Tính Sư

Chương 141: 15




Một tiếng trước Tấn Tỏa Dương vừa nấu nước trong căn nhà nhỏ của bà Phạm Tế rồi tắm rửa xong xuôi, lúc chiếc chuông đồng buộc trên quỷ truyền thanh vang lên, thật ra hắn cũng vừa trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ, hắn tháo băng ở chân phải ra, thay sang băng gạc mới, sau đó nhịn đau chống gậy đi tập tễnh về phía giường, cầm lấy chiếc kính mỏng gãy gọng đặt ở đầu giường, đeo lên để đọc sách một lát.
Trong lúc ấy, Phạm A Bảo ở phòng bên cạnh đang bị bà nội giục đi ngủ, cứ hét to “Bà nội tha mạng, bà nội tha mạng, râu vòi của con gãy mất” làm Tấn Tỏa Dương cũng bất đắc dĩ. Hắn không để ý đến, chặn lại tạp âm phát ra từ miệng thằng nhóc này rồi tiếp tục tập trung đọc sách.
Tuy nhiên đèn điện kéo đến thôn mấy năm trước có số oát hơi thấp, vì hóa gà mà tình trạng đôi mắt hắn còn tệ đi, chẳng mấy chốc sau, ánh sáng mờ đặc trong phòng đã khiến hai mắt hắn không chịu nổi.
Chàng trai tóc trắng đành đi nghỉ từ rất sớm, hắn tháo kính, với tay tắt đèn ở đầu giường, nằm xuống trong bóng tối, nhắm mắt lại chờ đợi cơn buồn ngủ chầm chậm ập tới. Nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn cứ nhăn mày nhớ tới mấy việc phiền lòng xảy ra hồi còn ở nhà.
Hắn nhớ mang máng là trên đường đến Đông Sơn, một đứa em trai họ khác của hắn là Trần Gia Nhạc và cả em gái họ duy nhất là Trần Giai Giai cứ liên tục nhắn tin chỉ trích hắn quá đáng với Trần Gia Tường và Từ Văn Tuệ, sao lại vô tâm vô tình như thế, sao lại thế này thế nọ. Tấn Tỏa Dương đâm ra bực mình, mở đôi mắt nhạt màu ra, bày vẻ mặt phức tạp, thẫn thờ nhìn quỷ truyền thanh buộc chuông đồng ở trên phía đỉnh đầu mình.
【139XXXXXXX】
Này, Dương Dương, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh mất tăm mất tích ba bốn ngày nay rồi, anh gọi lại cho em một cú đi chứ.
【139XXXXXXX】
Anh đừng như hồi còn bé nữa được không, cứ mỗi khi không muốn phản ứng với người khác là lại tìm một chỗ vắng vẻ, không giao lưu liên hệ với bất cứ ai. Nhà ta giờ đang loạn hết cả lên vì anh đấy, tốt xấu gì anh cũng gửi em một tin phản hồi đi.
【139XXXXXXX】
Rồi rồi rồi, em biết trừ người mẹ quá cố của anh ra, anh không thích bất kỳ ai can thiệp vào việc của mình, bao gồm cả em họ anh là em đây, nhưng em vẫn phải nói mấy câu này…… Tối hôm đó Trần Gia Tường và Từ Văn Tuệ đã quỳ gối khóc lóc nhận sai với bác hai rồi, anh hãy thương xót tha cho bọn họ một lần, được không?
