Tinh Ngự

Chương 671: Bí mật Yêu Tôn xuất thủ




Mắt mở trừng trừng nhìn Thái Hạo Thần Chu áp bức Kiều Kiều và Hoa Vi Hà, ý thức hải Lăng Phong giống như có quả bom nổ tung, ầm ầm rung động.

Toàn bộ mạch suy nghĩ, toàn bộ nhận biết, hết thảy mọi thứ phảng phất như dừng lại, thiên địa trong mắt hắn hoàn toàn một mảnh huyết hồng:

"Mộc đầu, tên ngu ngốc ngươi, nguyên lực không thể hấp thu như vậy, không cẩn thận có thể khiến thân thể nổ tung a!"

"Tiểu Phong, có tỷ tỷ ở đây, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào khi dễ ngươi! Tuyệt không!"

Mỗi một cảnh tượng giống như sóng triều, điên cuồng trào lên, phân loạn như mảnh nhỏ, khiến Lăng Phong hỗn loạn. Tại phiến mờ mịt này, bản thân đã từng ấu trĩ phát ra thanh âm tưởng chừng kiên định không gì sánh được.

"Tỷ tỷ, đệ phải bảo vệ tỷ!"

Khổ sáp vô tận tràn đầy trái tim, bảo hộ? Thực đúng là hứa hẹn buồn cười vô cùng!

- Tông chủ! Tỉnh lại! Hai người Kiều Kiều tiểu thư không có việc gì!

Đúng vào giờ khắc này, Dư Đào hét lên điên cuồng, thanh âm giống như mũi tên đâm thẳng vào ý thức hải của Lăng Phong.

Đổi thành người bình thường, chỉ cần một đạo âm ba này có thể khiến hắn nổ tung mà chết! Cho dù là Lăng Phong cũng không chịu nổi, hắn cảm giác trước ngực tắc nghẽn, phun ra một ngụm máu tươi.

Ầm ầm...

Bị trùng kích nặng nề, thế nhưng thanh âm Dư Đào rõ ràng không gì sánh được lọt vào tai, Lăng Phong càng thêm chấn động, lộ vẻ kinh hỉ chưa từng có!

Tuy là tiếp xúc không lâu, thế nhưng Dư Đào cũng hiểu rõ tình cảm sâu nặng giữa Lăng Phong và mấy người Kiều Kiều. Trong lòng biết nếu như không dùng tới biện pháp này chỉ sợ không thể lay tỉnh Lăng Phong.

Ánh mắt hắn cũng hiện vẻ khiếp sợ nhìn về phía trước.

Chỉ thấy Tổ Ly khống chế Thái Hạo Thần Chu lao đến đột nhiên vặn vẹo kinh hô. Text được lấy tại Truyện FULL

- Làm sao có thể? Là ai, rốt cuộc là tên chết tiệt nào?

Quang mang tan hết, chỉ thấy hai người Kiều Kiều vừa rồi còn đứng thẳng tại chỗ, hiện tại dĩ nhiên hoàn toàn trống không, hoàn toàn không có bất cứ tăm tích nào.

Đột nhiên, Tổ Ly như cảm giác được cái gì, nhãn thần như điện bắt về bên trái:

- Bọn chuột nhắt xảo quyệt, lăn ra đây cho lão tử!

Theo đường nhìn của hắn có thể thấy được, hai người Lăng Phong thấy trong hư không dần dần hiện ra một thân ảnh nhàn nhạt, thân ảnh lãnh đạm, xung quanh thân thể hắn bao phủ một tầng quang mang nhiều màu, giống như đạp trên tinh quang vô tận mà đến.

Chính là Yêu Tôn!

- Bọn chuột nhắt?

Trên mặt Yêu Tôn Diêm La đột nhiên hiện ra một mảnh giễu cợt:

- Tổ tiên bản tôn ngược lại đúng là xuất thân Đoạt Thiên Thử, những lời này của ngươi không phải không có căn cứ, không giống Bức tông các ngươi, quên mất tổ tông bản thân!

