Tinh Ngự

Chương 533: Phân xử ngay tại chỗ




Vừa đi vừa nhìn, Lăng Phong càng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, trước đây ở Mạt Vân Túc, hắn bán đi một cuốn thánh vực công pháp đã thấy bảo bối lắm rồi ai ngờ ở đây lại tầm thường đến vậy. Nếu như không phải bây giờ hắn đã tấn thân linh tôn, nhìn thấy những công pháp này chắc phải giật mình lắm.

Ở đây những loại công pháp này rất dễ mua bán. Thứ nhất, những người có tư cách đến đây bản thân đều có vốn liếng nhất định. Đại đa số họ đang bị cầm chân ở đỉnh phong cảnh giới, mãi vẫn chưa thể thuận lợi tấn thân linh cấp, thánh vực công pháp không thể giúp gì được họ. Mặc dù có một bộ phận dưới thánh vực nhưng đều là đi theo trưởng bối trong nhà, nhãn giới cũng rất cao.

Cho nên, so với việc mua bán công pháp, họ có vẻ hứng thú với những minh thúy ghi chép cảm ngộ của các linh cấp cao thủ hơn, số lượng còn lại vô cùng ít ỏi.

- Cẩn thận, mau tránh!

Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng hô lớn.

Trong tiếng hô thất thanh, từng đường thân ảnh vội vã bay lên không trung, hoảng loạn tránh né.

Trong cảnh hỗn loạn ấy, cô gái đi trước bọn Lăng Phong không kịp tránh, nhất thời bị một thân ảnh đen xì to lớn đụng phải. Phụt, một ngụm máu lớn phun ra, thân ảnh cô gái chao đảo giữa không trung như con diều đứt dây.

Lăng Phong nhãn thần như điện, lập tức nhận ra nguồn gốc của sự hỗn loạn, đó là một con "hỗn địa thú" cao lớn, nhìn sơ qua cũng phải cao chừng ba bốn trượng. Hai bên cơ thể mọc ra sau đôi cánh, mỗi lần vỗ cánh lại phát ra những âm thanh phì phò như tiếng thở.

Nhìn nó chẳng khác gì một quả cầu tròn xoe lấp lánh, vừa là phản xạ mà bản thân cũng có ánh sáng lưu động. Lúc nãy trong khi di chuyển, cái đuôi dài gần một trượng của nó quét lên mặt đất nên mới khiến đám đông hỗn loạn như vậy.

Chỉ cần có mắt là có thể nhận ra con ma thú này đã là tu vi ngụy linh cấp, hơn nữa xét về mặt năng lượng linh giả bình thường cũng không bằng được nó.

Trên lưng con ma thú là một người thanh niên nửa nằm nửa ngồi, bình rượu trong tay, có lẽ hắn đã say đến mờ mắt nên dù con ma thú dưới chân mình có va đụng thế nào hắn cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục hô lớn tiếp tục thôi động nó bôn hành.

Nhìn cô gái mới bị đụng ngất vừa rơi xuống từ giữa không trung đã lại bị con ma thú to lớn đụng tiếp, đám đông không khỏi thét lên kinh hãi!

Chiu!

Lăng Phong đang định ra tay thì Tuyết Niệm đã nhanh hơn hắn. Chỉ thấy thân thể Tuyết Niệm xoay một vòng, bay xẹt lên không trung ôm lấy cô gái, hừ lạnh một tiếng tung một quyền về phía đầu con ma thú.

Da ma thú rất dày, công kích lực bình thường căn bản không thể ảnh hưởng đến nó, nhưng nhất kích vừa rồi của Tuyết Niệm hàm chứa hỏa hệ năng lượng cường liệt nên sức thiêu đốt cũng rất lớn.

Ma thú lập tức phát ra một tiếng rống đau đớn, nó ngẩng cao đầu, liên tục giãy dụa khiến người thanh niên trên lưng xém chút nữa rơi xuống.

- Đồ hỗn láo, ngươi làm gì vậy?

Người thanh niên thét lên.

Tuyết Niệm mặt lạnh như băng, nhìn cô gái vẫn đang nhắm nghiền mắt, cố kiềm chế nộ hỏa trong lòng, thân thể khẽ run lên:

- Không lẽ ngươi không nhìn thấy mình vừa đụng vào người khác sao?

- Đụng người?

