Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 5:




Bệnh đương nhiên sẽ không tự khỏi,cho nên cuối cùng tôi cũng may mắn gọi được cho bạn tốt của vị hôn thê của em trai bạn học cùng lớp với tôi, phòng khám bác sĩ lúc nửa đêm….Ừ, tạm thời thì cứ gọi là bác sĩ giỏi đi.
Bác sĩ giả vờ bình tĩnh kiên quyết đo thân nhiệt cho tôi, liếc sang người mẫu tiên sinh đang làm đệm dựa nói: “Trần tiên sinh, chi phí khám bệnh tại gia lúc nửa đêm của bác sĩ tôi rất cao, nhưng anh là tổng tài mà, cũng không thiếu tiền,nên tôi không thể giảm giá cho anh được, chúng ta cứ như anh em mà tính tiền rõ ràng là được rồi.”
Tôi thề là tôi có thể thấy trong đôi mắt trên khuôn mặt búp bê đó loé kim quang…
Nếu như trong mắt của người mẫu tiên sinh cũng như vậy thì tốt rồi.
“Giảm giá.” Tôi lạnh nhạt trả lời.
Thoạt nhìn bác sĩ cỏ vẻ không thể chấp nhận ý kiến của tôi về việc tiền bạc, thật sự quá tàn nhẫn.
“Nhưng mà….Nhưng mà….Nhưng mà anh là tổng tài mà…..Tổng tài sao lại đi so đo việc tiền bạc chứ.” Bác sĩ khóc không ra nước mắt.
Tôi suy nghĩ mới lúc, rồi nghiêm túc trả lời: “Việc nên chi, thì mới xài.”
Bác sĩ nhất thời mất đi sức sống, nếu không phải sau lưng tôi có người mẫu tiên sinh khoẻ mạnh làm hậu thuẫn,hẳn cậu ta sẽ bỏ người bệnh keo kiệt là tôi đây, rồi vừa khóc vừa chạy quá.
Còn thực tế thì, cậu ta cho tôi truyền dịch rồi thật sự vừa khóc vừa chạy về.
Tôi nhìn bóng dáng thất tha thất thiểu của cậu ta,trong lòng một lần nữa khẳng định: Thì ra tiền đúng là vũ khí lợi hại nhất đả thương người!
Bác sĩ đi rồi, còn lại mình người mẫu tiên sinh.
Sắc mặt người mẫu tiên sinh âm trầm, đang rất mất hứng,anh ta cũng không nói năng gì cả, ngay cả ôm hôn tôi như mọi khi cũng không.
Tôi nghi ngờ lời từ chối bác sĩ kia lúc nãy có phải xúc phạm gì tới anh hay không, thật sự là gay go mà.
Tôi nên an ủi anh ta một chút mới được,đây là đạo đức của kim chủ.
Vậy nên tôi sờ sờ tay anh nói: “Ngày mai tôi mua xe cho anh.”
Nếu như bác sĩ vừa rồi nghe được lời này nhất định sẽ rất cao hứng,nhưng người mẫu tiên sinh có vẻ cao quý hơn nhiều, anh ta chỉ nhìn chằm chằm tôi một lúc, tâm tình rất thờ ơ.
Anh ta đứng dậy, giống như chuẩn bị phải đi.
Tôi không rõ lắm anh ta muốn đi đâu, theo bản năng đưa tay kéo anh lại.
Người mẫu tiên sinh xoay người, nhìn tôi nhưng không nói lời nào.
Tôi hơi sợ anh như vậy,lúc anh không nói chuyện so với trong tấm áp phích còn đáng sợ hơn nữa, tôi thừa nhận tôi thấy hơi hốt hoảng, tim liên tục nhảy thình thình.
Tôi phải dỗ dành anh,nếu không anh sẽ không nói chuyện với tôi, trong lòng tôi sẽ thấy không thoải mãi dù chẳng hiểu tại sao.
Nhưng khi mở miệng,lại nói: “Anh đừng đi.”
“Sau đó thì sao,em sẽ mua cho tôi một căn nhà sao?” Người mẫu tiên sinh hỏi.
“Anh muốn nhà sao?” Tôi lại trả lời: ” Được, vậy thì mua nhà.”
Người mẫu tiên sinh thở dài,còn giống như thật sự rất mất hứng, chẳng qua vẫn ngồi xuống rồi ôm tôi như cũ.
Tôi quy công lao khi giải quyết được chuyện này cho việc mua nhà.
Bây giờ tôi cảm thấy,dã tâm của người mẫu tiên sinh hẳn cũng có thể là tiền.
Cũng tốt, như vậy tôi có thể yên tâm bao nuôi anh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.