……
【139XXXXXXX】
Tỏa Dương, nói thật nhé, em có câu này hẳn anh sẽ không thích nghe…… nhưng anh sinh ra đã may mắn hơn bọn em rồi. Ông thích anh, coi trọng anh, anh cũng đúng là đứa cháu xuất sắc nhất và được ông tin tưởng nhất trong gia đình ta. Cho nên từ bé, những đứa trẻ khác trong nhà, bao gồm em, Trần Gia Tường hay Giai Giai đều không dám chọc vào anh, đồng thời cũng thầm hâm mộ anh……
【139XXXXXXX】
Từ nhỏ đến lớn anh chẳng buồn đoái hoài đến ai, trừ mẹ anh ra, chẳng ai trong nhà lọt được vào mắt anh…… Đương nhiên, cũng bao gồm cả em nữa. Nhưng, nhưng giờ anh tuyệt tình đắc tội với mọi người trong nhà rồi, anh thật sự nghĩ cả đời này mình có thể hoàn toàn không dựa dẫm vào người khác, cứ sống tiếp theo cái kiểu bài xích tất cả mọi người như thế sao? Hãy biết bao dung cho người khác, lỡ như sau này anh gặp nguy nan hay cần ai giúp đỡ, lại chẳng có ai để dựa vào, đến lúc đó anh tính sao đây……
Bây giờ ngẫm lại, Tấn Tỏa Dương cũng chẳng biết nên đánh giá cái đám Trần Gia Nhạc với Trần Giai Giai là gở mồm hay tiên đoán như thần nữa.
Xưa nay quan hệ giữa Tấn Tỏa Dương với bọn họ chỉ ở mức thường thường, cho nên bất kể bọn họ giúp đỡ Trần Gia Tường và Từ Văn Tuệ hay có ghét bỏ hắn đi chăng nữa, hắn cũng chẳng có cảm xúc gì.
Tuy nhiên, ban đầu hắn cố gắng làm hũ nghe và quỷ truyền thanh là vì muốn thoát khỏi nơi này, giờ rốt cuộc làm sắp xong rồi, hắn tự dưng lại thấy mâu thuẫn với thế giới bình thường nơi đầy rẫy những kẻ hắn căm ghét.
Giả dụ thoát được khỏi đây, thì sau khi thoát ra rồi hắn có thể đi đâu đây, trở về Trần gia ư, nơi đó còn chào đón hắn chăng.
Hắn không hề muốn cưới Từ Văn Tuệ làm vợ, sống đến lớn bằng này rồi cũng chưa từng dễ dàng rung động vì bất cứ ai.
Ngoài những yêu cầu cứng nhắc mà ông ngoại đặt ra cho hắn về việc kế thừa gia nghiệp, dường như hắn chưa từng suy nghĩ cẩn thận xem nếu một ngày mình hoàn toàn rời khỏi Trần Gia, chỉ làm một Tấn Tỏa Dương cô độc thì sẽ ra sao.
Lần đầu tiên trong đời, vì một thắc mắc đơn giản ấy mà Tấn Tỏa Dương sinh ra nghi ngờ đối lựa chọn cá nhân và ý thức trách nghiệm gia đình, cái tuổi hắn đang bước vào giai đoạn đặc biệt mà nhất định phải suy xét kỹ về kế hoạch tương lai.
Dẫu chưa từng chính thức suy nghĩ về hôn nhân và tình yêu, nhưng hiện tại những vấn đề ấy cứ xuất hiện trong trí óc không cách nào ngủ yên của hắn.
Xét ở mức độ nào đó thì lời Trần Gia Nhạc nói lúc trước cũng không sai, rút bỏ vầng hào quang mà Trần gia cho hắn, hắn quả thực là một kẻ tầm thường nhạt nhẽo, suốt ngày trưng bản mặt lạnh tanh, chẳng thích đoái hoài đến ai.
Ngày thường hắn không biết lãng mạn biết tặng hoa tặng quà như Trần Gia Tường, cũng không có sức hút cá nhân như đứa em họ, biết nói những lời chót lưỡi đầu môi bùi tai, có thể dỗ dành tất cả phụ nữ chung quanh đổ gục vì mình.
Cho nên mới nói, nếu hắn không phải cháu ngoại nhà họ Trần sở hữu vô số tiền của và quyền thế, thì không chỉ Từ Văn Tuệ mà bất cứ ai cũng chẳng chịu nổi kẻ tính tình quái gở như hắn, chớ nói chi là chấp nhận hắn khi giờ hắn mang gương mặt xấu xí, thảm hại đến mức chỉ có thể chốn chui nhủi ở chỗ này.
Nghĩ thế làm tâm trạng Tấn đại thiếu càng nặng nề thêm, một nỗi niềm kỳ lạ khó tả dâng trào trong cõi lòng, nhớ tới tình trạng gà mặt người đang dần chuyển biến xấu, hắn cứ cau mày chẳng hé răng.
