Tinh Ngự

Chương 89: "Tu thức bất tu mệnh" – Lăng Phong nộ xích




Thuật luyện sư là chức nghiệp được tôn sùng nhất trên đại lục, bất luận là vật chất thiên hành giả hay nguyên tố thiên hành giả, đều cần phải dựa vào thuật luyện sư. Có điều thuật luyện sư sơ cấp và trung cấp trong mắt một số thế lực đỉnh cao mà nói, tuy bọn họ có khả năng phát huy tác dụng, có điều rất hữu hạn, trừ khi là một ít người xuất chúng, nếu không cũng khó được thế lực lớn chú ý.

Nhưng thuật luyện sư cao cấp cho dù là Áo La đế quốc cũng muốn tranh đoạt!

Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là… tinh chương cao cấp! Tinh chương cao cấp không chỉ ẩn chứa linh kỹ lớn mạnh, mà còn bổ sung thêm năng lực huyền bí hạng nhất - biến thân! Luyện hóa tinh chương cao cấp, dù cho cường giả lục tinh bình thường cũng có thể bằng "biến thân" có sức mạnh như một cường giả bát tinh, thậm chí cửu tinh!

Mặt khác, nhờ vào tinh chương cao cấp khiến cho cự linh trung cấp tấn chức thành cự linh cao cấp, tốc độ luyện hóa năng lượng thành chân lực hoặc là chân nguyên lực của thiên hành giả tăng lên cực lớn, nhanh chóng góp mặt vào hàng ngũ cường giả cửu tinh!

Thậm chí, chỉ có thuật luyện sư cao cấp có kinh nghiệm mới có thể luyện chế được nguyên tố tinh chương tốt, một chút nguyên lực ấn cường đại phải dựa vào nguyên tố tinh chương này mới có thể thi triển, đó cũng là nguyên nhân Mạch Kha thân là thiên hành giả hỏa hệ cửu tinh tôn sùng Bản Hách như vậy!

Nếu thế lực nào đó có thuật luyện sư cao cấp làm hậu thuẫn, như vậy thế lực đó cơ hồ có thể xác định sẽ phát triển cực kỳ vững chắc và nhanh chóng. Những năm gần đây Tinh Lam công quốc có thể dưới nội ưu Ai Nặc thân vương nhất mạch quấy nhiễu mà vẫn phát triển không ngừng, công lao của Bản Hách đại sư không thể không nói tới! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lăng Phong không phải là không biết tác dụng của thuật luyện sư cao cấp, sở dĩ hắn chưa từng liên tưởng đến thân phận Bản Hách, hoàn toàn là vì duyên cớ Sang Sư! Tuy Sang Sư chưa từng nói rõ, nhưng theo như dấu vết biển tri thức Sang Sư truyền lại, Lăng Phong có thể truy tìm được một chút manh mối.

"Tri thức này tuyệt đối không thuộc về phạm trù của một thuật luyện sư cao cấp! Theo như một ít tri thức vô cùng sơ đẳng chính mình tùy ý thể hiện trong Đa Bảo Các cũng đã khiến cho Phỉ Bối khiếp sợ tới mức trợn mắt há mồm là có thể thấy được."

Lăng Phong giống như một thực khách đã thưởng thức qua các món ăn quý và lạ trên thế gian, tuy không thể tự tay chế biến một bàn sơn hào hải vị, nhưng mà hắn cũng thừa đủ tư cách để đứng từ trên cao nhìn xuống những đầu bếp bình thường nấu thức ăn bình thường.

Hiện tại, tri thức Sang Sư lưu lại căn bản chính là bao hàm mĩ vị thế gian cao cấp nhất, mà Bản Hách chỉ có thể là đầu bếp sao chế một chút hải vị, thử hỏi làm sao Lăng Phong có thể tôn kính xuất phát từ nội tâm đối với một người như vậy được?

Đi lối giữa, lộn qua lộn lại hành lang, băng qua sân trong, một tòa đình viện tĩnh lặng khuất sâu bên trong hiện ra trước mắt. Trên đường đi tới ban nãy, Lăng Phong từ rất xa đã cảm giác có hộ vệ sức mạnh cường lớn ẩn nấp nơi nào đó, cho dù Kiều Sâm Đặc và Mạch Kha đi qua, thị vệ này đều không có hiện thân thi lễ, rõ ràng kỷ luật rất nghiêm ngặt!

Trái lại khi tiếp cận chỗ sân này, bốn phía đều không có bất cứ một bảo vệ nào. Thoáng nghĩ, Lăng Phong hiểu ra mấu chốt quan trọng: Ở xa xa bố trí phòng vệ nghiêm ngặt, đủ để ngăn cản người có lai lịch không rõ. Không gian phụ cân cũng yên tĩnh, đủ để không có gì có thể quấy rầy, chỉ cần cách bố trí đã làm Lăng Phong rất khâm phục, đãi ngộ thuật luyện sư cao cấp thật sự rất kinh khủng!

Tuy thân là thuật luyện sư, nhưng hiểu biết đối với thuật luyện sư lại quá ít!

