Tính Sư

Chương 108: 8




Khoảnh khắc giọng nói của Tấn Hành vang lên ngay trên đỉnh đầu mọi người, tất cả những người có mặt trong hang chuột, trừ Tần Giao, đều vô cùng bối rối.
Ai nấy đều tỏ vẻ quái lạ, đồng loạt ngẩng lên trên nhìn mà chẳng tìm thấy ngươi đâu, Tần Giao dựa vào tường không nghe thấy gì, cũng thắc mắc nhìn chằm chằm đám người kỳ quặc này, nghĩ xem bọn họ rốt cuộc đang làm trò gì. Mãi đến khi chất giọng quen thuộc kia lần thứ hai vọng tới từ cùng một chỗ, Liêu Phi Vân ngớ cả người ra, tiếp đó liền nghe Tấn Hành chậm rãi bảo với mình:
“Khỏi ngó nghiêng xung quanh, em hiện không ở gần chỗ mọi người đâu.”
“……Thế giờ cậu đang ở đâu?! Bọn anh tìm cậu cả buổi, mà này, tiếng cậu truyền tới từ chỗ nào vậy?”
“Em đang dùng ốc sông của mợ ốc để nói chuyện với mọi người, nhưng chỉ có thể khiến mọi người nghe được tiếng em trong thời gian ngắn ngủi thôi. Giờ em đang ở dưới đáy một con sông ở âm ty để tìm kiếm long cung, mợ ốc nói đám Mi Lang hình như đang định xây một tòa long cung dưới đáy sông, nên là em đang nghĩ cách trà trộn vào.”
“Âm…… Âm ty?? Dưới sông?? Long cung? Cậu với tên quỷ sai bắt dê kia chạy tới âm ty thật hả?”
“Ừ, lúc em đang mang dê vàng chạy trốn thì tự dưng Tần Giao xuất hiện, mà sau đó xảy ra chút việc nên bây giờ em với anh ấy tách nhau ra rồi. Anh đang ở đâu? Có thể giúp em tìm anh ấy được không? Em không yên tâm để anh ấy một mình trong trạng thái hiện giờ.”
“Tìm y á? Ờm…… Nhưng mà anh…… anh bây giờ…… đến bản thân mình còn khó bảo vệ nữa là…… Đại ca à……”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
Liêu Phi Vân quả thực khóc không ra nước mắt, làm Tấn Hành cũng chẳng hiểu ra làm sao. Hắn vừa tiếp tục di chuyển trong sông người chết dựa theo lời nhắc nhở của mợ ốc, vừa cau mày hỏi bọn họ xem bên kia xảy ra chuyện gì.
Sự tình phức tạp lòng vòng kiểu này thì vẫn cần Thạch Tiểu Quang đứng ra giải thích thay Liêu Phi Vân mới được. Em trai cún vàng căng thẳng gãi đầu, len lén liếc thiếu niên Tần Giao đang ngồi đằng kia dòm bọn họ chòng chọc, rồi dè dặt bảo với Tấn Hành là:
“Ừm…… Tính sư à, thật ra chuyện là vầy, sau khi chạy ra từ phố quỷ, bọn tôi tình cờ gặp Mẫu Nhung, hình như nó từ chủ thành đến đây tìm Túy Quân điện hạ, nhưng không hiểu sao lại đụng phải bọn tôi, còn cứu bọn tôi nữa……”
“……Mẫu Nhung?”
Đã lâu rồi chưa gặp Mẫu Nhung nên khi nghe bảo nó cũng đi cùng, Tấn Hành lấy làm bất ngờ. Nghe thấy Tấn Hành nhắc đến mình, Mẫu Nhung liền quơ quơ bàn tay lông xù, bưng mặt hưng phấn kêu lên:
“Kéc kéc!!! Kéc —— Kéc —— Cậu —— Thỏ ơi!!”
Mẫu Nhung học theo giọng điệu Trương Trường Thanh ở chủ thành cách xa, bập bẹ hét to “Cậu thỏ”, Tấn Hành ở dưới đáy sông nghe tiếng nó gọi mình thì liền ôn hòa gật đầu, đáp lại nó rằng:
“Ừ, ta nghe được giọng ngươi rồi, cám ơn ngươi đã đến giúp nhé, Nhung.”