Lăn qua lộn lại cả buổi mới miễn cưỡng gác lại mấy chuyện lung tung phiền lòng đó, giữa lúc đang cố dời sự tập trung khỏi vấn đề nhàm chán này, chàng thanh niên tóc trắng cũng thiu thiu buồn ngủ.
Ở một bên khác, chiếc chuông đồng lúc trước hắn treo lên xà nhà bất ngờ vang lên.
“Keng keng keng —— Keng keng keng ——”
Chiếc chuông buộc trên dây thừng phát ra âm thanh tương tự tín hiệu, khi ống trúc kia rơi xuống đất, hũ nghe chôn dưới chân tường nhà bà Phạm Tế cũng vang lên tiếng cộng hưởng kỳ diệu.
Trong thoáng chốc, giữa màn đêm, dường như có một màn hào quang đỏ tỏa ra từ sâu trong bùn đất, không chỉ rọi sáng căn nhà gỗ của Dương Hoa, mà còn liên kết khiến gian lầu nhỏ nhà bà Phạm Tế ở bên kia tường cũng phát ra âm thanh tương tự.
Vị Long Quân say xỉn vô tình gây ra tiếng động này, y sững người, nhăn mặt cúi người xuống, vươn tay toan nhặt quỷ truyền thanh kỳ quặc dưới đất lên.
Tấn Tỏa Dương vốn đã nằm ngay ngắn trên giường nhỏ, đang hơi lim dim buồn ngủ. Nghe thấy âm thanh ấy, hắn cũng ngớ ra, mở đôi mắt cận nhẹ nhìn sang bên cạnh, cố day day mi tâm. Sau đó chàng thanh niên tóc trắng chậm rãi cầm quỷ truyền thanh lên, trước đây nó còn chưa từng vang tiếng động một lần nào, hắn cất tiếng hỏi:
“……A lô, là Dương Hoa đấy à? Sao em còn chưa ngủ? Có chuyện gì thế?”
Tấn Tỏa Dương cất giọng thật dịu dàng, có lẽ sự kiện hồi sáng vẫn lưu lại ấn tượng trong đầu nên hắn nghĩ ngay tới cô bé đứng bên kia tường, mà từ đầu chí cuối hắn đều chẳng thấy mặt.
Bởi thế dù đang ngái ngủ nhưng hắn vẫn vô thức nói nhẹ nhàng hơn, đối mặt với một cô bé chưa hiểu chuyện, hắn cũng thấy không cần giữ trạng thái nghiêm túc làm gì, dẫu rằng cô nhóc này vừa quấy rầy cơn buồn ngủ mà hắn khó khăn lắm mới có được.
Sau câu nói ấy, cứ ngỡ hắn sẽ nghe thấy tiếng cười rộ nghịch ngợm, nhưng Dương Hoa – người đáng lẽ phải trả lời hắn – lại không hề lên tiếng.
Đầu bên kia của quỷ truyền thanh hoàn toàn yên ắng, hồi lâu sau, mới có động tĩnh kỳ lạ nhưng thể ai đó suýt làm rơi đồ, kèm theo tiếng ho khan vọng tới loáng thoáng.
“……”
Tiếng ho khan kỳ lạ, yếu ớt, không rõ là giới tính nào, chỉ vang lên trong một thoáng vội vã, sau đó cũng nhanh chóng biến mất vì người bên kia sốt sắng ngăn lại.
Tấn Tỏa Dương nằm trên giường chẳng hiểu mô tê gì, hắn nhăn mày thắc mắc, thoáng yên lặng một chốc rồi cất tiếng hỏi:
“……Là em sao? Dương Hoa?”
Nhưng hắn hỏi xong, người bên kia vẫn không lên tiếng.
Trong phòng vừa ẩm ướt vừa tĩnh lặng, làm bật lên tiếng kêu khe khẽ của côn trùng ngày đông. Đêm lạnh như nước, bầu không khí của thôn trang đậm chất quỷ dị, chỉ có quỷ gõ mõ cầm canh quỷ cùng thạch sùng bò tới bò lui trong tường và trên xà nhà, cho người ta một cảm giác rợn tóc gáy.
