Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 20:




Tôi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy mình ngồi trong một khách sạn vô cùng xa hoa, bên trong đâu đâu cũng là người, một bàn lại một bàn, chiếm cứ cả một đại sảnh lớn.
“Trần tiên sinh uống nhiều một chút đi chứ, nếu không uống là không nể mặt mũi tôi rồi!” Người nào đó không rõ mặt mũi mặc âu phục cười hì hì giúp tôi rót rượu đến đầy ly.
Trong lòng tôi có hơi cự lại, tuy nhiên vẫn khách khí nâng chén cạn sạch.
Đã có một thì có hai, những người khác dồn dập đi tới mời rượu, có lẽ nghĩ rằng có thể dựa vào việc này để lôi kéo quan hệ đây mà.
Trong lĩnh vực kinh doanh, rượu cũng là một trợ thủ đắc lực, tuy rằng tửu lượng của tôi cũng không khá lắm, nhưng vẫn buộc phải uống nhiều rượu.
Mãi đến khi trong bụng tôi toàn là rượu, bữa tiệc mới coi như kết thúc.
Tôi và vài đối tác làm ăn đi thang máy xuống, đúng lúc đi ra thì đụng phải một anh chàng vừa cao vừa gầy.
Anh ta khoác bên ngoài chiếc áo liền nón, đeo thêm kính mát, không biết tại sao,chỉ là cảm thấy như người này rất đặc biệt nổi trội hơn với mọi người.
Thần xui quỷ khiến thế nào tôi lại quay đầu nhìn vài lần, nhìn thấy được đường nét của chiếc cằm cương nghị của anh ta.
Tựa như anh ta phát hiện ra tầm mắt của tôi, trước lúc thang máy kịp đóng lại đã nở một nụ cười.
Cả người tôi có chút tỉnh táo lại.
Người đàn ông bụng bia bên cạnh hỏi: “Trần tiên sinh có muốn đi mát xa không?”
Tôi là ma mới trên thương trường, nhưng cũng không cảm thấy đề nghị này có gì bất thường cả, với lại tôi cũng thấy xương cổ mình cũng hơi đâu, nên thuận miệng đáp ứng, thậm chí còn cảm thấy nụ cười của người đàn ông bên cạnh có gì đó quái lạ.
Đi đến căn phòng xa hoa được sắp xếp, tôi miễn cưỡng tắm sạch sẽ xong, đi ra ngoài thì thấy một anh chàng mặc áo sơ mi đang đứng ở cửa.
Tôi suy nghĩ một chút, cho là người tới mát xa.
” Phần xương cổ của tôi hơi đau, anh biết cách nào để bớt đau không?” Tôi đi tới bên giường rồi nằm sấp xuống.
Anh mắt của anh ta hơi lạ, lúc này anh ta không đội mũ, lộ ra ngũ quan của khuôn mặt ưa nhìn.
“Không biết?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Biết.” Đột nhiên anh ta nở nụ cười, rất tươi, tôi làm bộ lơ đãng không nhìn tới anh ta.
Mặc dù tôi chưa được mát xa bao giờ, nhưng vẫn có thể cảm thấy tay nghề của người này không tệ lắm, khiến tôi thấy rất thoải mái, trong đầu lại lờ mờ nghĩ tới việc có thể kêu anh ta làm người xoa bóp cho tôi lâu dài.
Chắc có lẽ là do rượu, nên tôi cũng nói nhiều hơn.
“Tại sao anh lại làm nghề này?” Tôi hỏi.
Giọng anh ta ôn hòa trả lời: “Tôi không làm nghề này. Tôi làm người mẫu.”
“Người mẫu?” Tôi kinh ngạc hỏi ngược lại: ” Anh không phải nhân viên mát xa, vậy tại sao lại ở đây?”
Động tác của anh ta hơi ngừng lại, cười nói: “Không biết, quản lý kêu tôi tới, nên tôi tới xem một chút, định đi rồi, nhưng vừa lúc tôi cũng biết một ít về mát xa.”
“Ồ.” Tôi thấy mất mát hỏi: ” Sau này anh có muốn làm nghề này luôn không? Tôi thấy tay nghề của anh cũng không tồi.”
 Lúc sau anh ta trả lời cái gì tôi cũng không rõ, sau đó mọi chuyện cứ lung tung lung tung, càng lúc càng mát xa càng nóng, trong lúc bất tỉnh, cảm thấy có người nào đó nằm đè lên người tôi.
Ngày thứ hai tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình tôi, mông còn đau, cố nhớ kỹ lại một chút cũng nhớ được ít việc làm ngày hôm qua.
Phải nghĩ biện pháp làm người mẫu tiên sinh giữ chặt miệng mới được, bằng không thể nào tôi cũng sẽ trở thành một tổng tài không thể tách riêng đời sống riêng tư của mình cho xem, đối với công ty tôi như vậy là rất bất lợi.
Tôi nghĩ rất lâu, cảm thấy giết người thì không thể, vậy thì chuẩn bị một tờ chi phiếu để trắng là được, giống như lần trước tôi nghe thấy mấy cô nàng thư ký có nói sau khi tổng tài trải qua tình một đêm với cô nàng nào đó thì đều lạnh lùng bỏ lại một tờ chi phiếu để trống đã kí tên.
Đáng tiếc người mẫu tiên sinh đã đi rồi, tôi không thể làm gì khác ngoài chịu đựng cái mông đau, kêu người đi kiếm anh ta, tôi chờ ở bên ngoài rất lâu, cuối cùng cũng gặp được.
” Coi như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả.” Nói rồi tôi nhét tờ chi phiếu vào tay anh ta.
Làm sao có thể để tờ chi phiếu bơ vơ ở đây được? Lỡ bị gió thổi đi thì sao? Tôi chỉ mới nhận chức tổng tài không lâu thôi, vốn là vì thỏa mãn do người mẫu tiên sinh xoa bóp rất tốt nên tôi mới hào phóng như thế, tôi cũng không muốn để lại tờ chi phiếu trống thứ hai đâu.
Người mẫu tiên sinh nhìn tôi cười như không cười, đôi mắt cong cong.
“Nếu tổng tài đã có thể vung tay thoải mái như thế, không bằng bao nuôi tôi thì thế nào?” Anh ta nhích đầu lại gần, hơi thở nóng hổi khiến tôi không quen.
“Bao nuôi?”
“Đúng vậy.” Người mẫu tiên sinh nhét tờ chi phiếu vào túi: ” Vẫn là tấm chi phiếu trống này, bao nuôi đến bao giờ tổng tài không muốn nữa thì thôi, tôi biết mát xa, còn cả nấu cơm nữa đó.”
Tôi nghiêm túc tính toán một chút: Cho dù có bao nuôi hay không thì khoản chi vẫn vậy, hơn nữa người mẫu tiên sinh còn biết mát xa nấu cơm, như vậy mình có thể bớt tiền đi tìm thợ mát xa riêng rồi.
Tôi đồng ý.
Người mẫu tiên sinh nở nụ cười: “Xin chiếu cố.”
Lập tức tôi từ trong mộng tình dậy.
“Tỉnh rồi?” Người mẫu tiên sinh đứng bên cạnh giường: “Ăn sáng trước nhé.” Vừa nói vừa hôn tôi.
Tôi cảm thấy bao nuôi người mẫu tiên sinh thật đúng là làm ăn rất có lời nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.