Tinh Ngự

Chương 508: Sát khí tới gần




Păng! Păng! Păng!

Một loạt những tiếng động liên tiếp vang lên, bề mặt tấm màn trướng nứt ra như hình mai rùa, thủy thảo thi nhau mọc ra từ đó. Theo sự phát triển của thủy thảo, những con côn trùng lớn màu trắng xòe rộng đôi cánh, chập chờn bay lượn.

Thích Thiên Ách lộ ra thần sắc ngưng trọng cực độ. Nghiến răng, mắt lóe lên một tia sắc bén! Chỉ thấy cơn lốc xoáy quanh người lập tức mở ra toàn bộ phòng ngự!

Phì một tiếng, một con quái trùng trực tiếp đâm thẳng vào ngực hắn, nhanh như điện quang, tốc độ vô bỉ.

Niệm thức mà Lăng Phong phóng ra chậm dần, rồi chuyển sang nặng nhọc hơn như một con lừa già kéo đá. Bất cứ sự vật nào trong hoàn cảnh đó cũng trở nên chậm đi gấp trăm lần.

Giang rộng đôi cánh, rơi xuống như mưa, vạn sự vạn vật đều được tái hiện lại trong thức hải!

Khoảnh khắc này hắn có thể nhìn rõ từng cử động nhỏ của con quái trùng. Chỉ thấy chúng vừa chạm vào Thích Thiên Ách, đôi cánh mỏng manh dài độ một tấc lập tức điên cuồng khép lại, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không biết đôi cánh ấy đã khép mở bao nhiêu lần.

Lăng Phong hít vội một luồng khí lạnh ~ vạn nghị phệ thân!

Hắn nghĩ đến cuốn điển tích bí tàng nhìn thấy trong Cung Phụng Các, bên trong có ghi chép về loại khổ hình này, nếu như không phải kẻ thù sát phụ hại mẫu tuyệt đối không bao giờ động dụng, thường thường dù có đối xử với kẻ thù sinh tử cũng không dùng loại độc thủ này. Phương pháp thực thi cụ thể là phong tỏa toàn bộ nguồn gốc chân nguyên lực, sau đó bôi mật ong lên khắp người, ném vào sa mạc để thu hút loài kiến ăn thịt.

Với khổ hình này, cách chết tốt nhất là chờ đợi một đàn kiến ăn thịt lớn đến, nuốt chửng toàn bộ trong chớp mắt. Nếu như xui xẻo chỉ gặp một vài con thì phải chịu cảm giác đau khổ bị gặm nhấm từng chút từng chút một. Tình trạng thực sự thảm thiết không gì diễn tả nổi!

Tình trạng hiện tại của Thích Thiên Ách còn đau khổ hơn phải chịu loại khổ hình đó gấp trăm lần!

Mặc dù đã mất đi nhục thân, nhưng mỗi lần cắn, loại quái trùng này đều trực tiếp nhắm vào năng lượng rồi phun ra một loại băng ý lạnh thấu xương, gần như có thể đông kết toàn bộ bộ vị trong cơ thể con người!

Rắc! Rắc!

Những âm thanh trầm đục truyền xuất, Lăng Phong đột nhiên đứng bật dây, từng luồng kiếm khí nổi lên nơi đầu ngón tay hắn.

- Ngươi không được hoảng loạn! Đây chỉ là khúc dạo đầu thôi, còn lâu mới đến thời khắc sinh tử!

Giọng nói nhẹ nhàng của Bảo Lan vang lên khe khẽ, lúc cô còn bị giam hãm cũng chẳng hơn gì. Thuật luyện sư vốn đã là người hiểu nhiều biết rộng, tri thức mà họ tích lũy được vô cùng đáng sợ, huống hồ là một trung linh tôn cấp giả?

Nhưng những người mà thuật luyện sư có thể giao tâm lại rất ít, đối với những người cùng nghề hầu như giữ kín như bưng, che che đậy đậy. Căn bản không thích giao lưu với những người khác. Lâu dần phần lớn thuật luyện sư đều trở nên cổ quái.

Nên sau khi Bảo Lan bị giam cầm, tìm được một đối tượng tuyệt vời để nói chuyện, lão thuật luyện sư kể lại một mạch những gì mình đã nhìn thấy nghe thấy cho cô nghe. Dần dần, Bảo Lan hiểu được rất nhiều điều huyền bí, trong đó đương nhiên có không ít thông tin liên quan đến tán linh.