Tấn Tỏa Dương hoang mang ngơ ngác, phải cúi đầu xác nhận rằng đây đúng là quỷ truyền thanh mình làm ra chứ không phải mình đang nằm mơ. Hắn đang định hỏi tiếp câu nữa thì cái “người” cầm quỷ truyền thanh ở đầu bên kia bất thình lình cúp máy mất.
“……”
Điều này khiến Tấn Tỏa Dương – người có tính cách bình tĩnh xưa nay – cũng phải sững sờ, hắn nhíu mày nhìn cái “điện thoại” này cả buổi trời, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Hắn nghĩ bụng phải chăng buổi tối Dương Hoa ngủ một mình trong nhà, lỡ tay đánh rơi quỷ truyền thanh nên mới có chuyện kỳ lạ như thế. Đúng lúc ấy, chuông đồng trên đỉnh đầu hắn lại lần nữa vang lên không hề có điềm báo trước.
“Keng keng keng —— Keng keng keng ——”
Lần này âm thanh phát ra từ chiếc chuông buộc trên quỷ truyền thanh không còn giống như trước nữa, mà ồn ào có vẻ như đang vội vàng gấp gáp, Tấn Tỏa Dương cau mày quan sát món đồ “nửa đêm gọi điện quấy rối” này, chẳng hiểu vì sao hồi sáng lúc mình đưa cho cô nhóc kia thì nó còn đang bình thường, thế mà đến tối lại xảy ra chuyện ly kỳ rùng rợn như vậy.
Với mong muốn làm sáng tỏ, Tấn Tỏa Dương lại nhận quỷ truyền thanh đổ chuông kia. Lần này cơn buồn ngủ của hắn đã hoàn toàn bay biến hết, hắn cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng chờ xem kẻ liên tục gọi điện quấy rối mình rốt cuộc định làm gì.
Ấy thế nhưng hắn im lặng mà cái người vội vàng gọi lại ở đầu dây bên kia thì cũng chẳng nói năng gì, Tấn Tỏa Dương đanh mặt, càng chẳng hiểu ra sao.
“Rốt cuộc là ai vậy?”
“……”
“Đừng có im lặng thế, sáng nay chính tôi đưa quỷ truyền thanh cho cô bé đó cơ mà, rốt cuộc là ai đấy?”
“……”
Ở đầu bên kia của quỷ truyền thanh là một vị Long Quân nóng tính thích thù dai, xưa nay chẳng phải phường tốt bụng gì, cho nên bị hắn hằm hằm dọa dẫm như thế, y lập tức đen sì cả mặt.
Chính vị Tấn tiên sinh này mới là bên bất lịch sự trước, mấy ngày rồi chẳng thèm đến thăm hỏi, vả lại quỷ truyền thanh này cũng đâu phải y tự đặt dưới gối, nên dù thế nào, Tần Long Quân ngạo mạn và tự trọng cao cũng cảm thấy mình chẳng có nghĩa vụ phải chủ động với hắn.
Sắc mặt Tần Giao lạnh băng thiếu điều trực tiếp ăn thịt người, y nheo đôi mắt xám, nằm lặng lẽ trên giường, chờ kẻ nào đó tự đi mà đoán mò lấy. Thế là, sự việc bất ngờ dẫn tới vô số phản ứng dây chuyền này cứ thế xảy ra với hai con người xa lạ vốn đều có tâm lý phòng bị mạnh.
Tấn Tỏa Dương tưởng nhầm Dương Hoa bị làm sao nên liên tục chất vấn y, và đồng thời, Tần Long Quân đang giận dữ quá mức, đã vậy sáng nay còn hơi phải cảm nên tự dưng thấy mũi mình ngưa ngứa khó chịu.
Tần Long Quân không muốn làm cái chuyện mất mặt như sụt sịt mũi trước mặt người khác, nên là y sầm mặt, cẩn thận bịt mũi lại, định duy trì hình tượng bình thường và âm thầm giải quyết vấn đề nho nhỏ của mình.
Tuy đã cố kiềm chế lắm rồi, thế nhưng vừa lơ là một cái, tiếng hít mũi nghèn nghẹt nặng nề của y vẫn truyền vào tai Tấn Tỏa Dương, theo một cách vừa đột ngột vừa lúng túng.