Đồ nhi thiếu niên và hai người Kiều Kiều theo bên cạnh hắn vẫn còn đang kinh hồn chưa định.

Vừa thấy hai người Kiều Kiều xác thực không có chuyện gì, Lăng Phong vui mừng như điên. Trong lúc nhất thời, vẻ thống khổ chưa tan hết cùng với vui sướng đan xen trên mặt, có vẻ có chút cổ quái và buồn cười.

Chỉ là hai người Kiều Kiều thấy một màn như vậy, không ai cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng tình cảm ấm áp, mỗi một tế bào thể xác và tinh thần đều ấm áp vui vẻ.

Tổ Ly thật sâu dừng lại trên người Yêu Tôn, thần sắc trên mặt hắn biến hóa, hiển lộ vẻ giật mình không gì sánh được, thanh âm thậm chí có chút khô khốc:

- Thì Chi Sa? Ngươi chính là Yêu Tôn Yêu tộc hiện tại?

- Không sai!

- Quý tộc cùng với Búc tông chúng ta từ trước tới nay vẫn là nước sông không phạm nước giếng, không biết lần này vì sao Yêu Tôn đại nhân hung hãn xâm chiếm bản tông?

Tổ Ly tức giận nói, râu tóc rung động:

- Thực sự coi Bức tông ta không người sao?

Quang mang xung quanh Tổ Ly bắt đầu khởi động, hình thành dạng tiểu chu, ba động gợn sóng cũng theo đó lan tỏa, hình thành một đạo bão táp áp thẳng hướng đối phương.

Đối mặt với áp bách khí thế cuồng bạo của Tổ Ly, Yêu Tôn không thể không động dung, nhưng vẫn là bộ dáng bình tĩnh, dường như đối phương không có chõ nào đáng giá.

Hơi mở mắt ra, Yêu Tôn nhíu mày, không phải là áp lực từ phía đối phương, càng nhiều hơn như là không kiên nhẫn trả lời.

Khóe mắt Tổ Ly giật giật, bị loại thái độ này của đối phương kích động muốn phát cuồng, nếu không phải cố kỵ trong tay đối phương có thần khí trấn tộc Thì Chi Sa uy lực voo cùng, chỉ sợ hắn đã xuất thủ.

- Lão tổ tông!

Trước kia Vi Tiếu chưa từng nhìn thấy qua Tổ Ly, nhưng rất tự nhiên theo lời xưng hô của ba người Thủy Xích Hành, hắn quỳ gối đối với Tổ Ly, mở miệng nói:

- Lần này đến khiêu khích Bức tông chúng ta chính là tiểu nhi Sáng tông này, mong lão tổ tông minh xét!

Nhìn thấy Tổ Ly muốn xuất thủ đối với Yêu Tôn, Vi Tiếu thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh toàn thân. Hắn biết rõ địa vị kinh khủng của Yêu tộc hiện nay tại Vô Tẫn Hoan Nguyên, một khi đắc tội với tộc trưởng của bọn họ, thậm chí đả thương, như vậy sẽ tạo thành chấn động cỡ nào?

Vi Tiếu khác với Tổ Ly, tuy rằng hắn rất được tôn kính, thậm chí là được khen tặng "truyền kỳ", nhưng mục đích phấn đấu suốt đời của hắn cũng chỉ là hai chữ quyền thế mà thôi, không hề có trái tim cường giả chân chính, vì vậy làm tất cả mọi chuyện đều lấy địa vị quyền thế của mình là đầu.

Hai hàng lông mày Tổ Ly nhíu lại, có chút bất mãn nhìn Vi Tiếu, chợt, hắn cũng nghĩ đến địa vị của Yêu Tộc tại những cuộc Thần chiến năm xưa, vì vậy mạnh mẽ kìm chế lại.