Lúc này Thích Thiên Ách chẳng khác gốm ngọc mới nung, loại tuyệt phẩm gốm ngọc này sau khi được nung trong lửa nóng bề mặt sẽ xuất hiện những vết rạn hình mai rùa, cảm giác như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, tiếng rắc rắc vừa rồi chính là tiếng nứt phát ra từ đó!

Toàn thân Thích Thiên Ách đều đang run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo lộ vẻ đau đớn vô cùng, những vết nứt lan dần lên mặt hắn, vẻ đau đớn càng thêm rõ ràng.

Lăng Phong căng thẳng đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cách cách kì quái. Nhìn Thích Thiên Ách đau đớn như vậy, hắn rất muốn dùng niệm thức nhặt hết thủy mẫu tinh chương chi lực ra nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến Thích Thiên Ách.

- Không được!

Không đợi Lăng Phong tiếp tục do dự, vừa thấy âm thanh rắc rắc cuối cùng phát ra, thân thể Thích Thiên Ách bắt đầu từ trung tâm phần đầu bắt đầu điên cuồng nứt đôi, cuối cùng dần dần lan xuống cổ, xuống ngực, xuống bụng...

Sau một loạt những tiếng nứt vỡ, Thích Thiên Ách triệt để bị phân khai thành bốn năm phần. Có thể dùng từ phân khai hình dung có vẻ quá nhẹ nhàng. Hắn hoàn toàn vỡ ra thành ngàn phần, bị quái trùng nuốt sạch, không còn sót lại dù chỉ một chút!

Khoảnh khắc ấy, Lăng Phong mặt lạnh như tro.

Bảo Lan quát nhẹ một tiếng, như được một chậu nước lạnh dội vào đầu khiến Lăng Phong thanh tỉnh không ít. Vô luận là Bảo nhi hay Lăng Phong, đều ngừng thở, ánh mắt cũng không dám chớp một cái, chăm chú nhìn vào đám quái trùng giữa không trung,

Sau khi cắn nuốt Thích Thiên Ách, âm thanh quái trùng kêu lên liên tục không dứt. Hai cánh ong dang rộng, đập cánh liên lục làm chấn động cả bầu không khí, khiến không khí gợn sóng, giống như mặt hồ đang yên tĩnh đột nhiên bị một cục đá rơi xuống, từng trận rung động.

Khoảng mấy nghìn quái trùng không ngừng lượn vòng vòng trên không trung, cơ thể bạch sắc thoáng lộ ra một chút hỏa mang, hỏa mang có linh tính. Chúng nó đều là do năng lượng thuần túy nhất biến hóa mà thành. Mà năng lượng vốn có khả năng xuyên thấu, hư không với chúng nó mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, có thể tùy ý xuyên qua không trung, hạn chế của vật chất và cự ly bị hạ xuống đến mức thấp nhất. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Chỉ đơn giản là bay thành vòng, chúng nó khi thì thành hình, khi thì không, luôn thay đổi, biến ảo vô cùng.

Lăng Phong chăm chú niệm thức mà khóa chặt bọn quái trùng lại. Hắn cũng không biết mình phải làm những gì nữa, mà cũng không biết mình có thể làm những gì. Chỉ biết nếu cứ để chúng nó tự do bay ra thì hậu quả sẽ không thể tượng tượng nổi.

Quái trùng tả xung hữu đột, nhưng sống chết cũng không thể xuyên thấu qua vòng ngăn của Lăng Phong, chúng nó bắt đầu kêu lên những tiếng bén nhọn.

Đột nhiên, từng tiếng kêu ngắn từ trong vòng quái trùng truyền ra, tiếng kêu réo rắt cao vút, vang lên như kim thiết, đâm thẳng vào trong mây, khiến đầu người có chút choáng váng.

Thần tình Lăng Phong bỗng nhiên vui vẻ, hắn nghe được rõ ràng thanh âm này là đến từ Thích Thiên Ách, rơi vào trong đôi mắt vui vẻ của hắn, là đàn quái trùng đang điên cuồng run rẩy, nhìn kỹ một chút có thể thấy được cái loại run rẩy này là đến từ chính mỗi thân thể của quái trùng, chúng nó run rẩy đặc biệt kịch liệt, đến mức khiến người ta cảm thấy chúng nó thậm chí sẽ rơi xuống mất.

