Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 184: Bát Tiên Tụ Thủ (Phần 1)




Phương Diễn Sơn xanh um tươi tốt đã không còn dáng vẻ như trước kia. Khắp nơi cây cối điêu tàn, đâu đâu cũng thấy những đoạn cây đổ ngổn ngang và những hố sâu. Đây là vết tích đại chiến của tu chân giả.
Trên Phương Diễn Sơn, lúc này bên ngoài đại môn của Thiên Tâm Tông đang có gần vạn tu chân giả.
- Đệ tử Thiên Tâm Tông nghe đây! Chỉ cần các ngươi đầu hàng, trở thành đệ tử Toa Ly Tông chúng ta, các ngươi sẽ có thể thoát khỏi kiếp nạn này. Vẫn còn thời gian một chung trà. Các ngươi hãy nhìn xem, đây là bốn vị đồng môn của các ngươi, bây giờ không phải họ đang rất thoải mái hay sao?
Diêm Cang đắc ý hô lớn.
Lúc này trong lòng hắn có chút không hiểu, tại sao Ngộ Thần sư tổ nhất định bắt hắn phải làm thế này? Theo như ý của Diêm Cang thì cứ dứt khoát giết sạch là được, tại sao lại còn phải chiêu hàng?
Ngộ Thần lão đạo nhìn Diêm Cang đứng bên cạnh, có chút lắc đầu. Mấy tên đồ tử đồ tôn của mình tại sao toàn là thứ không có đầu óc?
- Diêm Cang, ngươi không biết sao? Hạch tâm đệ tử của Thiên Tâm Tông cho dù là các siêu đại tông phái cũng phải thèm muốn. Nếu như có thể thu nhận bọn chúng vào dưới trướng, đối với sự phát triển của Toa Ly Tông ta vô cùng có lợi. Hơn nữa, thu nhận được một hạch tâm đệ tử của Thiên Tâm Tông, thực lực của Thiên Tâm Tông lại giảm đi một phần, còn chúng ta lại mạnh thêm một phần. Nếu như đệ tử do các ngươi dạy dỗ có bản sự, ta còn phải chiêu hàng hay sao?
Ngộ Thần lão đạo tuy nói như vậy với Diêm Cang, thế nhưng lời nói này cũng chẳng khác gì một lời cảm thán. Toa Ly Tông phát triển đến hiện tại đã không còn phong thái như xưa, ngoại trừ ba người Diêm Vu độ kiếp thành công, còn lại những người độ kiếp sau đó đều thất bại. Đệ tử hàng chữ “Diêm” có gần một trăm người, nhưng có đến hơn chín mươi người đã độ kiếp thất bại, chỉ có bốn người thành công và ba người còn chưa độ kiếp. Hơn nữa Ngộ Thần lão đạo cũng biết, nếu như không có mình trợ giúp, có lẽ ba tên gia hỏa kia cũng sẽ độ kiếp thất bại!
Hiện tại những đệ tử bên trong môn phái căn cơ đều không vững, chỉ dựa vào đan dược mà đề thăng. Thực lực hiện nay mặc dù không tệ, nhưng nguy cơ cũng đã không còn xa nữa. Mà Thiên Tâm Tông thì lại trái ngược, đặc biệt chú trọng vào cơ sở, những hạch tâm đệ tử đều thập phần ưu tú, thậm chí có thể so sánh với hạch tâm đệ tử của những siêu đại tông phái. Đây cũng là nguyên nhân mà Ngộ Thần lão đạo muốn chiêu hàng bọn họ.
- Vô Tâm, Vô Thần, Vô Dư, Vô Liễu, các ngươi là bốn tên hỗn đản thấy lợi quên nghĩa. Thiên Tâm Tông ta trước đây đối với các ngươi có chút nào bạc đãi? Bây giờ đối diện với nguy nan, không ngờ lại đầu hàng địch nhân, các ngươi còn mặt mũi sống tiếp hay sao?
Đạm Nghiêm đứng trong trận pháp nhìn bốn tên đồ đệ của mình quát lớn.
Thiên Tâm Tông có gần ngàn hạch tâm đệ tử, tất cả đều được Thiên Tâm Tông bồi dưỡng. Bên trong Thiên Tâm Tông mỗi sư huynh đệ đều vô cùng thân thiết, đến lúc này cũng không ai nói đến chuyện đầu hàng. Hiện tại là thời khắc tối hậu, không ngờ lại xất hiện bốn kẻ đầu hàng địch nhân. Điều khiến cho Đạm Nghiêm không thể chấp nhận được là bốn kẻ đầu hàng này lại chính là môn hạ của hắn, khiến cho một người rất coi trọng mặt mũi như hắn vô cùng tức giận.
Bốn người Vô Tâm không ai trả lời Đạm Nghiêm. Đối với sư phụ của mình, bọn họ vô cùng tôn kính. Đạm Nghiêm đối với bọn họ giống như phụ thân, có lúc nghiêm khắc cũng có lúc hiền lành, nhưng bọn họ lúc này lại đầu hàng địch nhân.