“Kéccc!!”
Mẫu Nhung phấn kích vô cùng, bắt đầu kêu gào ầm ĩ, suýt thì khiến đề tài đi chệch hướng luôn. Thạch Tiểu Quang vội giơ ngón tay ra hiệu bảo Mẫu Nhung để mình nói chính sự cái đã, sau đó liền tiếp tục đề tài ban nãy:
“Ừm, cho nên…… cho nên chuyện là vậy đấy, sau khi gặp Mẫu Nhung, bọn tôi liền được nó cứu đi…… Tiếp đó lại gặp gã Tây Bắc thành chủ lúc trước bị Túy Quân điện hạ bắt trói trong hang chuột, gã ta kể cho bọn tôi vài việc liên quan đến Tây Bắc thành, rồi cả Thuấn với Niên gì gì đó. Rồi sau đấy Tây Bắc thành bỗng dưng bị “Thuấn” thay đổi trạng thái thời gian, bọn tôi không ra ngoài được, người khác cũng không vào được…… Đúng lúc ấy, trên trời bất thình lình vang lên tiếng sấm sét……”
“Sấm sét? Sau đó thì sao?”
“Sau đó…… Ờm, sau đó……”
Đến đây, Thạch Tiểu Quang cũng ngập ngừng muốn nói lại thôi, bởi vì cậu cứ cảm giác nói cho Tấn Hành rằng “bây giờ ngồi ở trước mặt bọn họ là một tiểu Túy Quân điện hạ đỏ mắt nghẹn ngào” là việc gì đó kỳ quái lắm.
Đối diện với ánh nhìn căng thẳng của Liêu Phi Vân “Cậu chớ có mách Tấn Hành tôi vừa làm gì”, lại thấy Mẫu Nhung sốt ruột rít gào đập vào ót anh ta, Thạch Tiểu Quang đau đầu day day mi tâm. Cuối cùng để tiết kiệm thời gian, cậu quyết định tạm thời không nói cho hắn, đợi bao giờ gặp hắn rồi trình bày cụ thể sau.
“……Sau đó, từ trên đỉnh đầu mọi người bỗng có một…… một người bị hại rơi xuống, cũng mắc kẹt ở đây giống bọn tôi…… Hiện tại cậu ấy đang ở cùng bọn tôi, nhưng vì “Thuấn” nên không thể nào giao lưu trao đổi bình thường với bọn tôi được…… Bọn tôi thì…… tạm thời cũng không có cách nào thoát ra từ bên trong “Thuấn”……”
“Người bị hại? Trông không nguy hiểm đấy chứ?”
“Ờ, không đâu không đâu, cậu ấy trạc tuổi tôi thôi, còn giúp đỡ bọn tôi nữa, lại đang mang thương tích trên người, cho nên…… lúc này mọi người đang ngồi lại một chỗ để tìm cách ra ngoài……”
“Vậy mọi người tạm thời đừng đi lung tung, trông chừng gã Tây Bắc thành chủ kia cho kỹ, chờ tôi xong việc sẽ lên trên tìm mọi người. Nếu quả thật chính “Thuấn” đã khiến dòng thời gian hỗn loạn thì có lẽ cũng liên quan đến việc mà bọn Mi Lang đang làm dưới đáy sông. Bởi theo lý mà nói, tuy thời gian của Tây Bắc thành thay đổi, nhưng vị trí địa lý vẫn không đổi, cách chỗ mọi người gần nhất lại là sông người chết nữa, một khi chỗ tôi xảy ra biến cố gì thì âm thi dưới sông sẽ có khả năng tấn công mọi người nhất. Cho nên nếu giờ mọi người chạy loạn thì mới dễ gặp nguy hiểm bất ngờ……”
“Thế…… Thế Túy Quân điện hạ thì sao ạ?”
