Tinh Ngự

Chương 493: Một gậy phủ đầu




Phong Kì thấy Lăng Phong mãi không lên tiếng, không khỏi cười lạnh nói:

- Sao? Miếng tinh chương nàu có hợp ý ngươi không?

Càng nhìn thấy biểu tình lạnh lùng bình thản của Lăng Phong, hắn càng cảm thấy không phục, giải thích với vẻ khoe khoang:

- Miếng tinh chương này được luyện chế từ hạch tinh cường giả linh cấp, vị cường giả đó sức mạnh vô cùng cổ quái, tự thân là thực linh thiên hành giả. Năm đó, hắn gặp bị ba cao thủ đồng cấp truy sát trong môi trường hải dương, kết quả cả ba bị hắn thi triển tinh kĩ giết chết! Mặc dù cuối cùng cũng vì năng lượng tiêu hao mà chết nhưng có thể lấy một chọi ba, chứng tỏ thực lực người này mạnh như thế nào, tinh kĩ cũng quỷ dị khó đoán!

- Lão Phong, ngươi đưa ra "thủy mẫu chương"?

Nghe thấy hắn giải thích Tịch Tùng Tử không khỏi giật mình, kinh ngạc nhìn về phía người bạn già. Hắn cũng biết một chút chi tiết về Phong Kì, Phong Kì tự nhỏ đã cực khổ, bị người những người xung quanh bắt nạt nên bản tính cực kì ích kỉ lạnh lùng.

Nếu như không phải vì chơi cùng nhau, hơn nữa hắn không những không coi thường Phong Kì mà ngược lại còn ra sức giúp đỡ thì chắc cuối cùng đã không kết giao bằng hữu.

Những kẻ đã từng bắt nạt sỉ nhục Phong Kì, từ sau khi có thành tựu đều bị hắn quay lại báo thù hết. Bất luận là già hay yếu, không một ai may mắn sống sót! Từ đó có thể thấy, nội tâm người bạn già này vô cùng âm lạnh. Bản thân Tịch Tùng Tử đã từng hoài nghi, nếu như một ngày hai người vì lợi ích mà xảy ra xung đột, không biết hắn có nể tình xưa mà không ra tay giết chết không?

Đây chỉ là một chút đặc điểm tính cách Phong Kì, nhưng cũng chính vì những đặc điểm này, Tịch Tùng Tử mới cảm thấy kì lạ khi Phong Kì chịu đưa cho Lăng Phong miếng tinh chương cấp phẩm đó!

Nếu như nói Phong Kì vì tình bạn với mình, muốn giúp mình tìm lại tên "phản đồ" Tịch Tùng Tử tuyệt đối không tin.

Lăng Phong chỉ nhìn lướt qua Tịch Tùng Tử và không để ý thêm nữa. Hắn đương nhiên có thể nhìn ra miếng tinh chương này là trân phẩm hiếm thấy. Nhưng Tịch Tùng Tử kinh ngạc như vậy hắn nghĩ đó đơn giản chỉ là một cách "diễn trò" mà thôi mà không biết việc hắn ép Phong Kì phải bỏ ra nhiều như vậy mới khiến Tịch Tùng Tử kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều không biết, thậm chí ngay cả Phong Kì cũng không biết. Trái tim hiếu thắng của hắn đã bị thái độ của Lăng Phong kích phát triệt để. Ngay cả sự tự ti ẩn sau thái độ tự cao tự đại cũng hoàn toàn bạo phát.

Đến lúc này, Phong Kì chỉ muốn chứng minh, ra sức chứng minh mình không thua kém bất cứ ai, không để cho bất cứ ai được phép giễu cợt hắn! Thái độ thờ ơ của Lăng Phong trong mắt hắn đã bị biến huyễn thành sự lãnh đạm và khinh miệt. Chính vì vậy hắn mới có hành động khó tin kia.

Cầm miếng tinh chương trong tay, Lăng Phong trầm ngâm không nói, nhưng trong đầu thì đang ngầm tiến hành giao lưu với Thích Thiên Ách.

- Thích đại ca, miếng tinh chương này có đủ dùng không?

Thích Thiên Ách suy nghĩ một lúc lâu, mãi không thấy trả lời rồi đột nhiên nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Ta lúc trước cũng không nghĩ đến chuyện một ngày sẽ bị người ta đánh nát nhục thân, ép phải chuyển tu tán linh thân nên cũng không hiểu hết được mọi chuyện trên đời này. Dựa theo tương sinh giữa địa thủy hỏa phong tứ hệ nguyên lực tiến hành phán đoán, tinh tu của ta là hỏa hệ, phong hỏa hỗ vượng, phong hệ tinh chương là sự phối hợp tốt nhất, thủy hệ thì hỗ khắc, nếu dùng nó để tinh tu thành tán linh e rằng sẽ rất khó khăn.

