậu đến cứu anh với……”
“……”
“……Anh…… nhớ cậu quá…… nhớ Tần Giao…… nhớ anh trai…… Thật muốn mọi người vẫn quây quần bên nhau như ngày trước quá…… A Hương ơi…… Oa oa……”
Lúc đoàn người trốn vào trong hang động tối thui, con chó ngốc họ Trương này vẫn ngất ngất ngây ngây, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, còn mơ màng nằm co rúc, nhăn mày nói mớ như vậy đấy.
Nghe nói, thứ mà một người nhìn thấy trong giấc mơ chính là hình ảnh khắc họa chân thực về nội tâm của người đó.
Cho nên có lẽ cậu và chú Tần chính là người mà cu cậu bận tâm và nhung nhớ nhất, đồng thời cũng là người không thể dứt bỏ nhất.
A Hương nghe rõ cậu vừa nói gì, ý nghĩ bất chợt ấy khiến vành mắt cô bỗng đỏ hoe, tâm lý cũng càng thêm khó chịu, cuối cùng cô chỉ đành ép mình giấu đi biểu cảm đang sắp không giả bộ nổi nữa, len lén chạy ra ngoài.
Giờ phút này, ở cách đó không xa, có thể thấy vẫn còn một lượng lớn người La Sát đang cảnh giác bay quanh bầu trời.
Suốt cả đêm nay bọn chúng đã liên tục bại lui, e rằng một lát nữa, chúng sẽ không nhẫn nãi nổi mà giương nanh múa vuốt, bắt đầu đợt tấn công tiếp theo xuống mặt đất.
Đến lúc ấy, toàn bộ con cháu Chu thị trong thôn Khổng Lồ này…… chắc chắn sẽ bị ép phải trốn chạy khỏi thôn làng trên đỉnh núi này để bảo toàn được nhiều cơ hội sống sót hơn.
Sắc mặt A Hương tái mét, cô lo lắng cắn môi, tay chân lạnh toát, không dám làm lỡ dở nhiều thời gian, bèn ngậm lấy thảo dược trong miệng, hớt hải chạy về phía động hồ ly mà mình đào ra, hiện đang ẩn giấu một người nào đó.
Cô dùng chân trước khó nhọc đào lớp bùn đất của động hồ ly lên, ngậm thảo dược vàng khô mùa đông, chui vào bên trong.
Một vị thần long đang nằm sâu trong hang động u ám, dường như y đã mệt ra rời, vảy rồng khắp toàn thân bê bết máu thịt, lớp da ở vành mắt bị bong ra, ngay cả cặp sừng rồng sáng lấp lánh cũng bị tông hỏng mất một chiếc.
Y chậm rãi mở đôi mắt xám nhuốm ướt máu tươi, nhìn về phía A Hương, A Hương nhìn phần lưng gáy đẫm máu của y, cổ họng lập tức như bị thứ gì đó đắng chát làm ứ nghẹn lại.
“Thêm nhiều người La Sát…… đã bắt đầu tới gần nơi này rồi ư?”
“……”
“Thảo nào…… trời lại tối nhanh như vậy…… chẳng nhìn thấy mặt trăng nữa……”
“……”
“……Người kia đã trở về chưa?”
“……”
“Đã lâu như vậy rồi…… Nhóc nói xem, rốt cuộc bây giờ…… cái tên ăn cỏ lớn lên kia…… còn đang lề mề gì vậy chứ.”
Tần Giao hóa thành nguyên hình, khắp toàn thân đau nhức, chi chít vết thương, uể oải nằm bên rìa hang động nhỏ bé, đồng thời cũng cố hết sức vươn tay muốn chạm vào ánh sáng của vầng trăng kia.
Giọng điệu y nghe vào chẳng giống như đang thật sự trách móc cái người nào đó dẫu đã hứa với y rồi, mà đến giờ vẫn chậm chạp chưa trở về.
Ngược lại, lời ấy càng giống như đang lầm bầm lầu bầu…… hoặc phải nói là sự thân thiết và lo lắng đang không thể che giấu nổi.
Hồi trước nếu nghe y nói năng quái gở thế này, A Hương luôn thích cãi nhau với Tần Giao, mà bây giờ cô chỉ có thể vùi đầu khóc, chẳng dám lên tiếng.
Thực lòng cô cũng chẳng biết mình đang thương tâm điều gì vì cái tên này nữa.
Tuy nhiên khi tận mắt chứng kiến Tần Giao – một người rõ ràng lợi hại như vậy, mạnh mẽ như vậy, hết lòng suy nghĩ cho mọi người như vậy – nhưng lại bị thương đến mức này vì tử thủ ở đây bảo vệ mọi người, hay nói đúng hơn là đang đối chọi với vận mệnh ác liệt kia, đáy lòng cô vẫn thấy nhói đau, quả thực là chua xót và đau buồn chẳng lời nào kể hết.