Người thanh niên ngạc nhiên, biểu tình như vừa nghe thấy chuyện gì khó tưởng tượng lắm. Hắn trợn tròn mắt, cuối cùng chỉ vào trán con ma thú, rống lên như một một mụ đàn bà chanh chua:

- Ngươi nhìn bảo bối của ta đi, bị cô ta đụng thành cái gì rồi?

Đuôi của con ma thú có vài vết xước, có lẽ là do lúc nãy đụng phải cô gái.

Tuyết Niệm không khỏi ngây ra, người thanh niên kia nói vậy là có ý gì? Trong mắt hắn một mạng người không bằng vết xước của con ma thú nhà hắn sao? Xung quanh cũng bắt đầu vang lên những tiếng la ó, ngay cả những kẻ thường ngày hành sự ác liệt thì cũng không thể chịu nổi thái độ khoa trương của người thanh niên.

- Này tiểu tử, cha mẹ ngươi không dạy ngươi làm người thì phải thế nào sao? Không có giáo dục!

Những người lúc nãy bị ép phải bay lên trời tránh đồng loạt lên tiếng phản đối, nhìn bộ dạng của họ có vẻ như đang muốn lao vào đập cho người thanh niên một trận.

- Các ngươi làm gì vậy? Định làm phản à?

Đối diện với sự phẫn nộ của đám đông, người thanh niên không những không sợ ngược lại còn trừng mắt quát:

- Để ta xem ai dám động thủ. Có biết phụ thân ta là ai không?

Mặt hắn đày vẻ ngang ngược, kiêu ngạo nói:

- Gia phụ Lý Võng, Thanh Mộc Tông phó tông chủ!

Lăng Phong thấy Tuyết Niệm xuất thủ, vốn cũng không định can thiệp nhưng nghe người thanh niên khai ra lai lịch của mình, nhãn thần không khỏi thu lại, một tia sát ý lạnh lẽo lóe lên.

Phản ứng của Thích Thiên Ách còn kịch liệt hơn hắn. Vừa nghe thấy cái tên Thanh Mộc Tông, thân thể của hắn liền run lên, từng khối hỏa mang bắn ra khỏi lòng bàn tay như tiễn như xà.

Người thanh niên vẫn không cảm nhận được gì, thấy sau khi nêu tên gia phụ đám đông có vẻ yên lặng hơn hắn càng đắc ý, dương dương tự đắc nhìn Tuyết Niệm:

- Nói cho ngươi biết, con hỗn địa thú của ta phải khó khăn lắm mới thu phục được. Một cái đuôi của nó giá bằng ngàn vạn lần mạng sống của cô gái này! Còn nữa, ngươi dám đả thương nó, tội này không thể bỏ qua!

Vừa dứt lời hắn lại nói:

- Nhưng chỉ cần ngươi xin lỗi bổn thiếu gia ta, nể tình tu vi của ngươi cũng không tệ ta sẽ không truy cứu nữa mà miễn cưỡng thu nhận ngươi làm người hầu, thế nào?

Những ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tuyết Niệm, âm thanh bàn luận vang lên không dứt:

- Ài, thì ra người thanh niên này là Lý Nhất Phàm, con trai Lý Cương? Xem ra chuyện hôm nay khó giải quyết rồi.

- Đúng vậy, Lý Cương là trưởng lão Thanh Mộc Tông, nổi danh nhiều năm, rất được tông chủ sủng ái. Có hậu đài này phía sau, đụng vào hắn cũng coi như không... Chỉ khổ thân vị cường giả đứng ra giúp, nhìn tu vi chí ít cũng phải linh cấp, linh giả trẻ tuổi như vậy hiếm thấy lắm.

- Linh giả thì đã làm sao? Sau lưng người th có Thanh Mộc Tông, một trong thất đại tông phái đấy!

- Haizzz, sao? Nếu nguyện trung thành thì bổn thiếu gia cũng không tính bôi nhọ ngươi đâu, sau khi quay về còn có thể cầu xin tông chủ ban cho ngươi chức phận trưởng lão nữa, sau này ngươi sẽ được tông môn bồi dưỡng, tốt hơn việc làm cô hồn dã quỷ phiêu đãng nhiều.

Lý Nhất Phàm ha ha cười lớn, ngôn ngữ đầy vẻ ngông cuồng.

Tuyết Niệm bóp tay răng rắc, chăm chú nhìn Lý Nhất Phàm rồi quay sang Lăng Phong, đợi hắn hạ lệnh.

