Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 97: Thái Hành Sơn




Bên trong đại doanh của cấm vệ, phía bên ngoài doanh trướng lại không hề có một cấm vệ nào. Nhìn kỹ mới có thể phát giác bên ngoài đại trướng ba trượng có rất đông cấm vệ. Tại sao không có một cấm vệ nào đến gần doanh trướng?
Lúc này Trương Tinh Phong, Lý gia chủ, Chu Lệ bọn họ ba người đang ở bên trong doanh trướng. Chu Đăng cũng không được phép đến đây. Bây giờ mọi người đang chuẩn bị hợp nhất Tàng bảo đồ, chuyện này cực kỳ quan trọng, ba phương thế lực đương nhiên chỉ có một người được phép đi vào.
- Các vị, mọi người xin hãy đặt bản đồ lên bàn này đi!
Chu Lệ là người tiên đặt Thăng long đồ lên bàn.
Trương Tinh Phong cũng dứt khoát đem Tiềm long đồ đặt lên bàn. Lý gia chủ cũng mỉm cười, đem Đằng long đồ đặt lên bàn. Thành thật mà nói, ba người lúc này quả thật có chút tò mò. Ba tấm bản đồ này trên đó đều vẽ những hình rồng khác nhau, làm sao có thể hợp thành Tàng bảo đồ?
Ngay khi Lý gia chủ đem tấm bản đồ thứ ba đặt lên bàn, dị biến đột nhiên phát sinh!
Ba tấm bản đồ bắt đầu phát ra kim quang. Kim quang càng ngày càng mạnh, từ từ bắt đầu dung hợp......
Chu Lệ và Lý gia chủ trợn mắt há mồm, bọn họ không hiểu tại sao lại phát sinh biến hóa như vậy. Trương Tinh Phong cũng cực kỳ chấn kinh: ”Đây rõ ràng là thủ đoạn của Tu chân giả. Chẳng lẽ Thiết Mộc Chân năm đó cũng có thủ hạ là Tu chân cao thủ?"
Nhưng vừa nghĩ đến lão hòa thượng kia của Thiếu Lâm và Tả tiên sinh của ma điện, hắn cũng không suy nghĩ nữa.
Ba người đều đang nhìn tình cảnh này, không hề bỏ sót một tình huống nào. Kim quang càng ngày càng sáng......
Đột nhiên kim quang bỗng phát tán ra trên diện rộng. Ba người đều cảm thấy trước mặt là một màu trắng. Đợi đến khi mọi người đều thích ứng lại nhìn về trên bàn thì kim quang đã biến mất. Lúc này ba tấm bản đồ trên bàn đều đã biến mất, trên bàn chỉ có duy nhất một tấm bản đồ.
Ba người vội vàng bước lên phía trước.
"Thái Hành Sơn!"
Ba chữ xuất hiện phía trên bản đồ. Đây đúng là bản đồ lộ tuyến của Thái Hành Sơn. Xem ra bảo tàng này chính là ở ngay bên trong Thái Hành Sơn.
Thái Hành Sơn, Trương Tinh Phong hòa Chu Lệ đều nhướng mày. Bọn họ cũng không chú ý đến trên khuôn mặt Lý gia chủ lại hiện ra một ve vui mừng, đương nhiên trong nháy mắt liền che giấu đi. Trương Tinh Phong và Chu Lệ đều đang suy nghĩ cho nên cũng không để ý.
- Thái Hành Sơn này không phải là một địa phương bình thường. Mười vạn sơn tặc ở đó đã có gần ngàn năm lịch sử. Gần ngàn năm nay, vô số lần bao vậy tiêu diệt đều bị thất bại. Lần này bảo tàng lại ở tại Thái Hành Sơn, ai!
Chu Lệ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trương Tinh Phong đối với những sơn tặc tại Thái Hành Sơn này cũng biết một chút. Sơn tặc ở nơi này không nhiều như ở Thiên Nhai San Mạch, dân cư cũng không đông đúc bằng. Nhưng bản lĩnh của sơn tặc ở Thái Hành Sơn so với Thiên Nhai San Mạch cao hơn rất nhiều. Quan trọng nhất chính là sơn tặc ở nơi này cho đến bây giờ cũng chưa từng quan hệ với bất cứ một phương thế lực nào.
Điều này mặc dù làm cho các thế lực lớn yên tâm, nhưng đồng thời Trương Tinh Phong cũng có chút đau đầu. Mười vạn sơn tặc không phải là chuyện đùa, chỉ đơn giản đứng để cho ngươi giết cũng phải mỏi tay. Hơn nữa Thái Hành Sơn có vị trí ở giữa Thanh Châu Quận và Liêu quốc. Quân đội cũng không dám tiến vào nhiều, không chừng sẽ xảy ra chiến tranh giữa hai nước. Đây cũng chính là nguyên nhân mà sơn tặc tại Thái Hành Sơn sơn tặc có thể hoành hành bá đạo.
