Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 29: Vũ Văn Nhu




Rồi ngày đó cũng đến, trong Tinh Phong trang viên thật sự không có chuyện gì để làm, đúng là quá nhàm chán, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày khai giảng rồi, sẽ có nhiều người ở cùng ta.
Ta đứng bên bờ hồ, hài lòng nhìn qua Tinh Phong trang viên một lượt, mọi thứ ở nơi này dường như đều rất tốt đẹp. Ta hít sâu một hơi, hít không khí trong lành của Mộng Trung hồ (hồ trong mơ) vào tận phổi.
Ban đầu cái hồ nhân tạo này cũng có một tên riêng, nhưng cái tên kia không dễ nghe, mà gọi là hồ nhân tạo lại không được văn vẻ lắm. Qua sự thống nhất của mọi người, tên của nó đã được quyết định, đó là Mộng Trung hồ. Mộng Trung hồ xuất hiện tại hiện thực, ám chỉ giấc mộng của chúng ta cũng sẽ trở thành hiện thực.
- Đại ca, đi thôi, trễ học rồi, huynh còn chưa ăn sao?
Ta nhìn về đại sảnh nơi chúng ta dùng cơm kêu lên.
Lang Phong đại ca vội vã từ bàn trong đại sảnh chạy đến, trên tay còn cầm vài cái bánh bao, trong miệng còn vương miếng bánh chưa kịp nuốt trọn. Cứ như vậy huynh ấy còn lớn tiếng đáp lời ta:
- Nhị đệ, đệ cũng có phần quá đáng đó. Đệ không biết đại ca của đệ không có được tu vi như đệ, có thể không cần ăn, ta còn phải ăn chứ. Sau này đệ nhất định phải ăn cùng ta, không ăn cũng phải nhìn ta ăn, ta chưa ăn xong thì đệ cũng đừng hòng đi.
Huynh ấy vừa kêu vừa nuốt xuống bánh bao còn bên miệng.
Ta chỉ có thể nhăn mặt cười khổ, ai bảo hôm nay mình ức hiếp huynh ấy, bây giờ huynh ấy bắt ta dù không ăn cũng phải ngồi trước bàn nhìn huynh ấy, điều này không phải là quá đáng sao. Nhưng huynh ấy là đại ca của ta, ta có thể làm gì bây giờ, chỉ đành đáp ứng yêu cầu đó thôi.
- Đi thôi, đi nhanh một chút, hôm nay là ngày đầu tiên, ta nên đến sớm, có không ít người cần phải biết.
Ta thúc giục Lăng Phong đại ca.
Lăng Phong đại ca vừa nghe có thể quen biết nhiều người, lập tức cầm mấy cái bánh trong tay há miệng nuốt lấy nuốt để, miệng lẩm bẩm những từ không rõ:
- Đi, đi nhanh lên, ta đi thôi!
Nhìn thấy bộ dạng đó của huynh ấy, ta chỉ có thể cười cười, đi đến Quốc Vũ học viện.
- Oa, nhị đệ, hôm nay ở đây thật náo nhiệt, có rất nhiều xe ngựa và kiệu, còn có nhiều người hầu như vậy, đúng là khiến người hưng phấn.
Lăng Phong đại ca lại bắt đầu bộ dạng ngây ngốc kinh ngạc của huynh ấy.
Ta nhìn qua, hào môn quý tộc nơi đây thật quá nhiều, dĩ nhiên xe ngựa và kiệu cũng phải nhiều thôi. Nhưng số lượng vẫn khiến ta kinh ngạc. Ta chợt thoáng thấy ba gã đồ đệ mới của ta xuất hiện tại cổng lớn, dường như bọn họ cũng vừa phát hiện ra ta.
- Sư phụ, các người cũng đến rồi, chúng tôi đã đợi người cả một lúc lâu rồi.
Ba người bọn Xi Vưu từ cửa lớn bước lại, kích động kêu lên với ta, trông như thể rất là mong nhớ ta.
