Tính Sư

Chương 170: Chu 8




Tiếp đó, suốt gần nửa buổi trưa, nhân lúc Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, Tấn Tỏa Dương bèn đứng sau nhà bà Phạm Tế, kể lại sơ lược những chuyện xảy ra ở thôn Khổng Lồ dạo gần đây cho Tần Giao nghe.
Sau đó hắn bị bà Phạm Tế gọi về hai lần để lấy nước nóng đã đun xong và khăn lông, Tấn Tỏa Dương một mình tiến vào căn phòng nhỏ mà mình thu xếp tạm cho hai người cá kia, giúp họ xử lý vết thương đang từ từ chuyển biến xấu, mãi đến lần thứ ba ra ngoài, hắn mới có thời gian nghỉ ngơi một lát. Cũng trong lúc đó, Tần Giao ở một mình, cũng suy nghĩ một số chuyện.
Trước đây y chưa từng đặt chân đến nơi tên là thôn Khổng Lồ bao giờ, nhưng y nhớ mang máng là trong số những nơi có công văn lưu trữ tại long cung của mình, hẳn có không ít hồ sơ hộ tịch liên quan đến sinh linh bản địa kỳ quái này, hơn nữa thôn Khổng Lồ cách thôn Phạm cũng không tính là xa.
Bởi xét về vị trí địa lý, thôn làng cách biệt hoàn toàn với thế gian ấy nằm ở gần vùng thượng du sông Xích Thủy do y quản lý, bốn phía đều là núi, nhiều sương mù, điển hình của khu vực thung lũng nhiều mưa vùng Xuyên Thục.
Là một thôn làng sơn dã gần như tách biệt hẳn với thế gian, trước đó thôn Khổng Lồ chỉ tồn tại trong câu chuyện chí quái của các triều đại, mà nghe nói những nam nữ già trẻ thân hình khổng lồ ở nơi này cũng không chủ động tiếp xúc trực tiếp với thế giới bên ngoài.
Người ngoài chẳng hề hay biết đến thôn Khổng Lồ, nơi này nằm sâu trong sườn núi mù sương, hiếm có con người và động vật đặt chân tới. Nhưng đâu ngờ, hai ngày trước tết xuân, thôn Khổng Lồ bỗng nhiên xảy ra một chuyện kỳ lạ.
“Bệnh già?”
Tần Giao tiếp nhận từ ngữ lạ lùng mà lúc đầu Tấn Tỏa Dương nói với mình, sắc mặt y trở nên quái lạ, phần nhiều trong đó là sự nghi ngờ cảnh giác khi nhận biết được sự dị thường nào đó.
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Tấn Tỏa Dương nghe rằng trên đời có tồn tại căn bệnh như thế. Hắn cau mày nhớ lại lúc nãy trong căn phòng nhỏ tối tăm của mình, Phạm Thanh Chiêm trông có vẻ đau đến độ chẳng thiết sống, anh ta cắn răng vén ống quần mình lên, để lộ nửa cẳng chân khô mục. Tấn Tỏa Dương nghiêm túc nói một cách chậm rãi:
“Phải, trước khi ngất lả đi vì đau, Phạm Thanh Chiêm đã nói với em, hầu hết những người khổng lồ trong thôn rất hiền hòa thân thiện với người từ thế giới bên ngoài, chẳng qua vì nhát gan ít nói nên họ mới chọn sườn núi cheo leo để đốn củi, bắt cá, sinh sống. Hơn nữa bọn họ rất nhạy cảm với âm thanh lớn, dễ dàng hoảng sợ, cộng thêm tính cánh bẩm sinh đã ngại ngùng bẽn lẽn, không dám xuống núi tiếp xúc với người ngoài, cho nên khi con nít trong nhà đau ốm thì họ chẳng biết đi đâu tìm bác sĩ kê thuốc. Bởi lý do đó, trước nay anh ta và Dương Nghiêu thi thoảng sẽ đến thôn để khám chữa miễn phí cho những người khổng lồ.”