“……!”
Tiếng động bất ngờ và thậm chí buồn cười này khiến Tấn Tỏa Dương vốn đang hoang mang phải trợn tròn cả mắt.
Tần Giao cứng ngắc tại chỗ, mặt đỏ lựng cả lên, cúi đầu cuống cuống hít lấy hít để cái mũi đỏ lừ của mình, vì nổi giận và mất mặt mà trán với gáy cũng đỏ luôn. Y luống cuống tay chân, vẫn sụt sịt mũi không ngừng, tiếng động thì cứ tiếp tục vọng hết sang phía Tấn Tỏa Dương không sót tí gì.
Tần Giao: “……!……!……!”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Tần Giao: “……!!!!!!……!!!!!!!!……!!!!!!”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Tần Giao: “……!!!!!!!!!!!!”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Nếu không hiểu rõ tình huống, chắc còn tưởng người bên kia hơn nửa đêm cố ý gọi điện tới đây là để biểu diễn cho mình xem một màn hít nước mũi vang dội và điên cuồng.
Ban đầu Tấn Tỏa Dương cực kỳ giật mình và ngỡ ngàng, bây giờ thì cảm xúc của hắn lại khá là rối bời, chỉ biết lắng nghe với vẻ mặt ba chấm.
Mãi đến khi xác nhận vị nam “tiên sinh” kia đã vất vả dừng lại rồi, chàng thanh niên tóc trắng nghe mà cũng thật lòng thấy khổ thay cho y, bất giờ mới cất tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghĩ người đàn ông xa lạ này bị cảm nặng nên đang hết sức khó chịu, đã thế còn bị mình dọa đến độ sụt sịt tới tấp, đúng là cho người cảm giác phức tạp…… khó lòng hình dung nổi.
Lúc nãy Tấn đại thiếu còn suýt thì bùng nổ vì sự nôn nóng và quẫn bách của người đàn ông, đành lúng túng che miệng đằng hắng một tiếng, hồi lâu sau mới nghiêm túc quy tất cả sự ly kỳ này là do bầu không khí vừa buồn cười vừa quái lạ giờ phút này.
Mới đầu Tấn Tỏa Dương còn tưởng Dương Hoa ngủ một mình ở nhà buổi tối rồi xảy ra chuyện gì cơ, nhưng giờ thì hắn đã đoán ra y rốt cuộc là ai rồi. Hắn đăm chiêu cúi đầu, chậm rãi ngồi dậy trên giường, cất lời lịch sự lễ độ hết mức có thể hòng xoa dịu bầu không khí hiện tại.
“Xin lỗi, vừa rồi…… hình như tôi hiểu lầm…… Vậy…… Chú là cha của Dương Hoa…… đúng không?”
“……”
“Chú không cần trả lời tôi ngay…… Hồi sáng tôi nghe Dương Hoa bảo là chú đang bị ốm…… Ờm, mấy âm thanh vừa rồi, hẳn chỉ mình tôi nghe thấy thôi, bà Phạm Tế và A Bảo đều ngủ cả rồi, không sao đâu……”
Tuy đây là một câu an ủi chân thành, song nghe chẳng khác nào đâm dao vào tim người ta, làm Tần Long Quân vốn đã không thiết sống giờ lại càng nghẹn họng thêm.
Đối với y, hết thảy những thứ vừa rồi có thể nói là cực kỳ hỏng bét, trên đời này dù bị bất cứ ai nghe thấy thì y cũng không muốn để bị nghe thấy bởi chàng trai tóc trắng – cái người còn đang lải nhải với y như ông cụ hiền lành tốt bụng.
Mặt Tần Giao trắng bệch u ám, không muốn nhớ lại tình cảnh lúc trước, cũng chẳng muốn phản ứng với ai. Im re một hồi xong, y mới lạnh lùng nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại, hung hăng ném cái quỷ truyền thanh chết tiệt kia xuống đất vang “Cốp” một tiếng, cũng nằm phịch luôn dưới đất không lên tiếng gì nữa.