Ta nhìn bọn họ cười nói:
- Ba tên tiểu tử các ngươi có đúng là đã chờ ta lâu lắm không? Ta lại không tin, ta vừa thấy các ngươi chỉ mới đến thôi.
Ta cố ý gạt bọn hắn một lần. Nên biết ta đã đến sớm, mặc dù không hề trông thấy bọn hắn đến lúc nào, nhưng ta không tin bọn hắn có thể đến sớm hơn ta bao nhiêu.
- Sư phụ, thật ra hôm nay chúng tôi cũng muốn đến sớm một chút, chỉ là hôm nay chúng tôi dậy hơi trễ, cho nên mới đến muộn một lúc. May mắn là chúng tôi không quá chậm, nếu không chúng tôi sẽ rất áy náy.
Xi Vưu thực sự thông minh, nên nói là giảo hoạt, lập tức khiến cho ta không biết phải nói bọn hắn thế nào nữa. Nhưng hắn làm sao biết ta vốn không nhìn thấy bọn hắn đến lúc nào, đương nhiên sư phụ như ta thì phải lợi hại hơn đồ đệ chứ.
- Đi thôi, chúng ta vào học viện đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa!
Lang Phong đại ca bên cạnh nói. Huynh ấy thật sự rất muốn học tập tại học viện nổi danh này, không chịu được chúng ta tiếp tục nói nhảm ở đây.
Chúng ta cũng theo huynh ấy đi về phía học viện.
Thủ vệ hôm nay nghiêm ngặt hơn nhiều, chỉ một cái cửa lớn đã có gần ba mươi nha dịch, xem ra hoàng thượng rất xem trọng buổi khai giảng hôm nay. Có thể không xem trọng sao? Nên biết hoàng đế mỗi năm đã thu từ Quốc Vũ học viện này một số tiền kinh khủng, một học sinh là năm vạn lượng bạc. Năm nào không có hàng trăm hàng ngàn học sinh, đó chính là mấy ngàn vạn lượng bạc.
Đang lúc chúng ta đưa giấy tờ cho lão già giữ cửa xem, vừa chuẩn bị tiến vào học viện thì…
- Trương Tinh Phong, Trương Tinh Phong, huynh đứng lại cho muội, huynh có nghe không?
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai ta, là Phong Ngữ Yên, ta vừa nghe liền nhận ra ngay, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh cô bé khả ái kia, hai trái đào bện đối xứng trên đầu, gương mặt đỏ hây hây, cùng với giọng nói giống như Hương Vũ muội của ta.
Ta quay đầu lại, Phong Ngữ Yên khả ái kia đã đến sau ta. Gương mặt nhỏ nhắn phồng lên vì không vừa ý, càng nhìn càng thấy khả ái. Hai hàng lông mi nhỏ nhắn nhướng lên, quả thật rất đáng yêu. A, chân mày nhướng lên, cô ấy giận rồi.
Lúc này ta mới phản ứng lại, cẩn thận nhìn qua, còn không phải sao, cô ấy giận lắm rồi. Ta mà còn không qua, có lẽ cô ấy sẽ khóc lên. Đứng bên cạnh cô bé là một phu nhân mỹ lệ, nhìn vào ta, gương mặt hiện lên vẻ tươi cười trêu chọc. Ta biết bà là mẫu thân của Phong Ngữ Yên, liền ân cần nhìn bà, khẽ cười một cách cứng nhắc. Ta lập tức chạy đến trước mặt Phong Ngữ Yên đã sắp khóc, nhìn cô bé nói:
- Phong Ngữ Yên, muội giận rồi. Ai da, xin lỗi, ta thật sự không nhìn thấy muội. Muội đừng giận nữa, chúng ta là bạn tốt mà, đừng vì chuyện nhỏ như vậy mà giận chứ. Phong Ngữ Yên, muội nhìn ta đây nè, có đáng sợ không?
Ta vừa nói vừa làm mặt quỷ.
May mắn cho ta, Phong Ngữ Yên vẫn là một đứa trẻ, rất dễ dụ dỗ, vừa nhìn thấy gương mặt quỷ của ta liền bật cười. Trong lòng ta thở ra một hơi dài, ta khó chịu nhất là nhìn thấy nữ hài khóc.