Mà nghĩ tới mấy ngày trước, ở trong cánh rừng tuyết tùng ngoài thôn bị cuồng phong thổi quật, đám khỉ đầu chó, dã nhân và vô vàn muông thú bỗng nhiên bị một tiếng rồng ngâm kỳ dị cảnh cáo, liền hoảng sợ chạy khỏi nơi này rồi, nước mắt A Hương lại bắt đầu rơi không ngừng.
Về tiếng rồng ngâm kỳ quái xua đuổi non nửa vật sống trên đỉnh núi, lúc đó Tần Giao chẳng cho A Hương một lời giải thích cụ thể nào, y chỉ rời đi một mình rõ thần bí, còn nói muốn đi tìm vị Tấn tính sư kia để hội hợp.
Nhìn theo bóng Tần Giao trực tiếp cất bước rời đi, chẳng buồn quay đầu lại, A Hương không thể hiểu nổi người này rốt cuộc đang nghĩ gì, song cũng chẳng dám ngăn cản y.
Khi đó cô có một suy đoán lớn mật, thế nhưng chẳng biết vì sao, A Hương lại hơi sốt sắng, chẳng dám chắc cho lắm.
Dù sao, nếu như Tần Giao quả thực là cái người máu lạnh ngạo mạn mà cô từng nghe cha chính miệng nhắc tới, thì trên đời này có lẽ chẳng ai rõ hơn y bây giờ rời thôn Khổng Lồ để tìm Tấn tính sư là một việc nguy hiểm đến mức nào.
Thế mà trong tình huống này, y vẫn kiên quyết muốn rời khỏi thôn Khổng Lồ để tìm hắn, chứng tỏ trong mắt Tần Giao, muôn trùng hiểm nguy ngoài kia còn chẳng quan trọng bằng an nguy của Tấn tính sư.

Kỳ thực đầu óc của tiểu hồ nữ nương nương cũng đâu đến mức ngốc ngếch, nghĩ như vậy, cô chỉ có thể nán lại đây để cùng nhóm Mẫu Nhung chăm sóc cho Trương Trường Thanh đang hôn mê bất tỉnh.
Nhưng đâu ngờ, suy đoán của cô hồi mới gặp Tần Giao lại trở thành sự thật.
Thì ra y thật sự là…… con rồng mà cô từng đem ra để khoe khoang khoác lác hết lần này đến lần khác.
Thì ra…… tim và máu của rồng…… không hề lạnh.
Mà còn nóng.
Còn rất nóng, rất nóng.
Thậm chí ấm áp và đáng tin cậy hơn…… rất nhiều người và rất nhiều việc trên thế giới này, tựa như ánh chiều tà sạch sẽ và chói lóa trên đỉnh núi tuyết, kiên định, sáng ngời, chiếu rọi khiến toàn thân y bừng sáng rực rỡ.
“Tấn…… Tấn tính sư…… Bây giờ chắc anh ấy đang bận lắm, nhưng anh ấy sẽ về nhanh thôi…… Anh ấy nhất định có thể trở về…… Sau đó cùng chúng ta…… đánh đuổi lũ người La Sát ngoài kia!”
“……”
“Cho nên chú…… chú mau nằm yên cho tôi…… ngoan ngoãn đắp nốt chỗ thảo dược này đi! Để tôi băng bó…… sừng rồng của chú lại đã…… Trước đây chú đáng ghét như vậy…… thế mà bây giờ trở nên khó coi như này rồi mà chú chẳng để tâm sao? Không được nghĩ lung tung nữa…… Có nghe không! Tôi không quan tâm…… hồi trước…… chú lợi hại cỡ nào…… Dù chú có chọc tôi…… Tôi cũng không quan tâm…… không quan tâm chú có đúng thật là rồng hay không…… Tôi còn lâu mới sợ chú…… Hức…… Với cả, nếu thấy đau thì phải thành thật nói ra! Có nghe không hả! Không được nói dối rồi cắn răng chịu đựng!”
A Hương vừa sụt sịt mũi giả vờ tức giận, còn vừa bày ra khí thế hung hăng, lớn tiếng dạy dỗ cái tên khó ưa rõ ràng tuổi đã cao rồi mà vẫn khiến người ta chẳng yên lòng này.
Tần Giao đau đớn ủ rũ nằm ở đây, lại lần nữa lim dim buồn ngủ, lời A Hương nói khiến y cố sức mở đôi mắt hằn tơ máu ra.
Y thấy A Hương rũ đôi tai xám xịt, đang đắp thảo dược cho mình, còn làm rất cẩn thận chỉ lo khiến mình bị đau.