Đình viện có tên "Bạch Lộ", đi đến trước cửa, hai người Mạch Kha nhẹ nhàng dừng bước. Chỉ chốc lát sau, một gã thanh niên từ trong đi ra, trông có vẻ xấp xỉ tuổi Lăng Phong, có đôi mắt sáng, dáng vóc nhỏ bé, nước da trắng trẻo. Nếu không phải trên người hắn mặc đồ của nam nhi, Lăng Phong sẽ nghĩ đây là một thiếu nữ.

Vừa thấy hai người Kiều Sâm Đặc đến, người thanh niên liền khom người cúi đầu, nói:

- Nguyên soái, Mạch Kha đại sư, lão sư nói hôm nay sẽ không tiếp người lạ.

- Điện hạ, Vương thượng không phải đã nói đại sư vừa mới thức dậy sao, sao đột nhiên lại…

Mạch Kha cau mày hỏi, Kiều Sâm Đặc bên cạnh nhẹ nhàng kéo hắn một chút, thở dài nói:

- Lão vô lại, ngươi còn chưa hiểu ư? Bản Hách đại sư đã hiểu rõ ý đồ đến của chúng ta.

Mạch Kha quan tâm ắt loạn, được nhắc như vậy liền hiểu ra, hắn nhìn người thanh niên nói:

- Điện hạ, ngươi bẩm lần nữa với đại sư một tiếng, nói Mạch Kha ta sẵn lòng trả bất cứ giá nào, chỉ mong đại sư giúp ta lần này!

Hắn cúi đầu thật sâu.

Thiếu niên Hoàng Phủ Vân sợ giật nảy mình, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng chạy đi, tuy biết Mạch Kha không phải hành lễ với bản thân, mà là sư phụ trong đình viện, nhưng hắn không dám nhận lễ của Mạch Kha, hắn vội vàng nói:

- Không phải, là sư tôn, sư tôn người…

Dưới tình thế cấp bách, hắn nghĩ không ra một lý do uyển chuyển cự tuyệt hai người Mạch Kha, lại không ảnh hưởng hòa khí đôi bên.

Hai hàng lông mày Lăng Phong nhếch lên. Chỉ là một gã thuật luyện sư cao cấp thôi, Bản Hách không nên cao giá như vậy chứ? Tuy sâu trong nội tâm còn chưa chân chính tiếp nhận Mạch Kha, nhưng chứng kiến Mạch Kha đứng trước mặt mình khép nép như vậy, trong lòng Lăng Phong vẫn cảm giác có chút không thoải mái.

- Vân nhi, mời Mạch Kha đại sư và Kiều nguyên soái vào đi.

Vào lúc này, từ trong nhà truyền ra thanh âm thản nhiên.

- Vâng!

Quay đầu hành lẽ hướng đình viện, Hoàng Phủ Vân cúi người nói:

- Nguyên soái, đại sư, sư tôn mời các người đi vào.

Mạch Kha lộ vẻ vui mừng.

Hai người đi theo vào đình viện, cuối cùng Lăng Phong đã gặp được Bản Hách. Đây là một người thấp bé, khuôn mặt gầy guộc, xương gò má cao, hốc mắt có chút trũng xuống, trên mặt hiện nhiều nếp nhắn, nhìn thấy hắn Lăng Phong lập tức nghĩ đến Phỉ Bối. Lão nhân trước mắt thoạt nhìn so với Phỉ Bối còn muốn già hơn không ít!

- Bản Hách đại sư.

Vừa gặp lão giả, hai người Mạch Kha lập tức khom mình hành lễ.

Bản Hách nhẹ nhàng khua tay ra hiệu:

- Hai vị không cần phải hành lễ nhiều như vậy.

Hắn thở dài nói:

- Không phải là ta không nghĩ tình người sai Vân nhi cản trở các ngươi, thật sự là chuyện này ta cũng bất lực, chỉ có thể thành thật xin lỗi.

- Bản Hách đại sư, cầu xin ngài thử giúp chúng ta một lần, bất cứ giá nào ta cũng bằng lòng!

Mạch Kha vội la lên:

- Chỉ cần đại sư đồng ý, bất cứ thứ gì trong nguyên lực tháp, đại sư đều có thể điều khiển!

- Hừ!

Một tiếng khinh miệt, Bản hách nói:

- Nguyên lực tháp còn không đủ để ta nhìn vào mắt! Luyện chế diễn hóa tinh chương, ngươi có biết phải hao tổn như thế nào hay không? Một chút phàm vật thế tục của ngươi có thể bồi thường được sao? Huống hồ biết rõ không thể nào thành công, ta sao phải phí phạm niệm thức một lần?

Mạch Kha còn muốn tiếp tục cầu xin, Lăng Phong nhịn không được nữa, hắn đã kéo lại Mạch Kha nói:

- Sư tôn, chỉ là một kẻ "tu thức bất tu mệnh", người không phải cầu xin hắn nữa!

- Phong nhi!

Sắc mặt Mạch Kha trắng bệch, vội vàng chắn trước mặt Lăng Phong:

- Bản Hách đại sư, Phong nhi không biết lễ nghĩa, trở về nhất định sẽ xử phạt! Vạn mong đại sư…

Khua khua tay, Bản hách cắt ngang lời nói của hắn, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Phong:

- Người trẻ tuổi, ngươi vừa nói cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.