“……”
“Nhưng trước Tết, khi Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu mang theo một ít thuốc men thường dùng để đến đó như thông lệ, những người khổng lồ trong thôn Khổng Lồ lại xuất hiện dấu hiệu già nua suy yếu kỳ lạ. Thậm chí chỉ trong vòng mười mấy ngày ngắn ngủi, căn bệnh gọi là “bệnh già” ấy còn lan tràn như ôn dịch, đến cả gia cầm, thóc lúa trong thôn cũng bị ảnh hưởng. Mà nguồn gốc của sự kiện quái gở này, nghe đâu là từ đêm Tết ông Táo, trên bầu trời thôn Khổng Lồ bỗng vang lên một tiếng nổ kỳ quái.”
“Trên trời vang lên một…… tiếng nổ kỳ quái?”
“Phải, người khổng lồ trong thôn miêu tả, vào đêm Tết ông Táo, bọn họ nhìn thấy hình như trên trời có một cô gái tóc thắt bím hoa, phía sau có đuôi to, lái một chiếc xe ồn ào va vào mặt trăng, sau cú va chạm ấy mặt trăng rung lắc dữ dội mấy hồi rồi tỏa ra ánh sáng lạ kỳ, còn có hai món đồ phát sáng lần lượt rơi xuống sườn núi phía sau thôn Khổng Lồ……”
“……”
“Món đồ sáng choang bên trái rơi xuống vùng thượng du hồ Xích Thủy rồi biến mất, kể từ ấy ban đêm thôn Khổng Lồ không có ánh trăng bình thường chiếu rọi nữa. Món đồ bên phải thì hình hư là một chiếc xe, sau khi rơi xuống, nó làm vỡ ra một lỗ thủng to đùng giữa không trung, từ lỗ thủng đó bắt đầu chảy xuống những giọt “nước đen” giống như mưa rơi.”
“……”
“Những giọt “nước đen” ấy rơi xuống đất, người già trẻ nhỏ trong thôn không biết nên ăn nhầm phải, từ đó chim chóc, muông thú, thậm chí cả con người ở thôn Khổng Lồ đều bắt đầu mắc “bệnh già”. Có lẽ Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu cũng tiếp xúc với “nước đen” chảy ra từ lỗ thủng đó nên mới thành ra như bây giờ…… Cơ mà, em cứ thấy lời miêu tả về cô gái lái xe trên bầu trời vào đêm Tết rồi va vào mặt trăng nghe hơi quen quen…… Chắc là có liên quan gì đó với A Hương lái xe sấm sét mà lúc trước em nói với anh.”
Tấn Tỏa Dương ngước mắt ngắm tuyết rơi bên ngoài, tiện tay giúp Tần Giao phủi sạch vài hạt tuyết còn vương trên vai. Nói xong lời ấy, hắn ngừng lại, trên gương mặt bình thản thường ngày cũng lộ ra vẻ đăm chiêu suy tư.
Nãy giờ Tần Giao vẫn luôn kiên nhẫn thảo luận đề tài này với hắn, nghe hắn nói vậy, y khẽ nheo mắt, không chọn nói thẳng thắn cho chàng trai tóc trắng ngay lập tức.
Trên bầu trời thôn Khổng Lồ bỗng dưng xuất hiện lỗ thủng kỳ lạ, mà A Hương – con nhóc ngốc hơn nửa đêm lái xe trên trời mà còn tông vào mặt trăng tạo ra lỗ thủng – thì bây giờ còn đang ở trong nhà y như thể người không liên quan kìa.
Một khi cho hắn biết A Hương đã từng gặp Dương Cơ và người La Sát, vậy thì việc về chiếc “Chìa khóa cửa” mà A Hương kể và việc thế giới ban đầu của hắn bị một lũ người xấu hạ độc vào nước sông ắt cũng sẽ không che giấu nổi.
Đến lúc đó, với tính cách và thái độ đối nhân xử thế của Tấn Tỏa Dương thì thể nào hắn cũng nghĩ cách trở về ngay lập tức để điều tra chân tướng vụ việc hạ độc, cũng sẽ tuyệt đối không bỏ mặc những người thân ở cái thế giới đã rơi vào nguy hiểm kia.