Sau khi giết chết Mạc Tà Quân, đối chiến Hi Cảnh, đánh lùi ba đại tông phái và nhị dung linh tôn liên thủ, những chiến tích liên tiếp ngoài tầm tưởng tượng này khiến Sáng Tông trên dưới tràn đầy tự tin, căn bản không sợ ngoại giới khiêu chiến.

Thanh Mộc Tông thì đã sao?

Cả quãng đường đi theo Lăng Phong, Tuyết Niệm hiểu trong những tình huống kiểu này, Lăng Phong tuyệt đối không chịu rút lui.

Nhưng không giống như những gì mà hắn đã nghĩ, Lăng Phong khẽ nhíu mày, thản nhiên hô:

- Tuyết Niệm, quay về.

Lúc này đám đông mới biết Tuyết Niệm không hề đến đây một mình hơn nữa còn có Lăng Phong chỉ huy. Thấy Lăng Phong nhún nhường như vậy, họ không khỏi xì một tiếng.

Con người, lúc nào cũng kì lạ như vậy, họ không có dũng khí đi làm một chuyện gì đó nhưng lại cho mình cái quyền chế nhạo người khác.

- Ở đây không cần chúng ta ra tay.

Không quan tâm đến những tiếng cười đang rơi xuống như mưa, Lăng Phong dường như có thể nhìn xuyên qua mọi vật cản, trực tiếp dừng lại ở chỗ một thương hộ sau đám đông.

Ngừng lại một chút rồi Lăng Phong lại nói tiếp:

- Giao dịch đại hội lần này do Phượng tộc chủ sự nên chuyện an toàn của người đến giao dịch có lẽ cũng phải do Phượng Tộc phụ trách? Nếu như có người không quan tâm đến uy nghiêm của Phượng Tộc cố ý gây chuyện, ta tin Phượng Tộc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đó đâu.

Những lời của Lăng Phong như một tiếng chuông lớn vang vọng giữa không gian, đám đông không khỏi ngây ra: người thanh niên này nói vậy là có ý gì?

Không đợi cho họ kịp suy nghĩ xong, bên cạnh đã vang lên một tiếng quát lớn:

- Là ai dám gây chuyện trong Ly Hỏa Thành.

Hỏa mang bập bùng và tiếng quát trùng thiên phát ra từ một thương hộ gần đó. Nhìn hỏa mang này dường như có thể lập tức thiêu cháy vạn vật. Nhưng đỉnh của thương hộ không hề bị hỏa mang làm cho tổn hại, trông quỷ dị vô cùng.

Nhãn thần Lăng Phong xuất hiện một tia ngưng trọng: hỏa hệ nguyên lực này thật quỷ dị!

Mặc dù cường độ của hỏa hệ nguyên lực này vẫn chưa đủ làm hắn sợ hãi nhưng cách vận dụng hỏa hệ nguyên lực vô cùng kì diệu, quả không hổ danh là Hỏa trung chi tinh Phượng Tộc.

Sau tiếng thét, một người mặt ngăm đen, khoác hồng sắc khải giáp sải từng bước lớn xuất hiện. Sau lưng hắn còn có thêm tám thanh niên nữa cũng mặc hồng sắc khải giáp. Ai trong số họ tu vi đều không thấp hơn ngụy linh cấp, riêng người thanh niên đi đầu thậm chí còn đạt tới linh sĩ cấp!

- Phượng Tộc trưởng lão, Minh Hàn, là hắn.

- Có trò hay để xem rồi, Minh Hàn này là nhân vật thiên tài số một của Phượng Tộc đấy, tuổi còn trẻ mà đã tấn nhập linh sĩ cấp, tương lai trở thành linh tôn cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền.

- Ngươi hiểu cái gì, Minh Hàn này không là gì, ca ca của hắn Minh Tâm Thiện còn đáng sợ hơn. Nghe nói ba năm trước đã là tu vi linh tôn cấp rồi, được tộc trưởng Phượng Tộc Phượng Ly Thiên đồng ý cho vào Phượng Tộc cấm địa tham ngộ vô thượng khống hỏa công pháp, đến bây giờ vẫn chưa ra.

Có người bổ sung:

- Có người đoán, chỉ cần Minh Tâm Thiện ra khỏi cấm địa e rằng sẽ lập tức trở thành nhị dung linh tôn, trở thành đối thủ của những thiên tài truyền kì như Bàng Phiên Vân, Vi Tiếu.