Bốn người Vô Tâm đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc nói:
- Xin lỗi sư phụ, bọn con không còn cách nào khác. Thật sự, bọn con không muốn chết. Bọn con cũng không thể chết được!
Vô Thần nhìn huynh đệ bên cạnh, ba huynh đệ đều kiên quyết nhìn hắn. Vô Thần trong lòng đau đớn, thống khổ nói:
- Đại ca, tam đệ, tứ đệ, liên lụy các người rồi!
Bọn Vô Tâm cũng biết, từ nay về sau thanh danh của bọn hắn đã không còn, sau này bọn hắn sẽ không còn ngẩng đầu lên được. Hạch tâm đệ tử là lực lượng trung kiên của một tông phái, đầu hàng địch nhân là điều mà tu chân giới không thể chấp nhận. Nếu như bọn hắn là đệ tử hạ cấp thì không nói làm gì, nhưng bọn hắn lại là hạch tâm đệ tử!
Ba người Vô Tâm nhìn những huynh đệ của mình, trong lòng rỉ máu. Bọn hắn cũng không nguyện ý đầu hàng địch, nhưng mà bọn hắn không thể chết được, tuyệt đối không thể, cho dù có chết cũng không phải bây giờ!
- Thời gian một chung trà đã hết. Được! Đám gia hỏa ngoan cố của Thiên Tâm Tông, nếu như các ngươi đã không thức thời, vậy thì đừng trách Toa Ly Tông chúng ta!
Diêm Cang lạnh giọng nói, lúc này trong lòng hắn thập phần kích động.
Năm vị trưởng lão của Thiên Tâm Tông cùng với tông chủ Bích Ngôn chân nhân nhìn đám đệ tử. Bích Ngôn chân nhân là đệ tử thứ ba trong số ba đệ tử của Trương Tinh Phong năm đó, hiện tại đã đạt đến Độ Kiếp trung kỳ. Nếu như tất cả thuận lợi, có lẽ vài năm nữa hắn sẽ độ kiếp, nhưng bây giờ dường như đã không còn thời gian nữa.
Bích Ngôn chân nhân thở dài một hơi, bình thản nhìn Đạm Nghiêm nói:
- Đạm Nghiêm, đừng nói nữa! Bọn chúng có quyền lợi của bọn chúng, chúng ta không thể yêu cầu bọn chúng cùng diệt vong với Thiên Tâm Tông!
Mọi người nghe được lời nói của Bích Ngôn chân nhân, tất cả đều giật mình. Mặc dù trong tông quy của tông phái không yêu cầu đệ tử phải đồng sinh cộng tử với tông phái, nhưng cùng sống chết với tông phái đã là một điều hiển nhiên. Hiện tại, không ngờ Bích Ngôn chân nhân lại nói ra những lời này.
Bích Ngôn đưa mắt nhìn những đệ tử Thiên Tâm Tông. Bọn chúng đều là hạch tâm đệ tử của Thiên Tâm Tông, nhưng hôm nay, mình lại nhẫn tâm nhìn những đệ tử này phải chết hay sao? Đối thủ là La Thiên Thượng Tiên, không hề có một chút hy vọng thắng lợi nào!
- Bây giờ các ngươi nếu có thể chạy thì hãy chạy đi, coi như là Thiên Tâm Tông ta chủ động trục xuất các ngươi ra khỏi tông phái!
Bích Ngôn cố nén đau thương lên tiếng.
Tông phái chủ động trục xuất đệ tử, vậy thì đệ tử đó nếu như gia nhập tông phái khác cũng không có vấn đề gì. Lúc này những hạch tâm đệ tử nghe được những lời của Bích Ngôn chân nhân đều giật mình, còn ngũ đại trưởng lão lại không hề có một chút nào kinh ngạc, bởi vì bọn họ đã cùng Bích Ngôn chân nhân thảo luận tất cả.
Một La Thiên Thượng Tiên có thể đối phó với mười Thiên Tiên, một thiên tiên lại có thể đối phó với mười cao thủ Đại Thành kỳ. Nhưng một La Thiên Thượng Tiên lại không phải một trăm cao thủ đại thành kỳ có thể đối phó, bởi vì công kích của cao thủ Đại Thành kỳ căn bản là không cách nào đả thương được La Thiên Thượng Tiên!
Ngộ Thần lão đạo bên phía đối phương chính là La Thiên Thượng Tiên, bọn họ còn có cơ hội hay sao? Cao thủ Đại Thành kỳ duy nhất của Thiên Tâm Tông hiện tại sống chết chưa rõ. Ngay cả cao thủ Đại thành kỳ cũng không có, bọn họ lấy gì để chống lại đối phương?
- Tông chủ, Thiên Tâm Tông là tông phái của tất cả bọn con, là nhà của bọn con, bọn con quyết cùng tồn vong với Thiên Tâm Tông!
Một hạch tâm đệ tử lãnh khốc nói. Bích Ngôn nhận ra tên đệ tử này, bình thường hắn căn bản không hề nói chuyện, cả ngày chỉ bế quan tu luyện, là cao thủ đỉnh phong trong hàng chữ “Vô”. Nhưng lúc này hắn lại lên tiếng, Bích Ngôn chỉ có thể hài lòng gật đầu, không biết nói gì hơn.