Dẫu Tần Giao biết, quan hệ giữa hắn và mình hiện tại đã xem như ổn định, Tấn Tỏa Dương chắc chắn sẽ không nỡ bỏ lại mình rồi rời đi dễ dàng như vậy đâu.
Nhưng đối với cá nhân y mà nói, y vẫn rất ghét cái cảm giác buộc phải vô tư chia sẻ thứ vốn thuộc về mình cho lũ ất ơ chẳng biết từ đâu chui ra.
Hiển nhiên y cũng hiểu, nếu hôm nay vì bản thân mình mà y che giấu manh mối quan trọng then chốt với Tấn Tỏa Dương, thì nhất định cũng chẳng phải kế sách lâu dài.
Tần Giao không muốn làm lỡ dở một số việc trọng yếu mà sắp tới cả hai phải cùng đối mặt, cũng không muốn mai sau có một ngày Tấn Tỏa Dương biết được chân tướng thì sẽ không vui hoặc oán trách y. Suy đi nghĩ lại một hồi, y nắm đầu ngón tay tái nhợt, dửng dưng bảo với hắn:
“……Nếu tình hình thôn Khổng Lồ hiện giờ thật sự giống như những gì hai con cá kia nói, vậy chúng ta có thể đích thân đến đó để xem xét lỗ thủng và cả những giọt “nước đen” từ trên trời rơi xuống ấy nữa. Dù sao đi từ đây chỉ mất một ngày thôi, không khó khăn mấy, hai chúng ta cũng vừa khéo có thể chia thành hai đường để đi xem hai món đồ rơi từ trên trời xuống đó rốt cuộc là gì.”
“Ừm.”
“Mà em thật sự định hảo tâm thu nhận hai con cá tự dưng tới ăn chực uống chùa kia à?”
Tần Giao nheo mắt nói thêm, giọng điệu quai quái.
“Hửm? Bệnh của bọn họ trông hơi lạ, chắc tạm thời không thể rời đi được, em còn muốn giữ họ lại để xem xem tình huống thế nào, sao thế?”
“……Tối qua em đã hỏi anh rằng ngày trước rốt cuộc anh nhặt được Dương Hoa ở đâu, còn hỏi anh có biết mẹ đẻ nó là ai không, sau đó anh không trả lời em, chỉ nói là lúc trước tộc nhân của Dương Hoa từng tìm anh, còn đòi đón con bé đi khỏi anh, em vẫn nhớ chứ?”
“Ừ, lẽ nào hai người đó chính là bọn họ? Cái cậu Dương Nghiêu kia là……?”
Lúc nãy vội vàng nên Tấn Tỏa Dương cũng chưa kịp chú ý xem thanh niên tên Dương Nghiêu với thân thể phủ kín nếp nhăn già nua kia rốt cuộc là loài cá gì. Giờ nghe y nói vậy, hắn nhíu mày, cũng nghĩ tới gì đó.
Thực ra tối qua mãi đến sau nửa đêm, hắn và Tần Giao đã nói không ít chuyện ở cửa nhà, trong đó có chuyện liên quan đến thân thế thực sự của Dương Hoa.
Về vấn đề thân thế của Dương Hoa và mẹ đẻ con bé là ai, Tấn Tỏa Dương đã thắc mắc từ lâu.
Một mặt, từ rất sớm hắn đã hoài nghi có lẽ vị ngư nữ phu nhân Dương Cơ thần bí kia và Dương Hoa có tồn tại quan hệ gì đó, dù sao cả hai đều là ngư nữ, tuổi và lai lịch của Dương Hoa cũng đều quá đáng nghi.
Song mặt khác, Tần Giao trước nay luôn tỏ thái độ che giấu và lảng tránh với tất cả mọi người, khiến hắn chẳng biết nên làm sao để dò hỏi cụ thể về chuyện này. Bởi vậy sau khi giải quyết triệt để vụ Công Kê Lang, kỳ thực Tấn Tỏa Dương đã mấy lần muốn trực tiếp hỏi y rồi.