Thật vất vả trấn an vị lão tổ tông này, trong lòng Vi Tiếu thầm thở ra một hơi, hướng Yêu Tôn Diêm La nói:

- Yêu Tôn đại nhân, tiểu nhi Sáng tông quỷ kế đa đoan, ngài nghìn vạn lần không nên bị hắn mê hoặc! Vi mỗ tự vấn, Bức Tông tuy răng không qua lại với Yêu tộc nhiều lắm, thế nhưng không hề đắc tội Yêu tộc! Không biết Yêu Tôn đại nhân vì cái gì lại muốn nhúng tay vào cuộc ân oán này?

Hắn trực tiếp để địa vị chính mình hạ thấp, quả thực vô cùng ủy khuất, nếu như là người hơi mềm lòng một chút, chỉ sợ cũng xấu hổ xuất thủ.

Thế nhưng, Yêu Tôn chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Bản tôn muốn giúp ai thì giúp người đó, còn cần ngươi lắm lời?

Vi Tiếu bị hắn chế nhạo tức thì nghẹn họng, Tổ Ly cũng không nhịn được nữa, hét lớn giận dữ:

- Thật can đảm! Lão phu liền bắt ngươi lại, xem trưởng bối Yêu Tộc các ngươi ăn nói thế nào!

Dứt lời, một vòng huyền quang từ cơ thể hắn nổ tung, tiếng rít biến ảo thành một vòng quang vực, quét ngang bốn phương.

- Các ngươi vào đi!

Yêu Tôn bắt chuyện một tiếng, chỉ thấy kim quang đột nhiên xuất hiện bao phủ hai người Kiều Kiều, theo đó, hắn nhẹ nhàng bước từng bước về phía trước, theo từng bước, bên dưới sinh ra tinh quang vô cùng vô tận.

Quang quyển như sóng gợn lan đi, toàn bộ thân thể hắn đột nhiên biến mất không thấy.

Khi công kích của Tổ Ly đến vị trí hắn vừa đứng, không hề có chút ngăn cản xuyên qua, hưng không thể tổn thương hắn một tia nửa điểm

- A! Đây cũng là thần khí Thái Hạo Thần Chu trấn tộc Bức tông sao? Thực sự là chê cười cho thiên hạ!

Tiếng xem thường phát ra, Yêu Tôn lại một lần nữa xuất hiện tại chỗ cũ, dường như chưa từng đi động qua, liền ngay cả tư thế cũng giống nhau như đúc!

- Có thể ngưng trệ thời không! Quả thực là lực lượng Thì Chi Sa!

Quang mang quỷ dị lưu động trong mắt Tổ Ly, trong thanh âm cũng tồn tại một tia kiêng kỵ, cũng có may mắn cường liệt:

- May là thực lực của ngươi còn thấp, bằng không chỉ cần ngươi nắm giữ được uy lực tối cao của Thì Chi Sa, đạt tới "sát na", lão tử cũng chỉ còn cách thối lui!

- Hừ! Cho dù thực lực bản tôn không đủ, ngươi cho rằng không thể làm gì được ngươi?

Khuôn mặt Yêu Tôn lạnh lẽo, quát lên:

- Năm đó bộ tộc Huyết Bức các người tổn hại uy nghiêm Yêu tộc, tự ý thoát ly, nên sớm bị tuyệt sát! Ngay Bản tôn thay thế tổ tông nghiêm phạt kẻ phản bội!

Nghe hắn nói như thế, mọi người chợt hiểu ra, vì sao Yêu Tôn lại dễ dàng xen vào chiến cuộc như vậy, đồng thời việc nghĩa không chùn bước đứng tại phe Lăng Phong, nguyên lan bên trong còn có ân oán như vậy!

- Hừ, cái gì phản bội, chuyện tình hạt vừng như vậy cũng lấy ra được, Yêu tộc các ngươi cũng chỉ đến thế thôi sao?

Trên mặt Tổ Ly xuất hiện sát khí cường liệt, quát lên:

- Ngươi đã yêu cầu, lão phu thành toàn cho ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.