Tâm trạng đang tồi tệ, lại còn bị cảm mạo nghẹt mũi nên y cứ sụt sịt mũi thở không ra hơi. Tấn Tỏa Dương vẫn luôn chú ý động tĩnh bên phía y, dường như cũng nhận ra y đang không khỏe, chàng thanh niên tóc trắng vô thức ngừng một chốc lát, sau đó mím môi lo lắng, lựa lời nói rằng:
“Mũi chú đang rất khó chịu đúng không? Chú không cần gấp gáp như vừa nãy đâu, cứ cúi đầu xuống, dùng miệng để điều chỉnh hô hấp là được.”
“……”
“Dùng hai tay, cẩn thận bịt mũi lại là ổn thôi, không ai nhìn chú cả đâu, há miệng để thở là được.”
“……”
Rõ ràng là một chuyện rất mất mặt và khó nói, thế nhưng giọng nói chàng thanh niên vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, tựa như đang cố gắng an ủi một cách nghiêm túc, vẫn khiến Tần Giao vốn sắp phát hỏa đã ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.
Y ép bản thân tỉnh táo lại, làm theo cách Tấn Tỏa Dương chỉ, động tác có hơi cứng còng. Y chầm chậm ngồi xuống giường, giơ hai tay che mũi mình, cẩn thận há miệng hít vào.
Tâm trạng Tần Giai đang kỳ lạ bối rối đến nỗi chẳng nói được câu nào, khi xác định hô hấp và cổ họng mình không còn khó chịu như lúc đầu nữa, y mới cúi đầu, gượng gạo nói với Tấn Tỏa Dương câu đầu tiên trong đêm nay:
“……Cảm ơn.”
Tấn Tỏa Dương cứ tưởng vị “cha Dương Hoa” nóng nảy này chắc đang không muốn nói chuyện với mình, song khi nghe y trả lời bằng chất giọng khàn khàn, rõ ràng vừa mới uống rượu, hắn tỏ ra bất ngờ.
Bởi vì hắn phát hiện giọng của vị ân nhân cứu mạng kỳ lạ này quả thực không hề già nua như bà Phạm Tế nói, mà hẳn chỉ lớn hơn mình một chút thôi, mới chừng ngoài ba mươi, chỉ có thể xem như bắt đầu có chút tuổi tác.
Nghe giọng nói khàn khàn vì cảm mạo ấy, chỉ trong thời gian ngắn Tấn Tỏa Dương không thể tưởng tượng được một người đàn ông sống một mình ở Đông Sơn suốt nhiều năm, thậm chí có khả năng cứu mình khỏi tay bọn trẻ con già thì rốt cuộc có lai lịch thần bí ra sao, tính cách và ngoại hình như thế nào.
Trong lúc Tấn Tỏa Dương đang cân nhắc xem mình có nên hỏi xem sao nửa đêm rồi y còn dùng vật này gọi điện cho mình hay không, thì Tần Giao mới tỉnh rượu đã nhìn thấu thắc mắc trong nội tâm hắn rồi, y day day mi tâm, giải thích có vẻ không quá bình tĩnh:
“Hồi sáng, Dương Hoa đã chạy vào phòng tôi nhân lúc tôi đi vắng.”
“……”
“Vật này ở dưới gối tôi, tôi vừa đụng vào thì nó tự dưng vang tiếng.”
“……Ra, ra là thế.”
Y nói vậy thì Tấn Tỏa Dương mới hiểu chuyện xảy ra, sau khi giải thích cho nhau, sự lúng túng giữa hai người dường như vẫn chưa hết.
Chàng thanh niên thấy tình huống hai bên đang thế này thì cũng không nên cúp máy ngay, sắc mặt hắn vừa chần chừ vừa bối rối, sau một thoáng suy nghĩ, hắn vuốt vuốt mũi, chuẩn bị lễ phép hỏi han tình hình của đối phương để hôm khác đến thăm nhà.
Cơ mà vừa định mở miệng, hắn chợt nghe thấy ngoài phòng mình vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ và tiếng lầm bầm của thằng nhóc ngốc Phạm A Bảo, đã thế còn để cái vị đang không vui ở đầu bên kia nghe thấy hai năm rõ mười.