Mà tối hôm qua lúc hai người nói tới việc này, thái độ Tần Giao có vẻ vẫn chưa muốn kể tường tận cho hắn lắm.
Sau đó Tấn Tỏa Dương lại cực kỳ thẳng thắn nói cho y biết Dương Cơ từng gặp hắn trong mơ, còn nhờ hắn tìm kiếm con gái.
Người đàn ông với tướng mạo lạnh lùng u ám, lai lịch và quá khứ thần bí lạ kỳ ấy im lặng một lúc lâu, tiếp đó mới ngước đôi mắt màu xám lên, nhìn chằm chằm vầng trăng trên cao, nói thật với Tấn Tỏa Dương rằng:
“Mấy năm ấy, vì một số việc mà anh chẳng có chỗ ở cố định, mỗi tối đều tìm bừa một chỗ ngả giấc, nhưng khi ngủ anh luôn mơ thấy đủ thứ ác mộng kỳ quái. Buổi sáng thức dậy, anh lại chẳng biết nên bắt đầu một ngày mới như thế nào, anh không muốn nán lại ở bất cứ đâu nên quyết định đi loanh quanh, không có mục tiêu cụ thể. Anh cứ thế đi mãi về phía trước, sau đó có một tối nọ, lúc đi ngang qua vùng thượng du sông Xích Thủy, anh tình cờ nhặt được Dương Hoa.”
“……”
“Anh không biết mẹ ruột của con bé là ai, anh nhặt nó về từ bờ sông chỉ vì cảnh ngộ của nó lúc đó khá giống anh trước đây, được người ta đặt cho một cái tên tùy tiện rồi vứt ở bờ sông, không quá xinh đẹp, chẳng đủ đáng yêu, hình như còn sắp chết đói nữa. Mà anh lại chẳng biết chăm con nít, cho nên đành đến sống ở thôn Phạm gần đó, tiện thể học hỏi bà Phạm Tế và mọi người cách để làm một người bình thường có thể chăm sóc người khác.”
“……”
“Nhưng sau khi đã nỗ lực rất lâu, anh nhận ra mình vẫn không thể dung nhập với mọi người ở thôn Phạm, nhìn gia đình người khác đoàn viên, anh cũng chẳng hề dấy lên cảm xúc gì, do vậy tới nay anh vẫn không đủ quan tâm trách nhiệm với Dương Hoa, cũng không đủ nhiệt tình tin cậy với những người khác, anh chỉ muốn tìm chỗ nào đó để được một mình, đừng có kẻ nhàm chán nào chạy tới làm phiền. Rồi một tối nọ, có người bỗng nhiên xuất hiện dưới đáy sông, sau đó, anh cũng…… tiện tay nhặt người ấy về nhà.”
Tần Giao ngoảnh về hướng khác, không nhìn đến Tấn Tỏa Dương ở sát cạnh mình, vừa bày vẻ mặt biếng nhác vừa nói tự giễu. Nghe vậy, ánh mắt Tấn Tỏa Dương lóe lên, cảm xúc trong tim trở nên mềm nhũn và phức tạp hơn rất nhiều.
Dù sao, đây có thể xem như lần đầu tiên hắn nghe Tần Giao chủ động nhắc tới quá khứ của bản thân. Tuy trước đó hắn vẫn luôn biết rõ Tần Giao là một người rất thiện lương, chẳng qua y thích dùng vài thứ để che giấu thiện ý của mình, cũng không giỏi biểu đạt tình cảm thật tâm, song cuộc nói chuyện này đã làm rõ hơn suy nghĩ trong lòng Tấn Tỏa Dương.
Trong một đêm bí ẩn lạnh lẽo, hai trái tim xa lạ dần dần tới gần nhau hơn, hiển nhiên cảm giác ấy tốt đẹp và thỏa mãn khôn cùng.