- Tốt lắm, trước tiên chúng ta hãy đi đến Thanh Châu Thành bên trong Thanh Châu Quận. Đáo nơi đó rồi hãy từ từ nghĩ biện pháp. Hơn nữa người của chúng ta cũng không nhiều lắm, phỏng chừng có thể tránh thoát được sơn tặc đem bảo tàng trở ra. Cùng lắm thì trẫm sẽ xuất động hơn mười vạn quân đội tại Thanh Châu Quận công kích Thái Hành Sơn, chúng ta thừa cơ mà lẻn vào!
Chu Lệ có vẻ nôn nóng. ”Chuyện gần như đã thành công rồi, bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện sơn tặc tại Thái Hành Sơn, thật là phiền toái!"
Trương Tinh Phong khẽ gật đầu. Bất kể nói như thế nào, hắn cũng chỉ có một người, nơi nào lại không đến được? Lại có người nào có thể thương tổn hắn? Càng huống chi hắn còn có đỉnh cấp thần khí bảo vệ tính mạng —— Thiên Vũ thủ trạc.
Lý gia chủ nói:
- Tất cả đều nghe theo hoàng thượng an bài!
Chu Lệ ngẩn người, Trương Tinh Phong cũng ngẩn người. Hai người nhìn Lý gia chủ, thầm nghĩ: "Lão già nầy từ lúc nào trở nên nghe lời như vậy?"
Nhưng nếu Lý gia chủ đồng ý không phải một chuyện tốt sao? Bọn họ cũng không lên tiếng.
- Tấm bản đồ này do ai giữ thì tốt?
Chu Lệ lên tiếng hỏi. Nguyên lai là ba tấm bản đồ hoàn hảo, bây giờ biến thành một tấm thật sự là có chút phiền toái.
Trương Tinh Phong cười nói:
- Hoàng thượng cứ giữ đi!
Đồng thời Trương Tinh Phong cũng lưu lại một chút hỗn độn lực bám vào bên trên Tàng bảo đồ.
Lý gia chủ cũng cực kỳ hào phóng nói:
- Ân...... Hoàng thượng giữ thì tốt hơn, Hoàng thượng cứ giữ lấy!
Chu Lệ và Trương Tinh Phong lại ngẩn người. Xem ra Lý gia chủ này dường như thay đổi rất nhiều. Lúc này, hai người đối với Lý gia chủ đều gia tăng cảnh giác.
- Hảo, nếu như vậy, mọi người chúng ta hãy xuất phát đi!
Chu Lệ tuyên bố nói.
Hai người Trương Tinh Phong bọn họ đều gật đầu. Chuyện đã quyết định xong.
Tức thì, năm trăm cao thủ của Lý gia cùng với năm trăm anh hùng của Hãm trận doanh đều bắt đầu xuất phát. Mục tiêu —— Thanh Châu Thành!
Bốn ngày sau, đội ngũ cuối cùng đã đi đến bên ngoài thành Thanh Châu. Đương nhiên Trương Tinh Phong bọn họ cực kỳ thoải mái. Bên trong xe ngựa sang trọng, ngồi bên trên chiếc đệm mềm mại ấp áp hầu như làm cho người ta không hề cảm thấy lắc lư. Trương Tinh Phong lúc này đang ở bên trong xe ngựa nhắm mắt tĩnh tu, còn Lý Thiên Tường ẩn dấu thân phận thì lại phải ở bên ở bên ngoài nếm cát bụi!
Bên ngoài thành Thanh Châu đang tụ tập rất đông các phú hào quan lại, khuôn mặt người nào cũng đỏ bừng, tất cả đều khiêm tốn chờ đợi hoàng thượng đến đây.
Ba chiếc xe ngựa sang trọng ngừng lại.
Từ chiếc xe ngựa chính giữa bước xúông hai người, phân biệt thị hoàng đế Chu Lệ và nhị hoàng tử Chu Đăng. Lý gia chủ bước xuống từ chiếc xe ngựa bên phải, bên trái là Trương Tinh Phong.
Những nhân vật tại Thanh Châu Thành nhìn thấy cảnh này đều ngẩn người. Nhìn hình dạng của những chiếc xe ngựa này hầu như đều giống y như nhau. Rốt cuộc những người này là ai mà có thể ngồi trên những chiếc xe ngựa cùng dạng thức với hoàng thượng?
- Ồ, đó không phải Lý gia chủ hay sao?
Một số đại nhân vật tại Thanh Châu Thành nhận ra gia chủ của thiên hạ đệ nhất thế gia.