Bấy giờ, người đàn ông tính cách vừa ác liệt vừa đáng ghét, trước đó cứ thích đùa bỡn giễu cợt người khác để làm thú vui này mới nghiêng đầu nhìn cô, hé đôi môi tái nhợt ra, nói một câu nhỏ như thể đang lẩm bẩm:
“……Đau quá.”
“……”
“Thật ra ta…… sợ đau nhất…… Ta cũng như nhóc và Trường Thanh…… Hồi lớn bằng này, chỉ một chút xíu thương tâm khổ sở thôi cũng có thể khiến ta khóc lóc rất lâu, cực kỳ mất mặt.”
“……”
“……Thế nhưng sau đó, ta đã không khóc nữa.”
“……”
“Bởi vì khóc lóc chẳng có tác dụng gì cả, nước mắt và cầu xin cũng sẽ không khiến…… những kẻ nhẫn tâm vứt bỏ ta quay trở về.”
Vừa nghe là biết y nói giữa lúc đầu óc đang mơ hồ rồi, A Hương chẳng dám tiếp lời, song tiếng khóc rấm rứt của cô vẫn truyền ra từng chút từ trong khẽ răng.
Hai tai người đàn ông sừng rồng đang ong ong đau nhức, kỳ thực đã chẳng nghe được âm thanh quá rõ ràng nữa rồi, y vẫn ngắm nhìn vầng trăng đỏ bên ngoài, trầm ngâm một chốc rồi kéo dài giọng, mệt mỏi nói:
“Cơ mà…… Ta từng kể với nhóc chưa nhỉ…… Rất lâu trước đây, ta từng trao đổi một món đồ với một bà cụ trên núi Miêu.”
“……Hình như…… chưa, chưa từng kể……”
A Hương đang nhìn y, cánh mũi đỏ ửng, tự dưng y đổi đề tài, cô nàng cũng suy nghĩ cẩn thận một thoáng rồi liền lắc đầu.
Tần Giao rệu rã im lặng một chốc, sau đó lại ngước đầu nhìn chằm chằm lỗ thủng màu đen trên mặt trăng, vừa hồi tưởng lại vừa nói:
“Đó kỳ thực…… là một dịp rất tình cờ, bà cụ trên ngọn núi Miêu…… nói bà ấy tận mắt nhìn thấy vận mệnh định sẵn trong tương lai của ta, cho nên lúc ấy ta đã…… cắt tóc của mình cho bà ấy, sau đó hỏi lời tiên đoán thứ tư liên quan đến vận mệnh của ta rốt cuộc là gì……”
“……”
“Lúc đó bà ấy…… nói với ta mấy câu…… Cũng bảo với ta là nhiều năm sau, ta sẽ tự biết lời tiên đoán thứ tư là gì.
Nhưng khi ấy ta hoàn toàn không hiểu, thậm chí vẫn luôn cho rằng…… lời tiên đoán về ta sẽ không ứng nghiệm.
Mà mấy ngày nay, trên đường cùng nhóc và Nhung đi từ huyện Tí Hon tới đây, hình như ta bỗng…… hiểu ra lời bà cụ nói trước kia rồi.”
“Chú…… hiểu ra…… cái gì? Bà cụ trên núi Miêu ấy…… đã nói gì với chú?”
“Bà ấy nói với ta…… Nhiều năm về trước, chính miệng tổ tiên bà ấy…… đã từng nói cho bà ấy biết rằng, trên thế gian này có một viên ngọc rơi ra từ trong tay áo của thần linh, đứng yên bất động, chỉ có đôi mắt của phàm nhân là…….
mới không nhìn thấy nó đang mặc sức trốn chạy giữa ban sáng và đêm đen.”
“Trong mắt người đời, viên ngọc này không hề nhúc nhích…… Quỹ tích của nó chính là quỹ tích chảy trôi của thời gian giữa hôm nay và ngày mai, chỉ cần ngài cẩn thận lắng nghe, thì sẽ có thể nghe thấy…… tiếng bước chân vội vã của nó…… đang chạy qua đỉnh đầu của phàm nhân chúng ta.”
“Có một ngày, viên ngọc luôn đứng yên kia…… bắt đầu chuyển động ở ngay trước mắt của ngài, vào lúc này ngài tuyệt đối không thể…… dễ dàng thiếp đi chỉ vì đang buồn ngủ hay mỏi mệt, mà phải mau chóng đứng lên…… không ngừng chạy theo bước chân của nó, như vậy ngài sẽ tận mắt thấy được ranh giới đặc biệt mà phàm nhân không thể nhìn thấy, đó chính là…… khoảng cách giữa ngày và đêm, giữa sáng và tối, cũng có lẽ là khoảng cách gần nhất…….
nhưng cũng xa nhất giữa ngài và người trong sinh mệnh của ngài.”