Bạo khai.

Ầm! Suy nghĩ chưa kịp bình tĩnh lại, từng tiếng nổ đã liên tiếp vang lên, tiếng nổ tàn bạo liên tục, rất nhanh kéo thành một tràng.

Ba ba ba ba, một con lại một con quái trùng nổ tung từ bên trong, một chút màu hồng sau một khoảng khắc dừng lại ngắn ngủi thì bắt đầu hội tụ lại với nhau. Cả không gian bình tĩnh cũng bắt đầu rơi vào cuồng loạn, nơi nơi đều là phong khí loạn lưu, những trận gió sắc bén không gì sánh được nhanh chóng nứt ra, một vòng luân chuyển chụp xuống. Cho dù là thép nghìn lớp cũng sẽ bị bóp nát thành bụi phấn.

- Bảo nhi.

Lăng Phong không nói hai lời, một tay che chở lấy Bảo nhi ở bên cạnh. Hắn nhanh chóng phản ứng, từng bước đến bên cạnh Bảo Lan, hung hăng lật tay.

Bàn, quần áo, ... hết thảy mọi thứ bên trong đều bị đập thành mảnh vụn, may là bên trong bố trí cực kỳ đơn giản, đồ vật cũng tầng tầng lớp lớp bị cuốn bay lên, rồi lại bị tước mỏng rơi xuống.

Lăng phong cười khổ, đưa mắt nhìn bốn phía. Hắn hơi lắc đầu, xem ra nơi này đã bị định trước là phải sửa chữa. Lần trước trải qua việc của Bảo Lan, Cống Hiến điện đã bị phá hỏng hơn phân nửa, thật vất vả mà lắp đặt lại thiết bị sử dụng đơn giản nhưng xem ra hôm nay lại lần nữa bị phá hỏng.

Bất quá, đám quái trùng đại phiền toái cũng không làm giảm bớt sự vui sướng của Lăng Phong, hắn kích động nhìn về cơn gió ở giữa phòng.

Hỏa mang điên cuồng hội tụ, triều âm hiện ra dâng trào, phảng phất như có một bong người vô hình nhô cao lên đối lập, đồng thời hướng chúng nó mở bàn tay ra, chỉ thấy hỏa mang bắt đầu phân hóa, mỗi viên giống như có sứ mệnh cụ thể bay tán loạn, rồi chặt chẽ dán vào một chỗ, sau đó không hề biến hóa nữa.

Cuối cùng, trong không trung hiện ra một bóng người màu hồng, mặt mũi, tứ chi đầy đủ.

- Thích đại ca?

Bóng người xuất hiện đang mỉm cười, trên mặt hiển lộ đan xen cảm xúc vui vẻ, hưng phấn cùng với cảm kích, thân thể của hắn dần dần hiện ra rõ ràng. Thân thể vốn hư ảo bỗng trở nên rõ ràng hẳn, thậm chí hỏa hồng ở tầng ngoài cũng dần dần thối lui, khiến thân thể trở nên thực hơn, ngoại trừ ở giữa mi tâm còn có chút bán trong suốt, nhưng hiện tại thân thể của Thích Thiên hoàn toàn giống thân thể tầm thường của nhân loại.

Sau khi gật đầu với Lăng Phong, thân hình của Thích Thiên lại không hạ xuống, trái lại hắn ngẩng đầu nhìn về phái chân trời. Dưới kịch biến vừa rồi Tĩnh Thất Đính lại một lần nữa lộ ra dưới bầu trời trong sang. Thử ngẩng đầu nhìn, lại giống như có thể nhìn thấu tinh không sâu thẳm, thẳng tới tận cõi Niết Bàn.

Chỉ hơi nhắm mắt tỏng chốc lát, Thích Thiên bỗng dững mở mắt ra, thân hình như ánh chớp bắn nhanh hướng về giữa không trung.

- A, hắn muốn làm cái gì?

Bảo Lan kinh ngạc hỏi.

Lăng Phong cũng chú ý tới, dựa theo dị tượng mới phát sinh vừa rồi hắn nhìn thấy, Thích Thiên rõ ràng đã công kích quái trùng thành công, vì sao bây giờ còn muốn làm chuyện thừa?