- Tông chủ, Vô Phong con không biết nặng nhẹ, suốt ngày chỉ biết cười hỉ hả. Nhưng con đã tu luyện tại tông phái gần năm trăm năm rồi, từ khi con mười ba tuổi. Cả đời con gần như đều ở tại tông phái, tông phái là nhà, là nguồn gốc của con. Cho dù phải chết, con cũng muốn chết cùng tông phái, xin tông chủ đừng nói những lời như vậy nữa!
Vô Phong là đại đệ tử của Đạm Nghiêm, bình thường chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng ai có thể nghĩ lúc này hắn lại kiên định như vậy?
“Tông chủ!”
Tất cả đệ tử đều biểu đạt quyết tâm của mình. Bích Ngôn nhìn đám đệ tử, ngẩng đầu lên trời nói:
- Có những đệ tử như vậy, Thiên Tâm Tông ta tại sao lại không thể phát dương quang đại? Ông trời ơi, tại sao lại đối xử với Thiên Tâm Tông ta như vậy?
Một dòng lệ trong mắt Bích Ngôn chậm rãi chảy ra, lệ châu rơi xuống mặt đất, vỡ tan!
Tất cả đệ tử Thiên Tâm Tông trong lòng đều bi thống. Tất cả bọn họ đều nỗ lực vì muốn đem tông phái phát dương quang đại, ai ai cũng có lòng tin. Nhưng La Thiên Thượng Tiên thật sự những tu chân giả bọn họ không thể chống lại được, chênh lệch quá lớn!
- Tấn công!
Diêm Cang nhìn ánh mắt của Ngộ Thần lão đạo, hiểu ý quát lớn. Nhất thời ánh sáng của phi kiếm chiếu khắp bầu trời, thiên địa biến sắc. Phi kiếm của gần vạn tu chân giả công kích, hơn chín trăm người của Thiên Tâm Tông có thể chống lại được sao?
- Các vị sư huynh đệ, các đệ tử của Thiên Tâm Tông, hãy hợp sức lại, giết được bao nhiêu thì cứ giết! Giết một tên hòa vốn, giết hai tên có lời!
Đạm Nghiêm đột nhiên cao giọng hô lớn.
Ngộ Thần lão đạo nhìn Đạm Nghiêm, lại nhìn những môn hạ đệ tử của mình, trong lòng cảm thán: ”Những môn hạ đệ tử này chênh lệch thật quá xa!”
Theo tiếng hét của Đạm Nghiêm, tất cả đệ tử Thiên Tâm Tông đều cười lớn. Từng người đều thi triển ra chiêu thức tự hào nhất của mình. Gần ngàn thanh phi kiếm phát ra đủ loại quang mang, mang theo khí thế xuyên thiên phá địa lao thẳng vào trận địa của Toa Ly Tông.
“Oanh!” Phi kiếm của hai bên va chạm vào nhau, thanh âm rung trời chuyển đất!
Một bên là một ngàn, một bên là một vạn, nhưng so về khí thế, uy lực lại gần như tương đương, hai bên đều lưỡng bại câu thương!
Đương nhiên không phải là đệ tử Thiên Tâm Tông thật sự mạnh mẽ. Thứ nhất là vì bọn họ đều là hạch tâm đệ tử, thực lực vốn đã rất mạnh, một ngàn đệ tử có thể chiến đấu với ba ngàn đệ tử thông thường khác. Thứ hai là vì tất cả bọn họ đều liều chết, điên cuồng công kích, uy lực mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thứ ba là vì những đệ tử của Toa Ly Tông cơ sở không vững chắc, chân nguyên lực không đủ tinh thuần, hơn nữa những đệ tử này khi công kích cũng không hề xuất ra toàn bộ thực lực.
Ba nguyên nhân này khiến cho lần giao thủ đầu tiên không ngờ lại hòa nhau.
Ngộ Thần lão đạo muốn điên lên. Một vạn người đối phó với một ngàn người không ngờ lại ngang nhau! Không nhịn được quát lớn:
- Đám hỗn đản các ngươi, bình thường tên nào cũng không chịu chăm chỉ tu luyện! Tập trung vào, tấn công, tấn công cho ta!
Những đệ tử của Toa Ly Tông vừa rồi kinh ngạc phát hiện công kích của mình không ngờ bị chặn lại. Một vạn người lại bị một ngàn người ngăn chặn, điều này khiến cho những cho những kẻ luôn xem thường đệ tử Thiên Tâm Tông bọn họ cảm thấy sỉ nhục và tức giận. Nghe được tiếng quát của Ngộ Thần lão đạo, tất cả đều như phát điên, gần vạn thanh phi kiếm lại bay lên không trung, quang mang càng thêm chói mắt!
- Ngộ Thần tiền bối, có thể nể mặt bốn tên gia hỏa bọn ta tha cho Thiên Tâm Tông được không!
Từ chân trời đột nhiên truyền đến từng thanh âm ưu mỹ phảng phất như tiên nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.