Bỏ qua những lời nghị luận xung quanh, Minh Hàn trực tiếp tách đám đông, đứng chính giữa, nhìn một lượt Lăng Phong lộ ra vài phần bất mãn và khó chịu, hừ nặng một tiếng.

Lăng Phong thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không quan tâm.

Niệm thức của hắn linh mẫn vô cùng, lúc nãy Lý Nhất Phàm và Tuyết Niệm đối phong, hắn đã nhanh chóng cảm nhận được ở trong thương hộ bên cạnh đang ẩn chứa hỏa hệ nguyên lực ba động dùng dũng. Mặc dù chưa từng tiếp xúc với Phượng Tộc nhưng Lăng Phong có thể đại khái đoán trừ Phượng Tộc đáng sợ ra, còn ai có được nguyên lực khí tức như vậy!

Cộng thêm nơi này là Hỏa Ly Thành, lần này Phượng Tộc là người chủ sự. Chỉ cần suy nghĩ một chút có thể lập tức hiểu ra mọi chuyện. Người thanh niên tên Minh Hàn rõ ràng nhìn thấy tranh chấp cố ý không ra, đợi đến khi hai bên tránh đấu mới can thiệp.

Bây giờ bị Lăng Phong vạch trần hành tung, không thể không ra mặt trở thành tiêu điểm chú ý, bảo sao hắn lại khó chịu đến vậy.

Mặc dù vậy Lăng Phong cũng không cảm thấy có gì áy náy hết. Hắn đâu có ngốc để đối phương trêu đùa như con cờ, dù đối phương có là Phượng Tộc cũng không thể!

- Lúc nãy là các ngươi gây chuyện?

Minh Hàn đứng giữa, hồng sắc quang mang bắn ra từ mắt như tiễn, giận dữ quát:

- Ly Hỏa Thành sớm đã có quy định, không ai được phép gây chuyện, ai vi phạm người ấy sẽ bị khiển trách! Người đâu, đưa họ về chủ sự điện cho ta thẩm vấn.

Lăng Phong khẽ nhíu mày, thấy Minh Hàn rõ ràng là muốn kiếm cớ trả thù chuyện lúc nãy, thản nhiên nói:

- Lúc nãy ai đúng ai sai, Minh trưởng lão đều đã nhìn thấy rõ, không lẽ còn không phân biệt nổi?

- Hừ, đúng đúng sai sai do các ngươi tự quyết được sao, theo ta về chủ sự điện rồi nói cũng không muộn!

Minh Hàn hét lên giận dữ, đám thủ hạ lần lượt rút huyền binh, lạnh lùng nhìn bọn Lăng Phong.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên;

- Minh trưởng lão gượm đã! Để Lý mỗ giúp ngài một tay!

Một đường quang lưu tiếp cận và nhanh chóng đáp xuống trước mặt Minh Hàn tạo nên một cơn chấn động mạnh mẽ. Người mới đến mặc bộ trường bào màu xám, nửa trên chi chít bí văn, từng tầng hào quang lấp lánh, rõ ràng là một món linh khí.

Người này tướng mạo cũng không tệ, mặt vuông chữ điền tóc đen mắt đen, râu dài phơ phất, rất có khí độ. Nhất là động tác cười mỉm của hắn càng tăng khiến cho vẻ trấn định trên mặt hắn thêm tự nhiên, rõ ràng là người đã quá quen với sự đời.

- Lý Cương!

Không biết là ai đã hô lên một tiếng, âm thanh này lập tức khiến những người xung quanh im bặt. Mọi người đều thấy sợ vị đại trưởng lão lạnh lùng của Thanh Mộc Tông này. Nhất là bộ dạng thản nhiên của đối phương càng tăng thêm ấn tượng một ngụy quân tử.

- Lý đại trưởng lão, không lẽ ngài muốn can thiệp vào việc của Phượng Tộc chúng ta?

Sắc mặt Minh Hàn trở nên lạnh nhạt.

- Không dám.

Lý Cương chỉ khiêm tốn đáp lại một câu, mỉm cười nói:

- Ta chỉ đang nghĩ nếu như đứng đây phân định luôn đúng sai không phải tốt hơn sao? Cũng sắp đến lúc tổ chức tông môn giao dịch đại hội, thể loại phân tranh cũng nhiều chắc Phượng Tộc các vị cũng hiểu? Càng tránh được nhiều rắc rối thì càng tốt.