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Lăng Phong xoay người một cái, kêu lên:

- Chăm sóc tốt cho Bảo nhi.

Bảo nhi bị một cỗ lực mềm mại bắt lấy, bay về phía Tiêu Hắc nghe tiếng mà đi ra.

Tiêu hắc ôm cổ Bảo nhi, căng thẳng mà nhìn về phía Thích Thiên. Hắn không phải rất rõ ràng về tồn tại của Thích Thiên, bây giờ đột nhiên nhìn thấy dị tượng phát sinh như vậy. Hơn nữa năng lượng cường đại của mình có chấn động như vậy, ngoài lực lượng mà chấn động hắn mạnh như vậy, sao có thể không khiến hắn cứng họng?

Hưu hưu hưu, Nguyên Thận, Hằng Trùng, Tào Kế Suất, cùng với "Tân" Tuyết Niệm, Đằng Thú, năm người sau khi cấp thêm linh lực chiến đấu cho chính mình liền nhảy ra.

Nhất là Tuyết Niệm, hắn biết đây chính là đang tấn công tán linh, tuy rằng có chút kỳ quái không biết vì sao quá trình này phải tiến hành gấp như vậy, nhưng hắn không chút do dự, bởi vì đây chính là sư tôn, sư tôn đã dạy hắn sinh tồn. Tuy rằng tình thế khi Thích Thiên tấn công tán linh, bầu trời không có sấm sét nổ vang, sấm chớp cũng không có biến đổi lớn, nhưng năng lượng dày đặc kịch liệt đã khiến cho trong lòng tất cả mọi người cảm thấy run sợ.

Không hề có lý do, toàn bộ ánh sáng hằng tinh giữa không trung bất ngờ biến mất, chỉ còn lại một mảnh đen tối rõ ràng, trong mảng đen tối này có chút ánh sáng lại khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.

Sau khi Thích Thiên bay lên mấy trăm trượng thì dừng lại, dưới thân hắn có kim liên bắt lấy, cả người ngồi ngay ngắn giữa không trung, giống như đang treo giữa bầu trời, không hề bị trọng lực ảnh hưởng.

Từng tiếng niệm chú khó hiểu từ trong cơ thể hắn truyền ra. Thích Thiên chăm chú nhắm chặt hai mắt, qua mi tâm bán trong suốt có thể thấy được hỏa mang bên trong như sao vân lưu chuyển, thỉnh thoảng lại có một tia bạch mang nổ vang, giống như du xà chuyển động.

Xuy! Xuy!

Liên tiếp hai tiếng ngắn phát ra, Thích Thiên trong lòng bàn tay như nắm lấy kim liên, một chút kim quang tụ tập, rất nhanh hình thành một con mắt hẹp dài. Con ngươi tiên diễm màu máu, ở giữa là một điểm nhãn cầu màu đen, xán lạn sinh động.

Nếu như quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện tầng lên trong con người màu đen, có một con quái trùng màu đỏ đang lượn vòng bên trong, đó là

Trong tấm màn đen có một đoàn mây đen bay nhanh tiếp cận, nhóm người Lăng Phong đột nhiên hồi mục, chỉ nghe trong mấy đen truyền đến một trận tiếng cười điên cuồng:

- Ha ha ha ha… Không nghĩ tới ở đây thậm chí có tán linh thường lui tới, thực sự là nhất cử lưỡng tiện, thiên đại lợi ích!

Dõi mắt trông về phía xa, khoảng chừng hơn mười dặm, một lão giả xương gò má nhô cao, đôi mắt hình tam giác, trong mắt có ánh sáng hồng sắc như muốn đem người cắn nuốt đang sinh ra âm thanh cuồng tiếu. Trong tiếng cười hiện ra tham lam thật sâu cùng dục vọng chiếm hữu.

Vừa mới nhìn thấy hắn, tâm tư của Lăng Phong liền trầm xuống.

Nhị Dung Linh Tôn!

Mặc dù chưa bao giờ thấy qua Nhất Nhị Dung Linh Tôn, thế nhưng Lăng Phong có thể dám chắc, cho dù là Bảo Lan, trên người cũng không phát ra loại khí tức hạo liệt kinh khủng này. Một dự cảm cường liệt hiện lên trong lòng, lẽ nào đây là lão sư Hi Cảnh?