“Bên phía anh ấy tôi sẽ tự nghĩ cách. Lúc trước anh ấy bị dầu trai ngọc ảnh hưởng nên biến về nguyên hình, ngoại trừ nơi mà tôi và anh ấy vừa tách nhau ra thì tạm thời anh ấy hẳn không thể đi đâu hết. Cậu cố gắng giúp tôi chăm sóc Mẫu Nhung thật tốt nhé, còn cả…… cái người bị hại đang mang thương tích kia nữa?”
“……Dạ vâng, tính sư chú ý an toàn nhé.”
“Ừ, cậu cũng thế.”
Đang bận chính sự nên Tấn Hành chỉ dặn dò mau chóng rồi tiếp tục đi làm việc của mình, giọng nói của thanh niên truyền tới từ trong ốc sông cũng từ từ biến mất ở hang động. Thiếu niên Tần Giao nãy giờ khoanh tay nhìn bọn họ xì xầm to nhỏ, lúc này liền mở mắt ra, cúi đầu viết xuống đất:
【Đồng bọn của các ngươi sắp tới cứu các ngươi à?】
【……Ờm, Thật ra bình thường bọn ta không gọi quan hệ kiểu này là đồng bọn, chính xác thì phải gọi là đồng bạn.】
【Ý tứ cũng như nhau cả thôi, đồng bọn thì khác gì đồng bạn chứ? Các ngươi là người tốt gọi nhau là đồng bạn thì ghê gớm lắm chắc?】
【……】
【Cơ mà…… Vừa rồi trong lúc nói chuyện, có phải các ngươi nhắc đến âm ty và sông người chết không?】
“Hả??”
Bọn họ cứ tưởng y không nghe thấy gì cơ, ai ngờ thằng nhóc giả dối này ngồi im ỉm ở đó là hòng thăm dò họ. Thật ra thì thiếu niên Tần Giao căn cứ vào hai chữ “Âm ty” mơ hồ đọc được từ khẩu hình của bọn họ, thấy cả đám trố mắt ngạc nhiên như thế, y cũng đảo mắt xảo trá, cố kiềm chế sự đắc ý trong lòng, tiếp tục viết xuống đất:
【Chẳng phải vừa nãy có mấy kẻ lợi hại lắm, còn chửi ta là đồ khó ưa sao? Thế cũng đừng hi vọng ta sẽ giúp các ngươi, ta không biết gì hết.】
Lời này rõ ràng là đang nhắm vào Liêu Phi Vân vừa mới chửi y hồi nãy xong. Liêu Phi Vân tức đến nỗi suýt thì nói năng lộn xộn, khốn nỗi bị kẹp giữa Thạch Tiểu Quang và Mẫu Nhung, anh ta đành cố mà ngậm bồ hòn làm ngọt. Một lúc sau, anh ta quắc mắt nghiến răng bảo “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào hả?”, Tần Giao cũng chỉ chờ câu này của anh ta đây, y cất tiếng cười gằn, chỉ vào dòng chữ xiêu vẹo dưới đất, lạnh lùng nói:
【Viết tên ngươi xuống bên cạnh cái câu “Trương XX là đồ con heo IQ 50” này, sau đó xin lỗi ta cho đàng hoàng, đừng có để ta phải nói đến lần thứ hai.】
Liêu Phi Vân: “……”
Đúng là cũng chỉ thằng ranh ngáo ngơ này mới nghĩ ra được kiểu chiêu trò vừa ấu trĩ vừa xàm xí như thế, Liêu Phi Vẫn ôm một bụng tức, tự nhủ rằng đại trượng phu co được giãn được, mà cũng bó tay hết cách với y rồi. Anh ta giật giật khóa miệng, nhanh chóng thêm vào bên cạnh dòng “Trương XX là đồ con heo IQ 50” một câu “Liêu XX cũng là đồ con heo IQ 50”, còn phải xụ mặt xin lỗi thằng ôn con này bằng thái độ rất chi là thành khẩn.