“Anh Tỏa Dương…… Anh làm sao thế…… Em vừa dậy đi tiểu…… Mà sao nghe thấy trong phòng anh có tiếng heo kêu vậy…… Con heo ở đâu ra mà cứ sụt sịt mũi không ngừng, ồn quá……”
Tần Giao: “……”
Tấn Tỏa Dương: “……”
Nó vừa dứt lời, ngay cả người lúc thường trì độn, hay chậm mất nửa nhịp là Tấn đại thiếu cũng có thể cảm nhận được ở phía đối diện dường như có một luồng sát khí sắp hóa thành thực thể đang ập về phía mình và Phạm A Bảo.
Tâm tình Tấn Tỏa Dương lúc này khó mà diễn tả thành lời, hắn lẳng lặng nghe thấy bên kia lại tiếp tục vang lên tiếng hít mũi đầy nóng nảy và phẫn nộ, đâm ra có hơi lo lắng cho sự an toàn của thằng nhóc kia khi sáng mai thức dậy. Chàng thanh niên tóc trắng bất đắc dĩ bịt kín cái quỷ truyền thanh chẳng có tí chức năng cách âm nào, chậm rãi bảo với Phạm A Bảo ngoài kia, xạo sự bằng giọng điệu rõ là đàng hoàng nghiêm túc:
“Trong phòng anh không có heo, em nghe nhầm rồi, mau về ngủ đi.”
“Nhưng mà…… Nhưng mà rõ ràng em nghe thấy…… Có một con ở trong đó cứ hít mũi sụt sà sụt sịt……”
“Là anh đấy, anh bị cảm nên mũi hơi khó chịu, vừa lòng chưa?”
“……Ồ……Ờm, là thế ạ…… Vậy…… Vậy anh Tỏa Dương ơi, anh không sao chứ?”
“Không sao, đêm nay anh nghỉ ngơi một chút là khỏe rồi, em mau đi ngủ đi, đừng làm ồn đánh thức bà em dậy.”
“Ặc, em sai rồi em sai rồi em về ngay đây…… Anh nghỉ ngơi cho khỏe nha anh Tỏa Dương!!!”
Vừa nghe hắn nhắc tới bà nội, Phạm A Bảo ở ngoài cửa lập tức sợ hãi tém tém giọng lại, chạy bịch bịch bịch biến đi mất dạng.
Tấn Tỏa Dương thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, lại quay trở về xem phản ứng của người nào đó, bấy giờ mới phát hiện nãy giờ “cha Dương Hoa” không hề ngắt máy. Chàng thanh niên lấy làm bất ngờ, bày vẻ mặt phức tạp, nhẹ nhàng dò hỏi:
“Anh vẫn còn ở đấy chứ?”
Đầu bên kia yên lặng một lát, sau đó mới đáp lại, chẳng hiểu sao giọng điệu nghe hơi là lạ.
“Ừm.”
“Chắc do A Bảo không nghe rõ…… Anh đừng để bụng nhé, mùa này bị cảm mạo là chuyện thường mà, với cả…… chịu khó nghỉ ngơi và hạn chế uống rượu thì sẽ có lợi cho việc khôi phục hơn đấy……”
“……”
Sau đoạn đối thoại lúng túng ấy, hai người lại lặng thinh. Bình thường Tấn Tỏa Dương không thích chủ động nói chuyện với người khác lắm, mà Tần Giao thì là vì tâm trạng đang quá gay go bức bối.
Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, trừ phi có chuyện trọng đại, còn thường thì hai người đàn ông không quen sẽ chẳng nói gì nhiều với nhau. Do đó dù đã có cuộc đối thoại lần đầu tiên, bầu không khí giữa hai người vẫn có gì đó lạ lùng khó tả, mãi đến cuối vẫn không hết.
“Vết thương của cậu đã đỡ chưa?”
“Hả? Đã khá lên nhiều rồi.”
“……”
“……Tôi quả thực phải cảm tạ ơn cứu mạng của anh…… Anh thật sự đã cùng Dương Hoa sinh sống tại Đông Sơn suốt nhiều năm như vậy rồi sao?”
“……Chẳng phải bà Phạm Tế đã nói hết với cậu rồi à?”
“Anh biết ư?”