- Ngài muốn phân định thế nào?

Minh Hàn trở nên trầm ngâm.

Lý Cương nhìn cô gái bị đụng trúng trong tay Tuyết Niệm, lạnh giọng nói:

- Cô nương, cô đã tỉnh rồi thì giúp một tay làm chứng được không?

Cô gái nghe thấy vậy, đang mơ mơ màng màng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Lý Cương liền lập tức cúi đầu. Nhưng giọng nói của đối phương vẫn con giòi trong xương, âm hồn không tan:

- Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, ta tin cô là người trong cuộc cô nhìn thấy rõ nhất. Là con trai ta đụng vào cô hay là cô không cẩn thận đụng vào, ta xin cô hãy nói rõ với Minh trưởng lão.

Cô gái lộ vẻ sợ hãi, nhìn ngược nhìn xuôi, rõ ràng đang do dự.

- Cô nương, cô phải nghĩ kĩ đấy, bị đụng cùng lắm dưỡng thương mấy ngày là khỏi, đâu có "mất mạng" được.

Lý Cương cố nhấn mạnh hai chữ "mất mạng".

Đến đây thì ai cũng có thể thấy rõ hắn đang uy hiếp cô gái. Một cảm giác phẫn nộ vô hình bao trùm lên đám đông nhưng không ai dám chủ động đứng lên.

Thanh Mộc Tông phó tông chủ, hung uy ngợp trời!

- Ta, ta…

Cô gái ấp úng, một lúc sau mới nặn ra được một câu:

- Ta cũng không nhớ rõ, có lẽ, là ta đụng vào.

Những lời này vừa thốt ra, mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng.

Tuyết Niệm cũng giật mình, nhìn cô đầy thất vọng, chán nản bỏ cô xuống. Mặc dù không nói câu nào nhưng sự thất vọng đã tràn ngập khắp nơi.

Cô gái cúi đầu, không dám nhìn hắn lấy một lần.

- Ha ha, Minh trưởng lão, ngài cũng nghe rõ rồi đấy, rõ ràng là cô gái này chủ động đụng phải con trai ta và những người này không phân trái phải đúng sai đả thương ma thú của con trai ta. Ta nghĩ ngài nên bắt hết chúng!

Sắc mặt Minh Hàn đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, hắn không ngờ Lý Cương lại to gan giở trò ngay trước mặt mình, nhưng tiên cơ đã bị hắn giành mất, bản thân trong nháy mắt bị dồn vào thế bị động.

- Ê, lão đầu, muốn nói càn thì cũng phải có mức độ chứ, lão coi mọi người mù hết à?

Kiều Kiều phẫn nộ, nếu như không phải Lăng Phong giữ cô thì cô sớm đã lao lên rồi.

Lý Cương trầm mặc, không phải vì những lời Kiều Kiều nói đã chọc giận hắn mà hắn đang dùng nhãn thần áp đảo đám đông:

- Lúc nãy là như vậy sao? Có ai có ý kiến gì không?

Trước sự uy hiếp lộ liễu của hắn, mặc dù giận mọi người vẫn phải cúi đầu không dám lên tiếng phản đối.

- Nếu như không có ý kiến gì khác, ta thấy...

- Ai nói không có.

Đúng lúc đó, một giọng nói thanh nhã truyền đến, giọng nói vừa xuất hiện, bầu trời lập tức ngợp đầu hoa rụng, hương hoa thoang thoảng bay, một mỹ phụ váy trắng chầm chậm bước tới, đẹp như tinh linh trong tranh. Đôi thanh niên nam nữ sau lưng cô cũng đẹp như tả hữu tiên đồng khiến người ta không khỏi cảm thấy chấn động.

Lý Cương lập tức sầm nét mặt, nói:

- Yên tông chủ, không lẽ cô cũng muốn can thiệp vào rắc rối này?

- Cái này sao coi là rắc rối chứ?

Yên Vân La kinh ngạc, dường như những gì Lý Cương vừa nói nực cười lắm.

- Ta chỉ đứng ra làm chứng thôi, không phải lúc nãy Lý đại trưởng lão muốn tìm nhân chứng sao? Ồ, ta lấy danh nghĩa Bảo Lan Tông đảm bảo, những gì ta nhìn thấy lúc nãy là con trai bảo bối của ngài đụng cô gái đó.