Trả đũa được anh ta xong, tâm trạng Tần Tiểu Túy Quân rõ ràng sảng khoái hơn không ít. Y nở nụ cười vui vẻ, ngoảnh đầu nhìn ra không gian tối thui bên ngoài, rồi liền chậm rãi viết:
【Đáng lẽ các ngươi nên sớm nói cho ta biết chỗ này ở gần âm ty, kỳ thật cách đây không lâu ta từng tới đó rồi, người chèo thuyền làm công ở sông người chết cũng quen biết ta.】
【Hả? Ngươi đến âm ty tìm người chèo thuyền làm gì?】
【Đưa một vị phu nhân đi vãng sinh, hồi ở nhân gian bà ấy đối xử với ta không tệ, nhưng bà ấy sống trên nhân thế quá khổ sở, cũng không có bất kỳ ai giúp được bà ấy cả. Chồng bà ấy ép bà ấy trường sinh vĩnh viễn, nhưng bà ấy không thích, nên là ta chỉ tốt bụng nghĩ cách giúp bà ấy một tay thôi.】
【Ngươi chắc mình chỉ…… xuất phát từ lòng tốt…… ặc, nên mới giúp người ta chứ?】
【Đương nhiên còn thu được chút thù lao bên ngoài nữa, nhưng đấy cũng là đôi bên tình nguyện, mà mắc mớ quái gì tới ngươi hả, đồ con heo kia?】
Vì dần dần quen thuộc lẫn nhau hơn nên Tần Túy Quân nhỏ dùng từ cũng càng lúc càng trêu ngươi người ta hơn, hoàn toàn quên bẵng mất chuyện mình vừa tức đến nỗi khóc nhè. Liêu Phi Vân đến là cạn lời, nghĩ tới Tần Giao lớn còn đang ở một mình trên sông người chết, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh ta chẳng tiện ăn nói với Tấn Hành, bèn cau mày thì thầm với Thạch Tiểu Quang:
“Hay chúng ta cứ tin y một lần đi? Nghe ý của Tấn Hành thì có vẻ sông người chết rất gần chỗ này, ra ngoài rồi lại nghĩ cách tìm Tần Giao lớn về, chúng ta cũng có thêm nhiều sự trợ giúp hơn…… Chứ ngồi đây chờ Tấn Hành mãi cũng đâu phải cách hay……”
“Ờm, được thôi, nhưng chúng ta phải mang cả Mẫu Nhung và Tây Bắc thành chủ…… theo cùng luôn chứ?”
“Đúng đúng đúng, nhất định phải mang ta theo nữa, mấy người không được vứt ta ở đây, ta đã bỏ tà theo chính rồi mà, với lại…… với lại ta…… ta sợ tối lắm…… Hu huuu……”
Tây Bắc thành chủ nằm trong góc hang chuột ngáy khò khò giả chết suốt cả buổi, thế mà vừa nghe đến vấn đề mình đi hay ở là thẳng chả lập tức tỉnh ngay tắp lự. Thạch Tiểu Quang bất đắc dĩ gật đầu, tỏ ý là nhất định sẽ mang gã theo. Rồi cậu lại nghi hoặc nhìn về phía Tần Túy Quân nhỏ – thủ lĩnh của bọn họ tiếp sau đây, hỏi rằng:
【Vậy chúng ta…… phải làm sao để tìm được con sông người chết ấy? Dòng thời gian ngoài kia rõ ràng đã loạn hết lên rồi mà?】
【Các ngươi đương nhiên không tìm được nơi đó, nhưng ta thì khác.】
【Hả?】
Thạch Tiểu Quang bất giác cảm thấy giọng điệu của thiếu niên tóc dài, má mọc vảy, ánh mắt ngạo mạn này dường như xuất hiện một chút thay đổi, ở y tràn ngập tâm thái tự tin vào bản thân, thứ mà không thể tìm thấy ở Tần Giao trưởng thành sau này khi đã mất đi tim và sừng. Cậu thấy thiếu niên ngồi cạnh đống lửa kia hào hứng nhướn mày với mình, khoanh tay tỏ vẻ kiêu ngạo, nhếch miệng nói:
【Ta chính là rồng, bẩm sinh có thể bay lượn trên bầu trời, vĩnh viễn không bị bất cứ thứ gì trói buộc ——】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.