Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 15:




Sự tồn tại của fan hâm mộ thật làm người khác bực mình.
Tôi nhìn tên bác sĩ đang ôm đùi mình, không khỏi cảm thán từ đáy lòng.
“Trời ạ, thì ra tổng tài là gay,anh anh anh.”
“Tổng tài manh manh.”
“Sẽ không yêu nữa.”
Nhóm thư ký cũng là sự tồn tại kỳ lạ.
“Huhuhu tôi thật sự không phải muốn đòi tiền anh đâu tổng tài, chỉ nhờ anh giúp tôi gặp mặt thần tượng thôi huhuhuhuhu…” Nước mắt nước mũi bác sĩ tèm lem cầu xin tôi.
“Là sao?” Thư ký A mờ mịt.
“Tôi hiểu rồi, nhất định anh ta chính là tiểu nhược thụ vì tiền mà vứt bỏ tổng tài, nhưng không nghĩ tới Tổng giám đốc lại vươn lên, cho nên muốn nối lại tình xưa, nói như vậy anh ta chính là pháo hôi thụ rồi.” Thư ký B hờ hững.
( Pháo hôi: vật hy sinh)
“Nói hưu nói vượn, ba của tổng tài chúng ta chính là tổng tài! Tổng tài vẫn luôn là người đàn ông độc thân kim cương.” Thư ký A không cho là đúng.
“Tổng tài manh manh.” Thư ký C giữ vững lập trường.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Tôi cực kì không vui.
Việc làm của tên bác sĩ không những làm lộ mối quan hệ kín đáo giữa tôi và người mẫu tiên sinh, mà còn hủy hoại nghiêm trọng hình tượng tổng tài của tôi, như vậy sẽ gây ảnh hưởng không lường trước được không chỉ cho nhân viên mà còn cả công ty của tôi nữa.
“Vẻ mặt tổng tài đang cực kì không vui! Nhất định là thụ chính gốc đã xuất hiện rồi, tổng tài không còn luyến tiếc háo phôi thụ này nữa.Quả nhiên tiểu thuyết bắt nguồn từ đời sống mà!”
“Tổng tài manh manh ~ ”
“Theo tôi đi lên.” Tôi giơ chân đá người bên cạnh.
Bác sĩ lệ nóng doanh tròng*: “Anh đồng ý rồi? Anh đồng ý……”
Không thể để tên này tiết lộ danh phận của người mẫu tiên sinh được.
Tôi buộc phải nhanh tay nhanh mắt bịt miệng tên này lại.
“Trời ạ, chân tay tiếp xúc, tình huống thế này không phải là anh công chính đoàn tụ với thụ sao? Gương vỡ lại lành!” Thư ký A lải nhải đoán nội dung vở kịch.
Thành công lôi tên bác sĩ kia lên lầu, cả người tôi cảm thấy không giữ bình tĩnh nổi nữa.
Đây chính là một màn thất bại nhất trong đời tôi, triệt để phá vỡ hình tượng rồi.
Tôi cực kì cực kì cực kì tức giận!
Phẫn nộ ngập trời!
Tức giận muốn hôn mê!
Cực kì phẫn nộ!
“Tổng tài, đây là phòng làm việc của anh sao? Ghế sô pha này nhìn sơ thôi cũng thấy đắt mà, đúng rồi, khi nào thì Lý Thiệu Niên mới đến?” Hai mắt tên bác sĩ sáng lên nhìn tôi.
Bây giờ tôi muốn lên trên giường! Nhảy! Một! Cái! Rồi lấy luôn gối!Nhét!Vào! Miệng! Tên kia!
Bình tĩnh.
Mình là tổng tài.
Là tổng tài.
Tổng tài.
Mà hình tượng tổng tài của mình hoàn toàn!Bị phá!Hỏng!Rồi!
Tôi lại tiếp tục tức giận, gọi điện thoại cho người mẫu tiên sinh.
“Alo, ngài khỏe không? Tôi là trợ lý của Lý Thiệu Niên, bây giờ anh ấy đang…”
“Gọi anh ta tới nghe điện thoại.” Tôi cương quyết ra lệnh.
Đầu điện thoại bên vang lên một trận ồn ào, chỉ một lát sau, âm thanh người mẫu tiên sinh vang lên.
“An An?”
“Đừng gọi tôi là An An.” Tôi càng tức giận: ” Bây giờ, lập tức, đến công ty.”
Tôi cúp điện thoại.
Bác sĩ rất vui vẻ, bởi vì cậu ta sắp gặp được người mẫu tiên sinh.
Tôi vốn đã bực mình, nhìn bác sĩ một bên vui vẻ, lại càng bực bội, trong lòng rầu rĩ cực kì khó chịu.
Rất nhanh người mẫu tiên sinh đã đến nơi, đến đây vội vàng, tóc tai có hơi lộn xộn.
“A a a! Lý Thiệu Niên! Anh anh anh chào anh! Lần trước tôi quên mất giới thiệu tên mình! Tôi tên Dương Dương Dương Dương Việt.” Bác sĩ hưng phấn xông lên tự giới thiệu mình.
Người mẫu tiên sinh vòng qua cậu ta, đi qua chỗ tôi.
Bây giờ tôi không muốn để ý đến anh ta, lạnh lùng hừ một tiếng,quay đầu đi.
Người mẫu tiên sinh tới trước mặt tôi, phả vào mặt là hơi thở lạnh cóng, tôi có thể cảm giác được anh là vội vàng đến đây.
Tôi ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu, người mẫu tiên sinh ngồi xổm xuống, cầm lấy tay tôi, hôn lên một cái.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cậu ta gây phiên phức không?”
Tôi có chút oan ức.”Cậu ta ngồi trước của công ty ôm chân tôi nói muốn gặp anh, cả đám thư ký đều tận mắt thấy, không biết đã nghĩ đến cái gì rồi.”
Người mẫu tiên sinh biết rõ quy tắc tổng tài của tôi, lập tức ôm chầm lấy tôi: “Ngoan, đừng bực bội nữa, tôi bắt cậu ta nói xin lỗi em, sau này cũng không được đến đây nữa, được không?”
“A a a a a a a a a tôi nhìn thấy cái gì a a a a a a a tôi đang nằm mơ phải không a a a a a…”
Bên cạnh vang lên một trận rít gào.
Nhất thời sắc mặt của tôi càng thêm khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.