- Trương Tinh Phong, huynh xem bên kia, chiếu kiệu nhỏ màu bạc đó!
Phong Ngữ Yên đột nhiên đưa hai ngón tay nhỏ bé chỉ về một chiếc kiệu nhỏ màu bạc ở phía bắc, trên chiếc kiệu có hai chữ lớn rõ ràng “Vũ Văn”. Là Vũ Văn thế gia, cũng chỉ có Vũ Văn thế gia mới dám viết chữ “Vũ Văn” đó lên kiệu, người khác sao dám.
- Đó là Nhu tỷ tỷ, hôm nay Nhu tỷ tỷ cũng đến học. Nhưng chẳng phải tỷ ấy không thể học à, sao lại đến đây nhỉ?
Phong Ngữ Yên đứng một bên nói, đôi mày khả ái nhíu lại, bộ dạng giống như nghĩ không ra.
Ta nhìn chiếc kiệu đó, trong lòng lại nghĩ đến đại công tử Lý Thiên Tường của Lý thị thế gia đã khiến ta chán ghét, hôm nay hắn cũng đến đây nhập học. Quốc Vũ học viện năm nay đúng là rồng nằm hổ phục, sau này cuộc sống sẽ thú vị rồi. Ta bỗng nhiên nở nụ cười.
Bất chợt nha hoàn bên cạnh chiếc kiệu kia vén màn lên. Ta ngẩng đầu nhìn, xem thử “Nhu tỷ tỷ” này rốt cuộc dáng vẻ như thế nào.
Đột nhiên toàn thân ta chấn động khó hiểu, trong đầu trống rỗng. Ta không biết mình xảy ra chuyện gì, chỉ biết nữ thần trong số mệnh của ta đã xuất hiện. Mặc dù lúc này nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong lòng ta vẫn cảm nhận rõ sự rung động đó, sự rung động của tâm linh.
Trên người mặc một bộ trường bào rộng màu lam nhạt, mái tóc đen nhánh, trên mặt có một loại nhợt nhạt do thân thể lâu ngày không khỏe, nhưng càng khiến người muốn che chở nàng, bảo vệ nàng. Thứ khiến cho ta cảm thấy rung động nhất chính là đôi mắt của nàng, đôi mắt tràn đầy nhiệt tình với sinh mệnh, đôi mắt hữu hảo với bất cứ người nào.
……
Hôm nay tâm tình của Vũ Văn Nhu rất tốt, cuối cùng cũng được phụ thân đồng ý cho mình ra ngoài, cho dù chỉ có thể ở trong Quốc Vũ học viện này cũng rất hiếm có rồi. Ngoại trừ khi còn bé mới được ra đường, nàng không hề rời khỏi gia môn, nguyên nhân là thân thể không được khỏe. Phụ thân cũng đã mời vô số danh y, nhưng thân thể của nàng vẫn không tốt hơn. Nhờ mẫu thân thấy mình một mình trong nhà quá cô đơn, mới xin phụ thân để mình đến học ở đây.
Cậu trai trước mặt là ai? Nét cười đó thật hấp dẫn, cặp mắt đó cũng thật đẹp, giống như một bầu trời đêm thâm thúy vô cùng.
Chính vào lúc cậu trai và cô gái đang nhìn nhau chăm chú, một người khác đã đến. Hắn là ai?
- Thiếu gia, đã đến cổng của Quốc Vũ học viện rồi.
Một người hầu phát ra giọng nói như thái giám, lúc này đang cung kính vén màn kiệu của chủ nhân.
Lý Thiên Tường ngồi trên một chiếc kiệu vô cùng xa hoa, lại không lập tức bước xuống, chỉ lạnh lùng hỏi người hầu bên ngoài:
- Tiểu Quế Tử, tứ tiểu thư của nhà Vũ Văn đã đến chưa?