- Hừ.

Lý Cương không ngờ lại có người đâm ngang, hừ lạnh một tiếng:

- Bản thân cô ta cũng đã thừa nhận rồi, không lẽ chỉ dựa vào một câu nói của Yên tông chủ có thể đảo ngược càn khôn?

- Yên tông chủ từ xưa đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, ngay cả những gì Yên tông chủ nói Lý đại trưởng lão cũng không tin sao?

Lại thêm một giọng nói lạnh lẽo khác xuất hiện. Đó chính là Hàn Nguyệt Dạ, người mới chia tay với bọn Lăng Phong chưa lâu và vợ chồng Băng Tiêu.

- Vậy thêm Sát Tình Tông ta nữa thì sao?

Nụ cười mỉm nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng hàn ý thì như hải triều gào thét không khỏi khiến người ta rùng mình, đây chính là uy lực của Sát Tình Tông tông chủ!

Biểu tình của Lý Cương lúc nhìn thấy Hàn Nguyệt Dạ chẳng khác gì như vừa phải nuốt chửng một quả trứng đà điểu khổng lồ, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. Hắn không hiểu nổi hôm nay là ngày nào mà đến hai vị tông chủ trong thất đại tông phái lại đi phá chuyện của hắn. Điều kinh ngạc nhất là vị tông chủ Hàn Nguyệt Dạ của Sát Tình Tông lạnh lùng này lại đứng ra ôm chuyện bao đồng.

Một lúc lâu sau hắn mới nuốt được cục nghẹn trong cổ, giọng nói khàn khàn vẫn không giấu nổi chút một tia sắc nhọn trong đó.

- Hàn tông chủ, ngài căn bản không thể nhìn thấy mọi chuyện thế nào, sao lại đứng ra làm chứng, sao có thể nói con trai ta đụng người ta? Bản thân không chứng kiến sự việc mà lại khẳng định chắc chắn, không lẽ ngài định làm loạn trong địa bàn Phượng tộc sao?

Lời lẽ của Lý Cương sắc bén thầm kéo thêm cả Phượng tộc và trong vũng nước đục. Text được lấy tại Truyện FULL

Nghe thấy Lý Cương nói vậy Hàn Nguyệt Dạ không hề có phản ứng nào mà chỉ nhẹ nhàng thốt lên.

- Ồ, không có sao?

Sau đó Hàn Nguyệt Dạ hơi nghiêng nghiêng đầu, như đang cực kỳ tập trung suy nghĩ một điều gì đó, một lúc sau mới thản nhiên xòe rộng hai tay:

- Hình như đúng là ta không nhìn thấy, nhưng ta cứ nói con trai ngài đụng trúng người ta, ngài tính làm gì ta?

Những lời này của Hàn Nguyệt Dạ chẳng khác tuyên bố "Ta đang hãm hại ngươi đấy, ngươi dám không phục sao? Ngươi bức người khác được thì tại sao ta lại không bức ngươi được hả ?" Đánh hai cho con Lý Cương đo đất vẫn chưa đủ, ông còn lạnh lùng dẫm cho họ mấy cái nữa.

Không chỉ Lý Võng, kẻ vừa mới bị sỉ nhục mà ngay cả Yên Vân La cũng phải há hốc miệng kinh ngạc, nàng cũng không lạ gì vị Hàn Nguyệt Dạ này thế nhưng biểu hiện hôm nay của vị tông chủ Sát Tình Tông lại quá mức khác thường. Bọn Lăng Phong thì không khỏi trầm trồ: vị Hàn tông chủ này đúng là một diệu nhân, lý do như vậy mà cũng có thể nói được.

Băng Tiêu là người ngạc nhiên nhất, nhìn Lăng Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn biết những phản ứng kì lạ của sư tôn hôm nay có liên quan đến con người này! Không biết đã bao lâu rồi sư tôn của hắn lại vì người khác mà ra mặt. Nhưng ngẫm lại Băng Tiêu cảm thấy biểu hiện của sư phụ mình cũng hợp với lẽ thường, với tuổi tác và thực lực của Lăng Phong thì quá xứng đáng để các thế lực muốn kết thân.

Lý Cương giận đến run người, từ xưa đến nay chỉ có hắn đạp lên đầu người khác, từ bao giờ đường đường Thanh Mộc Tông phó tông chủ như hắn bị người ta bắt nạt lộ liễu đến vậy?