Trong nháy mắt, đằng sau lão giả xuất hiện ba người, chứng thực suy đoán của Lăng Phong, người đầu tiên chính là người mới ly khai Sang Tông không lâu, Tịch Tùng Tử.

Nghĩ đến khi hắn ra vẻ hảo tâm nhắc nhở, Lăng Phong còn không rõ sao? Sắc mặt hắn trầm xuống, sát khí dày đặc phun ra.

- Sùng Minh lão tổ, khiến ngài mệt nhọc đi thu thập tán linh. Còn lại giao cho chúng ta là được rồi.

Tịch Tùng Tử lên tiếng đầu tiên, đồng thời hướng về phía Lăng Phong mà cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy đắc ý cùng tính toán:

- Mộc Tông chủ, đã lâu không gặp.

Sùng Minh cười hắc hắc, lãnh ý vô tận hiện lên trên khuôn mặt, thanh âm dường như thật gấp gáp, giọng nói u lãnh nhưng lại như sinh vật mềm mại nào đó tiến vào sâu trong tâm trí người khác:

- An bài như vậy, cũng là tâm ý của lão phu, dám có can đảm giết con trai Hi Nam của ta, lần này hãy dùng tán linh để hoàn lại đi.

Thanh âm chưa dứt, Sùng Minh đã vung một tay lên, mây đen ùn ùn kéo đến trên đầu, giữa một vùng mây đen lại có một luồng ánh sáng màu hồng cực kỳ rực rỡ, rất nhanh mà hội tụ thành một đại thủ, bao trùm toàn bộ mười trượng xung quanh vào trong.

Thân thể Lăng Phong bay lên, trước mắt đã có một đám hơi nước nhanh chóng phun tới, hơi nước tràn ngập hình thành một mũi tên, xuyên thẳng một đường, nhắm thẳng trước ngực hắn mà bay đến.

- Ngươi đi đối phó với bọn họ, còn lại để ta đến.

Bên tai bỗng truyền đến tiếng quát nhẹ của Bảo Lan.

Lâm Phong suy nghĩ một chút, dùng ngón tay làm kiếm, một đạo kiếm cương bắn ra, đụng với mũi tên kia, năng lượng ầm ầm chấn động rồi vỡ vụn thành năng lượng đơn thuần bắn ra xung quanh.

Thừa dịp đó, lăng Phong nhìn thấy rõ ràng đoàn người trước mắt đang lao tới. Theo sau Tịch Tùng Tử không xa là hai gã trung niên, trong đó có một người vừa cao vừa gầy, áo giáp màu xám đậm dán chặt vào thân thể, bốn phía mơ hồ vây quanh một tầng kim quang. Người còn lại dưới ống tay áo lững lờ liên tục sinh ra hơi nước, mỗi bước đều sinh ra bóng sen dưới nước, duyên dáng, phong thế kinh người.

Ba Linh Sĩ?

Ánh mắt Lăng Phong chợt nheo lại, rất đơn giản để nhận ra ba người trước mặt đều là linh sĩ, hơn nữa chạy theo phái sau bọn họ còn khoảng hơn mười người đều là linh giả. Thực lực cường đại đến mức thậm chí có thể san bằng Sang Tông.

Quay đầu lại nhìn một cái, nhóm người bên cạnh sắc mặt đều ngưng trọng, nhưng không có một người lùi bước. Chỉ có Tào Kế Suất oán trách nói:

- Mẹ nó! Thua thiệt, thua thiệt lớn.

Hắn lẩm bẩm đúng là Lăng Phong từ trước tới nay đều gặp phải đại chiến luân phiên, bất quá lại chợt nghĩ đến Lăng Phong từ trước tới nay đều che chở hắn, không để hắn bị truy sát, Tào Kế Suất lại mê hoặc, thì thào tự nói:

- Thực là lộn xộn. Rốt cục là thua thiệt hay là kiếm được đây?

- Vũ Văn huynh, Tiêu huynh, chúng ta liên thủ, trước đem người này giết đã.

Tịch Tùng Tử mở miệng nói chuyện, hai gã linh sĩ chỉ gật đầu trả lời, hai lòng bàn tay bọn chúng phân biệt cùng phhun ra một đoàn kim quang cùng với thủy mang, ánh sáng chiếu vào khiến hư không sáng loáng, nơi nơi đều là một mảnh khí lưu hỗn loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.