Cho nên dù nhận ra người bên cạnh vẫn có điều giữ kín và che giấu về lai lịch thật sự của bản thân, nhưng Tấn Tỏa Dương không muốn đụng chạm và vạch trần việc riêng của y, hắn không một mực truy hỏi những chuyện dĩ vãng mà vẫn giữ tâm tình khi hai người trốn đi một mình để chia sẻ bí mật của nhau. Đồng thời, hắn tự nhủ với lòng mình, một cách rất cảm kích và cũng rất dịu dàng.
—— Em sẽ kiên nhẫn chờ đợi đến ngày anh nguyện ý nói cho em biết những bí mật của anh.
Giấu trong lòng ý nghĩ như thế, tối hôm qua Tấn Tỏa Dương không tiếp tục hỏi y nữa. Song giờ một lần nữa nhắc tới chuyện này với Tần Giao, Tấn Tỏa Dương bắt đầu xâu chuỗi lại một số việc xảy ra ở thôn làng cá tử tôn trước đây.
Hắn nghĩ lần này Dương Nghiêu và Phạm Thanh Chiêm đột nhiên xuất hiện, có lẽ sẽ giúp bọn họ tiến thêm một bước trong công cuộc tìm kiến tung tích của tòa thành trên mây và Dương Cơ. Chợt, Tấn Tỏa Dương thấy Tần Giao bên cạnh khoanh tay biếng nhác, vô tình cười nhạo hắn:
“Nhưng cũng tùy em thôi, vốn dĩ chuyện kiểu này đâu cần những người không liên quan bận tâm thay em. Về sau yêu ma quỷ quái hay đầu trâu mặt ngựa nào mà gặp rắc rối không giải quyết được thì chỉ cần ngửa lên trời hét một tiếng, Tấn tính sư ơi, Lôi Phong sống ơi, cầu xin ngài mau hạ phàm cứu giúp tôi với. Thế là tốt nhất, nhỉ?”
“……”
“Đến lúc ấy thì trên đời này còn ai mà không biết tiếng thơm của Tấn tính sư, có khi sau này chẳng cần ra khỏi cửa cũng có các nữ yêu nữ túy tự tìm tới cầu xin Tấn tính sư cứu giúp mình ấy chứ. Ôi chà chà, đúng là nghĩ thôi cũng khiến người ta hâm mộ quá đi thôi……”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Nếu còn chưa nghe ra y đang rỗi hơi trêu ghẹo mình thì đúng là uổng công Tấn tính sư – người luôn đàng hoàng đứng đắn, chưa bao giờ tùy tiện tới gần nữ yêu quái lai lịch mập mờ ven đường – thổ lộ tình cảm với y nhiều lần như vậy.
Tấn Tỏa Dương thông minh lên rồi, nên cũng chẳng hé răng, chỉ im ỉm cúi đầu lấy trong túi ra một thứ mềm mại, mang mùi hương quen thuộc, song lại khiến cho biểu cảm của Tần Giao cứng đờ ngay tức khắc. Rồi hắn trưng ra bản mặt động vật ăn cỏ cực kỳ bình tĩnh chính trực, nhìn vị Tần nào đó đang căng thẳng gượng gạo trước mắt mình, chậm rãi bảo:
“Thật ra, trước đây chỉ có một “cô gái” kỳ lạ mà em chưa từng gặp là chủ động tặng một món đồ cho em thôi.”
“……”
“Em nhớ lúc đó người này còn tự xưng mình là cháu gái của Lão Tạ.”
“……”
“Nhưng có vẻ người này đã bỏ qua một vấn đề, mùi hương trên người anh ấy thật sự rất giống chiếc khăn trong tay em đây, đặc biệt là tối qua lúc được em ôm vào lòng, cách em rất gần. Cũng trong giây phút đó, em mới chợt nhớ ra là, lần trước anh ấy còn chủ động nhờ chú họ mình hẹn em cùng đi xem tiểu quỷ khiêng quan nhân vào đêm giao thừa, thế mà sau đó chính anh ấy lại biến mất, còn để em chờ đến tận nửa đêm.”
“……”
“Tần Giao, anh có biết người này không?”
Tần Giao: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.