Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 118: Lang Phong Đích Đao (Hạ)




Trong một khoảnh khắc cực ngắn, Lang Phong dùng một loại tốc độ đột phá cực hạn thân thể con người, khai thác tất cả tiềm lực của mình, theo một quỹ tích đơn giản nhất bổ ra một đao, khiến cho người khác ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Đem tất cả ý chí và tinh thần hoàn toàn dung nhập vào đao thế.
"Phốc ——"Nguyên Mông tướng quân mặc dù đã lui ra ngoài gần trăm thước, nhưng vẫn còn bị một chiêu này ảnh hưởng, thổ ra một ngụm máu.
Trong phạm vi trăm thước tất cả Nguyên Mông chiến sĩ đều ủy ngã xuống, trong nháy mắt máu tươi từ thất khiếu chảy ra, bọn họ đều đã chết!
Lang Phong nơi lồng ngực cũng cảm thấy chấn động, chân nguyên lực vận chuyển một vòng lập tức khôi phục lại.
- Không ngờ Nguyên Mông quân cũng có cao thủ cường đại như vậy. Thật khiến cho người ta kinh ngạc!
Vương lão tướng quân lắc đầu, có vẻ rất thanh thản. Ông ta có thể không thanh thản sao? Những chiến sĩ của Cát Nhĩ tộc đều bị một đao của Lang Phong chấn nhiếp, sĩ khí đã mất đi, thất bại đã được quyết định rồi. Nói cách khác quân đội của Minh vương triều lần này đã hàon toàn thắng lợi!
"Ngươi thật sự rất lợi hại!" Lang Phong cười cười nhìn Nguyên Mông tướng quân đã trở lại bên trên tường thành của Phong Vũ Quan. Nhưng Nguyên Mông tướng quân đã không thể nghe thấy những lời khích lệ này, bởi vì hắn bây giờ đang phải liệu thương.
Lang Phong thân hình lóe lên hai lần, chỉ để lại những đạo tàn ảnh, đã đi đến bên cạnh Nhạc Nguyệt.
- Lang Phong đại ca, huynh thật là lợi hại!
Nhạc Nguyệt nhìn Lang Phong, trong mắt tràn ngập sùng bái. Đột nhiên nàng dường như nhớ đến chuyện gì, liền lập tức nắm lấy tay Lang Phong kéo về lều của mình:
- Lang Phong đại ca, theo muội đến đây, muội có vật này muốn cho huynh xem!
Lang Phong đỏ mặt, tùy ý để Nhạc Nguyệt cầm lấy tay của hắn, giống như một khúc gỗ đi theo phía sau.
- Muội...... Muội muốn làm gì?
Lang Phong trong đầu trở nên trống rỗng, nhưng vẫn hưởng thụ cảm giác nơi bàn tay nhỏ bé của Nhạc Nguyệt nắm lấy tay của hắn.
- Lang Phong đại ca, huynh xem!
Lang Phong trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại, đó là một thanh đao, một thanh đao rất đẹp. Trên chuôi đao có quấn nhiều sợi tua đủ các loại màu sắc khác nhau, biểu hiện chủ nhân của thanh đao này cực kỳ yêu thích nó.
- Thanh đao này là khi còn nhỏ đại ca đã đưa cho muội, cũng là binh khí đầu tiên mà muội có được. Ta muốn giao nó cho người cường đại và dũng cảm nhất mà muội gặp. Bây giờ muội giao nó cho huynh!
Nhạc Nguyệt nói rất nghiêm túc, mặt mặc nàng vẫn tươi cười, nhưng Lang Phong biết nàng đang rất nghiêm túc.
Nhạc Nguyệt ngây thơ vẫn không biết thế nào là cao thủ chân chính. Nàng vẫn không biết Trương Tinh Phong người mà nàng luôn sùng bái mới thật sự là cao thủ. Trong mắt của nàng, Lang Phong một mình chống lại cả vạn người có lẽ chính là cao thủ mạnh nhất.
"Nàng nói ta cường đại nhất! Nàng nói ta dũng cảm nhất! Dũng cảm? Cường đại? Dũng cảm......” Lang Phong trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, có lẽ là do hắn kích động. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: "Không phải là nàng cũng thích ta sao?"
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, Lang Phong không thể nào ngừng lại được: "Đúng, ai nói là Nhạc Nguyệt nàng không thích ta? Lúc đầu nàng đến Tinh Phong trang viên chỉ là do Chu Lệ an bài mà thôi, không có nghĩa là nàng thích nhị đệ, vậy thì......”
Nhạc Nguyệt còn đang cầm thanh đao yêu quý, nhìn Lang Phong không ngừng cười một mình, oán giận nói:
- Lang Phong đại ca, tay của muội đã mỏi lắm rồi, huynh mau cầm lấy đi!
Lang Phong giật mình, nhìn Nhạc Nguyệt dẩu mội đã bắt đầu tức giận, lập tức tươi cười nhận lấy thanh đao, nói:
- Cám ơn...... Cám ơn!
Lang Phong có vẻ rất lúng túng, chỉ biết nói "cám ơn".
Khuôn mặt Nhạc Nguyệt lập tức giãn ra, nở nụ cười. Đột nhiên ánh mắt của nàng mơ màng nhìn nhìn Lang Phong, nói:
- Lang Phong đại ca, huynh làm sao có thể lợi hại như vậy? Muội chỉ thấy một luồng ánh sáng lóe lên, sau đó tất cả mọi người đều ngã xuống. Thật là lợi hại, so với những cao thủ cung đình còn lợi hại hơn nhiều!