“Trong thôn chỉ có mình tôi là người sống, mỗi lần gặp ai là bà ấy cũng bật loa kể về Dương Hoa và ông bố kỳ quặc của Dương Hoa, cho nên giờ hầu như mọi người đều biết Dương Hoa có một ông bố kỳ quặc.”
“……”
“……Ban đầu có phải cậu cũng học theo bà Phạm Tế, âm thầm gọi tôi là ông bố kỳ quặc của Dương Hoa đúng không?”
“……Không, không phải đâu.”
“……”
“Tôi biết tên anh là gì.”
“……”
“Tần Giao.”
Hai âm thanh trong ký ức dường như chồng lên nhau trong khoảnh khắc ấy, rõ ràng mọi thứ có vẻ đã không còn giống trước, mà cũng như thể chưa có gì đổi thay.
Sau tiếng gọi cách thời gian đằng đẵng, cuộc đối thoại giữa hai người dường như cũng ngừng lại, mặt trăng đỏ trên trời đêm yên lặng rọi sáng cảnh tượng trước cửa sổ, mang tới một vẻ đẹp mông lung động lòng người.
Tấn Tỏa Dương nhận thấy sau tiếng gọi của mình, người đàn ông ở bên kia không lên tiếng nữa, hắn cho là y quá ngạc nhiên nên bèn thắc mắc hỏi “A lô, Tần Giao à, anh vẫn đang nghe chứ?”.
Hồi lâu sau, hắn mới nghe thấy một tiếng “Ừ” cất lên khe khẽ, tựa như đang cố gắng hết sức để đè nén thứ gì đó sắp sửa tuôn rơi.
Chẳng rõ vì sao, hắn cứ cảm giác như giữa bọn họ không có sự lạnh nhạt hờ hững như những người xa lạ khác lần đầu gặp nhau.
Nghĩ tới cái chuyện lúng túng vừa rồi giữa Tần Giao và Phạm A Bảo, Tần Tỏa Dương lấy làm bất đắc dĩ, lại tiếp tục hàn huyên với đối phương thêm mấy câu. Sau đó, hắn khách sáo hứa hẹn nhất định sẽ tới nhà y thăm hỏi và cảm ơn đàng hoàng, giống như hồi sáng mới nói với cô nhóc Dương Hoa, rồi nghiêm túc nhắn nhủ một câu chúc ngủ ngon.
Lúc trước tâm trạng Tấn Tỏa Dương còn đang không quá tốt, sau khi cả hai đã ngắt quỷ truyền thanh và nằm lại giường, hắn mới đăm chiêu liếc nhìn ống truyền thanh mình cầm trên tay, ngẩn ngơ nhớ lại tình cảnh vừa rồi.
“……Tần Giao?”
—— Đúng là một người vừa thú vị vừa đáng yêu, giống như con gái của anh ấy vậy.
Câu cảm thán ấy đến một cách bất chợt, rồi cũng tan đi nhanh chóng, tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua đáy lòng hắn từ lúc nào chẳng hay.
Mãi đến khi chàng trai tóc trắng lắc đầu, giấu đi vẻ mặt lạ thường của mình, lại lần nữa tắt điện và từ từ nằm xuống, nhà Dương Hoa và nhà bà Phạm Tế mới trở về với yên tĩnh.
Tiếng gió khuya và tiếng mưa rơi lớn dần, cùng lúc đó, một bóng đen dính dớp lén lút cũng lồm cồm ló đầu ra từ dưới quyển sổ của hắn.
Nó gian nan bò lên mép giường của thanh niên tóc trắng, vươn bàn tay nhỏ tí đen thùi, còn đang nhỏ nước tí tách ra. Tấn Tỏa  giường mơ hồ cảm nhận được gì đó, ngái ngủ mở mắt ra, cả đêm ngủ chẳng được yên mà giờ hắn còn trông thấy một con “búp bê bùn” bốc mùi thối hoắc, ngoại hình quen thuộc đang cẩn thận nằm nhoài trên người mình, nước mắt lưng tròng bổ nhào về phía mình.
【Tính sư! Tính sư!! Búp bê bùn cuối cùng cũng tới cứu ngài rồi đây!!! Oa oa!!!】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.