Hắn muốn rống lên một tiếng nhưng nghĩ đến thân phận của hai người trước mặt cảm giác xúc động ấy lại lập tức tắt ngấm như nước đang sôi thì đột nhiên bị đóng băng. Hắn buộc mình phải bình tĩnh không được hành động nông nổi.

Không dám, hắn thực sự không dám nói lại!

Bản thân hắn chỉ là phó tông chủ Thanh Mộc Tông, một trong thất đại tông phái, mặc dù mấy năm gần đây xảy ra quá nhiều cơ biến, được Thanh Mộc Tông tông chủ tín nhiệm nhưng nếu như hắn một lúc đắc tội với hai đại nhất lưu tông phái tông chủ, Thanh Mộc tông chủ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn. Lúc đó, dù có không bị truy cứu trách nhiệm thì khả năng bị mất đi địa vị hiện tại cũng là khó tránh. Thanh Mộc Tông không giống như các tông phái khác, địa vị của tông chủ Thanh Mộc Tông tuyệt đối hơn hẳn những người khác, trong tông môn các vị trí ngoài tông chủ đều có thể tùy thời thay đổi.

Lý Cương biết dù sau lưng Thanh Mộc Tông là Long Tộc nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến kết quả này. Với một tông phái mới nổi như Thanh Mộc Tông thì đương nhiên không thể nào so sánh được với Sát Tình Tông và Ngọc Lan Tông đều đã lập túc ở Vô Tẫn Hoang Nguyên này lâu năm, ai dám chắc sau lưng họ không có thủ đoạn gì?

Không phải tự nhiên mà Long Tộc cũng không dám công khai đắc tội với họ.

- Lý phó tông chủ không phải đang tìm kiếm nhân chứng sao?

Yên Vân La nhẹ giọng nói, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại ẩn hàm hàm ý kiên định trong đó, cô nhìn khắp một lượt đám đông, nói:

- Lúc nãy ai nhìn thấy nữa, có thể đứng lên làm chứng không? Ngọc Lan Tông sẽ đảm bảo an toàn cho người đó.

- Còn cả Sát Tình Tông ta nữa.

Hàn Nguyệt Dạ bổ sung.

Im lặng.

Chẳng có ai ở đây là kẻ ngốc, họ biết đây là trận giao phong giữa ba đại tông phái, không thể đắc tội với bất cứ bên nào. Những lúc thế này cách tốt nhất là giả câm giả điếc, thậm chí những kẻ thông minh còn đang lén lút rời đi, tránh được điều gì hay điều ấy!

Hàn Nguyệt Dạ hừ một tiếng, giọng nói như thiết chùy gõ vào tim mọi người, phá tan ý định muốn rút lui của những kẻ thông minh:

- Đã sắp tới tông môn giao dịch đại hội, nếu như có người đến đây gây chuyện mà các ngươi không chịu phối hợp e rằng chủ sự Phượng Tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu! Minh trưởng lão, ta nói có đúng không?

Minh Hàn như vừa nuốt phải một miếng hoàng liên, lục phủ ngũ tạng đều như đang tiết ra chất đắng. Đối diện với câu hỏi của Hàn Nguyệt Dạ, hắn sao có thể trả lời "không phải"? Như vậy không phải đã công khai thừa nhận với tất cả mọi người Phượng Tộc làm việc không tốt, không thể bảo vệ an toàn cho mọi người, sau này còn ai dám tin vào Phượng Tộc hắn nữa.

Minh Hàn không thể làm vậy, nên hắn chỉ biết gật đầu, mặt nhăn nhó không biết làm thế nào mới tốt.

Hắn liếc sang phía Lăng Phong , vẻ khó chịu lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một sự ngưng trọng.

Minh Hàn thầm nghĩ "Con người này có lai lịch thế nào? Sao có thể khiến hai vị tông chủ đại tông phái ra mặt vì hắn thì tuyệt đối không thể là người bình thường được ? Không lẽ hắn là thiếu chủ của một trong thất đại tông phái hay sao ? Nhưng như thế thì cũng không đủ phân lượng để có được đãi ngộ như vậy."

- Nói đi?

Hàn Nguyệt Dạ nhãn thần băng lạnh, so với vẻ dịu dàng như nước của Yên Vân La thì nặng nề và đáng sợ hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.