Lang Phong nhớ lại những lời Trương Tinh Phong đã nói với hắn, suy nghĩ vừa rồi lại hiện lên. Hắn nhìn ánh mắt của Nhạc Nguyệt lúc này, trong lòng đột nhiên dân lên cỗ dũng khí, mạc danh kì diệu nói:
- Nhạc Nguyệt, ta thích muội!
Nhạc Nguyệt ngẩn người, còn chưa kịp nghe rõ. Lang Phong nói thật sự là quá nhanh.
- Lang Phong đại ca, huynh nói gì vậy?
Lang Phong trả lời không kịp suy nghĩ:
- Ta nói ta thích muội!
Lời nói ra khỏi miệng, Lang Phong mới bắt đầu có phản ứng, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng. Hắn chỉ cảm thấy bên tai mình giống như bị lửa đổt, xấu hổ muốn chui ngay xuống đất.
- Nhưng mà, người muội thích là Trương Tinh Phong, Trương đại ca!
Câu nói trực tiếp của Nhạc Nguyệt khiến cho Lang Phong kinh ngạc. Hắn chợt cảm thấy xấu hổ và khó chịu. Sắc mặt biến thành tái nhợt, trở nên rất khó coi.
" Đô ——"
Tiếng kèn hiệu tấn công lại vang lên.
Lang Phong sắc mặt trong nháy mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, quay sang nói với Nhạc Nguyệt:
- Ta đi tấn công địch nhân đây!
Nói xong, liền trực tiếp biến mất bên trong lều.
Lúc này Nhạc Nguyệt phảng phất mới thanh tỉnh lại. Vừa rồi nàng chỉ là trả lời theo phản xạ. Nhạc Nguyệt vẫn tưởng rằng người nàng thích là Trương Tinh Phong, cho nên khi Lang Phong nói hắn thích nàng, nàng liền lập tức trả lời mà không suy nghĩ.
Nhưng đến lúc này, nàng mới hiểu được Lang Phong nói những lời này là có ý gì? Sắc mặt của Nhạc Nguyệt trở nên cổ quái: "Lang Phong đại ca, vừa rồi huynh ấy nói gì vậy? Huynh ấy nói thích ta? Không đúng, người ta thích không phải là huynh ấy, là Trương Tinh Phong, Trương đại ca. Nhưng mà Lang Phong đại ca lại thích ta......”
Nhạc Nguyệt hoàn toàn không phân biệt được đâu là yêu, đâu là sùng bái. Nhạc Nguyệt sau khi nghe được những sự tích của Trương Tinh Phong, mới sinh ra sùng bái, hơn nữa nàng còn cho rằng mình đã thích Trương Tinh Phong.
- Sát!
Lang Phong điên cuồng phát tiết, từng đao đoạt mạng, từng đao nhiễm máu!
Lang Phong không ngừng chém giết những chiến sĩ Nguyên Mông, hắn đã quên mất những chiến sĩ này cũng là người! Hắn chỉ biết bây giờ tâm tình của hắn đang rất buồn bực, cho nên hắn cần phải phát tiết. Đúng, chỉ đơn giản là phát tiết.
"A!"
"A!"......
Từng tên Nguyên Mông chiến sĩ chém thành nhiều mảnh, những tiếng thét chói tai trước khi chết không ngừng vang lên.
......
Lúc này một đại hán phía trên tường thành đang yên lặng quan sát. Nếu như Trương Tinh Phong có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Tại sao?
Bởi vì vóc người của đại hán này không hề thua kém so với "hắc hùng" Thiết Đầu huynh đệ sinh tử của Tiêu Lâm. Thân cao khoảng hai thước hai, vòng eo lớn hơn người khác đến vài lần, cho dù là gấu có lẽ cũng không cao lớn bằng hắn.
Đại hán vẫn lạnh lùng nhìn Lang Phong đang mặc sức dồ sát, đột nhiên hắn mở miệng nói:
- Sư đệ, lần này ngươi cuối cùng cũng đã biết thế nào là cao thủ rồi. Trước kia bảo ngươi chăm chỉ tu luyện thì ngươi lại cứ lười biếng!
Một Nguyên Mông chiến sĩ đang nằm trên ghế, nhắm mắt rên hừ hừ, dường như rất là thoải mái. Hắn chính là cao thủ vừa rồi đối kháng với Lang Phong.
- Sư huynh, huynh cũng thật là. Chẳng lẽ huynh cứ ngồi yên nhìn binh mã của Vũ Dương Bộ chết đi như vậy mà không ngăn cản hay sao!
Nguyên Mông tướng quân cuối cùng đã mở mắt ra.
Đại hán hừ lạnh nói:
- Không cần lo lắng, Tạp Sát ta nếu đã ra tay, chỉ cần một lần là sẽ thành công. Chẳng lẽ ngươi không biết cầm tặc trước hết phải cầm vương hay sao?
Nguyên Mông tướng quân vừa nghe liền nhíu mày nói:
- Sư huynh, ý của huynh là?
Tạp Sát khinh miệt cười nói:
- Ngươi hãy an tâm dưỡng thương đi, mọi chuyên hãy cứ giao cho ta. Ngày mai ta sẽ khiến cho quân đội Minh vương triều đại bại!
Ánh mắt Tạp Sát trở nên lạnh lẽo. Hắn liếc mắt nhìn Lang Phong đang điên cuồng đoạt đi tánh mạng của những Nguyên Mông chiến sĩ, mỉm cười khinh miệt, lại nhìn sang đại doanh của Minh quân. Nếu như có cao thủ chú ý, sẽ phát hiện ra ánh mắt của hắn đang tập trung tại căn lều của Nhạc Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.