Tiểu Quế Tử này vừa nghe chủ nhân hỏi, lập tức khom lưng, vẻ mặt đầy xiểm nịnh đáp:
- Thiếu gia, tứ tiểu thư đã đến, kiệu của cô ấy đang ở trước mặt.
Lý Thiên Tường vừa nghe, tâm tình lập tức vui vẻ. Mình chỉ vì Vũ Văn Nhu này mới đến nhập học thôi. Võ công ư? Tại thế gia của mình có thể dễ dàng học được võ công tuyệt thế rồi.
Từ ngày theo phụ thân đến Vũ Văn thế gia, nhìn thấy Vũ Văn Nhu, hắn vẫn luôn nhớ đến nàng. Mặc dù còn nhỏ, nhưng tư tưởng của mình còn thành thục hơn so với một số người trưởng thành. Mình cũng hiểu được, muốn chân chính hoàn thành đại nghiệp thì không thể lụy vào tình cảm, nhưng một lần gặp mặt đã quyết định suốt cuộc đời không thể rời xa nàng.
Lý Thiên Thường chỉnh đốn lại y phục của mình, cảm thấy bản thân chắc chắn không có vấn đề nào, mới rời khỏi chiếc kiệu xa hoa đó.
Vừa rời khỏi kiệu, Lý Thiên Tường liền nhìn xung quanh, tìm bóng dáng của người trong mộng.
Một nụ cười hài lòng xuất hiện trên khóe miệng Lý Thiên Tường, bởi vì hắn đã thấy được bóng người trong mộng.
Phút chốc, sương lạnh đã phủ mờ gương mặt giận dữ tột cùng đến biến dạng của Lý Thiên Tường, bởi vì lúc này “nữ nhân” tương lai của hắn đang cùng một nam hài rất tuấn tú nhìn nhau chăm chú, đến mức trong mắt không có người nào khác.
Từ nhỏ Lý Thiên Tường đã có tham vọng chiếm hữu rất mạnh, cho dù là thứ của người khác, chỉ cần hắn vừa ý, đều dùng trăm phương ngàn kế để đoạt lấy, càng không nói đến Vũ Văn Nhu đã được hắn xem là phu nhân tương lai của mình. Hiện giờ lại có người muốn cướp lấy người quan trọng nhất của Lý Thiên Tường hắn, hắn không phát điên mới lạ.
- Thằng nhóc đó tên gì, có bối cảnh ra sao?
Giọng nói giống như từ địa ngục vọng đến bên tai gã Tiểu Quế Tử kia. Toàn thân Tiểu Quế Tử chấn động, rõ ràng cảm giác được thân thể mình run lên một cách không thể khống chế.
Tiểu Quế Tử đã đi theo bên cạnh Lý Thiên Trường một thời gian dài, hiểu rất rõ vị tiểu chủ nhân này. Tiểu chủ nhân gần như rất ít khi giận dữ, nhưng một khi đã nổi giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, có điều tiểu chủ nhân trước giờ chưa từng giận dữ đến mức này.
Tiểu Quế Tử là một người hầu rất tiêu chuẩn, trước khi khai giảng đã nắm được tư liệu của tất cả học sinh. Trong lòng gã trấn định lại, lập tức trả lời:
- Thiếu gia, hắn là Trương Tinh Phong.
“Trương Tinh Phong, ha ha ha… chính là tiểu chủ nhân của kẻ đã hủy một cao thủ Nhị Phẩm của ta, cắt đứt tay trái hai cao thủ Nhị Phẩm của ta, là người sở hữu vật điêu khắc vô hạ bích ngọc, Long Đằng. Trương Tinh Phong, ta còn chưa tìm ngươi báo thù, ngươi lại tìm đến cửa, còn muốn Nhu nhi của ta, ngươi nhất định phải chết.” - Trong lòng Lý Thiên Trường giận dữ hét lên, nhưng biểu tình bên ngoài của hắn lại càng bình tĩnh, ai có thể biết dưới vẻ mặt bình tĩnh đó là một cơn sóng phẫn nộ cuộn trào.
“Trương Tinh Phong, ta nhớ ngươi rồi.” - Trong lòng Lý Thiên Tường khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.