- Còn nam tử tóc bạc bên kia là ai?
Nhưng mà bọn họ cũng không có thời gian suy nghĩ. Chu Lệ đi đến trước mặt, phú hào quan lại bọn họ lập tức quỳ xuống, hô lớn:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Chu Lệ tươi cười nói:
- Bình thân!
Chu Lệ tiếp theo lại lên tiếp:
- Trẫm giới thiệu một chút, vị này chính là Lý gia chủ, tin rằng mọi người cũng đã biết rồi. Còn vị này, chính là Trương Tinh Phong bá tước!
Chúng phú hào quan lại đều khách khí bắt chuyện, nhưng là trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc: "Một bá tước tại sao lại có đãi ngộ như vậy!"
Nhưng bọn họ cũng biết chuyện này đã không phải là bọn họ có khả năng biết, cũng không phải là chuyện bọn họ có thể lên tiếng hỏi.
Trương Tinh Phong căn bản là không muốn dây dưa cùng với bọn người này, dứt khoát đi đến bên cạnh Chu Lệ. Chu Lệ chính là hoàng thượng, những kẻ đó cũng không dám đến gần. Không may bị người khác nói là "muốn gây bất lợi đối với hoàng thượng" thì chết oan lúc nào không biết!
Chu Lệ xem ra cũng không thèm giao lưu cùng với những kẻ này, xoay người đi vào bên trong thành Thanh Châu!
Lúc này Chu Lệ, Trương Tinh Phong, Lý gia chủ lại tập trung trong một căn phòng.
Chu Lệ lấy ra Tàng bảo đồ, đồng thời lại lấy ra một tấm bản đồ khác, nói:
- Đây chính là bản đồ chi tiết của khu vực Thái Hành Sơn. Đối chiếu hai tấm bản đồ này, có thể dễ dàng quan địa điểm của Tàng bảo đồ!
Trương Tinh Phong và Lý gia chủ đều tiến đến cẩn thận quan sát, quả nhiên là rất là rõ ràng. Địa điểm của Tàng bảo đồ chính là bên trong một hẻm núi tại Thái Hành Sơn. Hẻm núi này vị trí rất là bí ẩn, người bình thường rất khó có thể tìm được.
- Hai vị đối với việc này có ý kiến gì không?
Chu Lệ lên tiếng hỏi.
Lý gia chủ nói:
- Hẻm núi này vị trí tương đối bí ẩn, có lẽ cũng không có sơn tặc. Đương nhiên chủ yếu nhất chính là đường đến hạp cốc cũng tương đối bí ẩn. Chỉ cần chúng ta cẩn thận, có lẽ hy vọng sẽ không làm cho bọn chúng chú ý!
Trương Tinh Phong nghe được liền nhướng mày, thầm nghĩ: "Sơn tặc của Thái Hành Sơn đã ở nơi này gần ngàn năm, chỗ nào mà lại không biết. Đi đường này làm sao có thể không bị phát hiện?"
Đương nhiên Trương Tinh Phong cũng không nói ra. Bất kể như thế nào, hắn cũng chỉ có một người.
Chu Lệ xem ra cũng biết con đường này mặc dù bí ẩn, nhưng khả năng không bị phát hiện là rất nhỏ. Nhưng hiển nhiên là hắn dùng hơn mười vạn quân đội để tiến công, như vậy thương vong sẽ rất lớn. Chu Lệ thầm nghĩ: "Nếu như vận khí tốt, có thể thật sự sẽ không bị phát hiện. Hơn nữa lần này đến đây đều là cao thủ, xem ra quả thật có hy vọng!”
Chu Lệ lên tiếng:
- Ân...... Trẫm cho rằng Lý gia chủ nói có lý, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ lặng lẽ đi vào. Lần này trẫm sẽ không đi, để cho nhị hoàng tử Chu Đăng thay thế trẫm đi vào!
Trương Tinh Phong và Lý gia chủ đều gật đầu, không hề cảm thấy kỳ quái. Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể đi vào hiểm cảnh như vậy!
Ba người tức lập tức tản đi!
......
Ngày đã tàn!
Một ngàn cao thủ không một tiếng động tiến về phía Thái Hành Sơn.
Những cao thủ đều thi triển khinh công của bọn họ. Cả ngàn người di chuyển lại không hề có một tiếng bước chân, thật sự là kinh khủng.
Màn đêm buông xuống, mọi người đã đi đến dưới chân núi Thái Hành Sơn.
Đầu lĩnh là Trương Tinh Phong, Lý gia chủ cùng với Chu Đăng nhìn nhau, dẫn dắt đội ngũ tiến vào. Thái Hành Sơn tối tăm phảng phất như Hồng Hoang cự thú nuốt chửng toàn bộ đội quân, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.