“Một khi bỏ qua bước ấy, thì cả đời này cả hai sẽ không thể gặp lại nhau được nữa, thậm chí hoàn toàn lãng quên quá khứ bên nhau, trở thành người dưng xa lạ.”
“Từ đây, ngày hôm nay của người kia…….
chính là ngày hôm qua của ngài, hôm nay và ngày mai…… không thể nào giao thoa, cũng giống như…… ban ngày và đêm tối, là hai con đường chẳng liên quan, cũng sẽ không thể…… đi về phía nhau một lần nữa…… không thể chờ đợi nhau một cách phí hoài.”
“Nhưng chỉ cần đi được bước ấy…… cuối cùng dũng cảm bước qua, thì cả hai sẽ có thể nắm tay nhau trọn đời…… Từ đây bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì trên thế gian này cũng không có cơ hội…… chia cắt cả hai nữa, thậm chí từ đây sẻ chia vận mệnh, không bao giờ chia lìa.”
Nói đến đây, cổ họng Tần Giao bỗng thấy hơi mệt, liền dừng lại.
Chợt y hiểu ra, trước đây đôi mắt xám đục của y từng chỉ có thể nhìn thấy nhân gian tràn ngập thù hận, đố kị, còn có buồn khổ và tuyệt vọng vô tận.
Nhưng sau khi trải qua quãng dường dài đằng đẵng và cô độc để đi được tới đây, dường như y rốt cuộc đã thấy được viên ngọc sáng ngời mà mình kiên trì tìm kiếm bấy lâu.
Y nhìn đăm đăm vào ánh sáng phía xa xăm, bỗng cất giọng khàn khàn, gọi:
“A Hương.”
“……Dạ, sao ạ……”
A Hương đang y nhập tâm nghe y kể chuyện, tự dưng bị gọi tên, cô trố tôi mắt to ứa lệ, khiến Tần Giao không khỏi im lặng.
Hồi lâu sau, gương mặt y tuy mệt lả song vẫn bình tĩnh, y cúi đầu dùng những ngón tay lạnh lẽo phát sáng xoa xoa đỉnh đầu cũng phát sáng lờ mờ của cô nhóc đang khóc lóc buồn thương cho mình, y nheo đôi mắt ấm áp nhìn về phía ánh trăng, hiếm khi mới tỏ ra như một vị trưởng bối chân chính, thấp giọng nói từng câu từng chữ rằng:
“Lâu thật lâu trước đây, ta từng…… nói với Trương Trường Thanh rằng, không thể bởi vì nó từng bị kẻ ác hãm hại, phải làm chó mấy ngày, mà quên mất đi cốt khí, quên mất đi tôn nghiêm của con người.”
“Nó là một đứa bé rất cô độc, cũng giống như nhóc vậy, cho tới nay…… nó cũng có nỗi sợ không thể nào cho người khác biết, nỗi cơ đơn và sợ hãi rằng cha mẹ nó…… lần lượt chết đi rồi, sẽ chẳng còn bất kỳ ai giúp đỡ nó nữa.
Có lẽ chỉ có người thực lòng quan tâm nó…… thì mới có thể thay nó gỡ bỏ khúc mắc này.”
“Đêm nay, ta nhất định phải ở lại đây…… bảo vệ vận mệnh của ta, nhưng trong tình huống này…… nếu như tất cả mọi người vẫn tiếp tục ở lại đây thì sẽ là…… quá làm khó mọi người…… Mà chắc nhóc cũng rõ, vận mệnh mà nhóc muốn bảo vệ…… tiếp sau đây sẽ cần chính nhóc nghĩ cách cho nó.”
“Chuyện này không có bất kỳ ai có thể làm thay nhóc được…… Chỉ khi chính nhóc dũng cảm và kiên trì…… thì mới có thể nghĩ ra cách để giải quyết cửa ải khó khăn hiện tại.”
“Hi vọng vào lần sau gặp lại, ta có thể được nghe nhóc và thằng nhãi con kia…… cùng gọi ta và Tỏa Dương một tiếng chú Tần và cậu, cũng hi vọng…… chiếc xe sấm sét mà ta tặng cho cha nhóc và nhóc vào ngày mà nhóc chào đời, sẽ có thể sớm phát huy công dụng thực sự của nó.”
……
“Cho nên…… Nhân lúc trời còn chưa sáng, người La Sát còn chưa tiến vào thôn, hãy mau dùng xe sấm sét…… dẫn mọi người rời đi, dù sao…… Hiện tại cánh “Cửa” trên bầu trời chỉ có thể do ta đích thân canh giữ…… Ta sẽ canh giữ đến thời khắc mà…… trời sáng hẳn, có người bước ra từ phía sau ta.”
“……Đừng khóc, lần này ta và cậu ấy…… sẽ không chịu thua, hãy tin tưởng ta…… và cũng tin tưởng cậu ấy.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.