Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 27:




Tôi yên lặng nhìn vào gương chiếu hậu, cảm thấy chiếc xe màu đen đi phía sau vẫn luôn theo đuôi bọn tôi.
Hôm nay xuất phát, cả nhà Hoàng Lỗi một xe, tôi và người mẫu tiên sinh một xe, tôi lái.
Do Hoàng Lỗi thường đi làng du lịch nên đích đến của chúng tôi hôm nay là ở đó, chúng tôi chuẩn bị vào trong đó tắm suối nước nóng.
( Mọi người thường nghe đi du lịch ở Resort, nhưng bên Trung thì gọi đó là làng du lịch)
Một tiếng trước do con gái Hoàng Lỗi bị say xe nên chúng tôi tạm dừng ở đường cao tốc ngồi nghỉ một lát, khi đó trong lúc vô tình tôi phát hiện có một chiếc xe màu đen luôn bám sát phía sau cũng dừng lại, hơn nữa cũng không có ai đi ra.
Thỉnh thoảng tôi lại quan sát, phát hiện chiếc xe đó vẫn không gần không xa theo đuôi bọn tôi.
Trên xe Hoàng Lỗi còn có con nhỏ, hai đứa còn hào hứng vì được đi chơi, tôi sợ hù đến bọn họ, vẫn chưa nói cho Hoàng Lỗi biết, tôi chỉ nói rằng không biết đường, kêu cậu ta lái xa đi phía trước.
Tôi không chắc có nên nói chuyện này với người mẫu tiên sinh hay không, người mẫu tiên sinh quay đầu nhìn ra phía sau mấy lần, tôi không biết anh có phát hiện không nữa, nói chung nhìn bề ngoài thì anh rất bình thường.
Chiếc xe kia theo chúng một đường tới làng du lịch, vẫn không thấy ai bước xuống xe.
“Dục an!” Tinh thần Hoàng Lỗi rất phấn chấn, hùng hổ kêu một tiếng: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, rồi buổi chiều đi leo núi ngắm cảnh, buổi tối lại đi tắm suối nước nóng được không?”
Tôi gật đầu ý tán thành.
Lúc ăn cơm tôi còn đang mãi suy nghĩ về chiếc xe kia, hơi mất tập trung.
Đột nhiên người mẫu tiên đặt tay lên đùi tôi, tôi hoảng hốt tỉnh lại, phát hiện cả nhà Hoàng Lỗi đang hòa thuận ăn uống vui vẻ, trước mặt tôi là cái chén được lấp đầy đồ ăn mà tôi chưa đụng đến dù chỉ một miếng.
“Đi xe lâu quá nên em không thoải mái sao?” Lông mày người mẫu tiên sinh hơi nhíu lại hỏi.
Trước khi xuất phát, người mẫu tiên sinh muốn làm tài xế, nhưng tôi thấy dù sao mình cũng là kim chủ, nhất định tôi phải bảo trì phong độ kim chủ mới được, cho nên không đồng ý.
“Không sao.” Tôi tính qua loa trả lời cho qua.
Sau đó người mẫu tiên sinh tiếp tục nhìn chằm chằm tôi.
Cơm nước xong, chúng tôi đi leo núi.
Hoàng Lỗi là người tròn trịa, hơn nữa còn là tên béo lười vận động, so với đó,vợ của cậu ta vừa đi vừa ôm con trai còn khỏe hơn nhiều.
Con gái bảo bối của cậu ta thì lại bị chìm đắm dưới nhan sắc của người mẫu tiên sinh, vẫn luôn nắm tay người mẫu tiên sinh.
“Chú ơi, chú thật đẹp trai.”
Tôi phát hiện cô bé này chỉ có câu đó để mở màn.
“Chú đó cũng rất đẹp trai.” Cô bé chỉ chỉ tôi.
Người mẫu tiên sinh nhìn tôi một cái, cười nói với cô nhóc: “Cháu đừng nhìn chú đó nữa, nhìn một tí sẽ biến thành quái vật cho xem.”
Cô bé a một tiếng, rất ngây thơ lấy tay che mắt lại, sau đó dùng giọng điệu ngây ngô hỏi: “Vậy sao chú còn nhìn?”
Khuôn mặt người mẫu tiên sinh bình tĩnh: ” Chú không sợ quái vật, cho nên chỉ có chú mới nhìn được thôi.”
Cứ như vậy làm cho cô bé không chịu nhìn thẳng vào tôi, chỉ lén lén lút lút như chuột nhỏ nhìn trộm tôi một cái rồi thôi.
Tâm tình của tôi bị bọn họ làm cho thả lỏng hơn nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.