- Vậy là không được?

Lăng Phong có vẻ thất vọng nhưng hắn đã lập tức gạt bỏ ngay được cảm xúc này, nói:

- Vậy đệ trực tiếp cự tuyệt họ nhé Thích đại ca. Huynh yên tâm, đệ sẽ nhanh chóng tìm được cho huynh một miếng tinh kĩ tinh chương phù hợp!

Từ lúc nương nhờ ở Bối Diệp Tông, đến khi chiếm đoạt cơ nghiệp của Tà Quân Tông và dựng nên tông phái của mình, một loạt những thành tích khiến người ta hoa mắt chóng mặt này nếu để cho người thường làm chắc phải mất ít nhất mười năm, nhưng Lăng Phong chỉ dùng có vỏn vẹn hai tháng.

Thành tựu đến quá nhanh đương nhiên có lợi nhưng đồng thời cũng có cực đoan. Cực đoan lớn nhất là Lăng Phong không có cơ hội nghiên cứu tài nguyên mà mình có, nghĩa là không thể chỉnh hợp được một cách hữu hiệu. Bây giờ quay đầu nhìn lại, Lăng Phong phát hiện muốn có được tinh kĩ tinh chương, bản thân căn bản không cần đi đến nơi nào đặc biệt để tìm kiếm luyện phương. Hắn hoàn toàn có thể dùng nguồn tài nguyên bàng đại mà mình đang có tiến hành trao đổi!

Trên người Phong Kì, hắn nhìn thấy được rất nhiều thứ hay ho. Tinh kĩ tinh chương mặc dù quý giá nhưng tuyệt đối không phải khó tìm. Chỉ cần bản thân đưa ra một cái giá hợp lý, đương nhiên có thể đổi được!

Có suy nghĩ này, Lăng Phong cảm thấy mọi suy nghĩ trong đầu mình hoàn toàn thông thấu. Hắn đột nhiên nghĩ đến mớ bảo bối của Tào Kế Suất. Trân phẩm mà Huyền Nguyên Tông thu thập được bao nhiêu năm nay nếu chọn ra vài món chắc có thể đổi được tinh chương phù hợp?

- Không, Lăng huynh đệ, ta vẫn chưa nói hết!

Thích Thiên Ách lại truyền âm nói. Ngữ khí của hắn có thêm vài phần do dự và thiếu tự tin. Khiến một linh tôn phải mất tự tin như vậy không cần nghĩ cũng biết điều sắp được nói ra khó khăn đến thế nào.

- Mặc dù thủy hỏa tương khắc nhưng giữa thủy hỏa không phải hoàn toàn không có điểm tương thông! Hỏa là dương, thủy là âm, một bên có thể nội tráng sinh linh, còn bên kia có thể từ dưỡng vạn vật. Nếu có thể làm cho hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau cũng không phải là không có khả năng.

Những câu nói có vẻ tối nghĩa này làm Lăng Phong rung động. Hắn nhớ đến tuyệt biến dị hỏa hệ nguyên lực nổi tiếng của Hắc Đàm U Tôn mà hắn đã từng đối mặt ở Thương Khung Yếu Tắc. Rõ ràng là hỏa hệ nguyên lực cực nóng nhưng lại có thêm vài phần lạnh lẽo! Điểm này có thể coi như bằng chứng gián tiếp cho những gì mà Thích Thiên Ách vừa nói.

- Vậy Thích đại ca, ý của huynh là?

- Để ta thử xem sao!

Thích Thiên Ách củng cố lại tâm tư, bỏ đi phần do dự bất định, cười nói:

- Nhưng trải qua ngàn vạn trong ma luyện liệu có thể có được hạnh phúc và thu hoạch lớn nhất không? Ta muốn thử, nếu như có thể mượn thủy hệ tinh kĩ tinh chương thối luyện thành tán linh, ta tin sức mạnh của mình tuyệt đối không thua kém thời kỳ đỉnh phong, thậm chí còn mạnh lên không ít!

Hắn đã quyết định vậy, Lăng Phong đương nhiên cũng không ngăn cản, quả quyết nói:

- Vậy được, đệ chấp nhận yêu cầu của họ.

Hắn đang định lên tiếng đồng ý thì đột nhiên Phong Kì - người nãy giờ vẫn bận rộn quan sát Lăng Phong bất ngờ lên tiếng:

- Nếu như Mộc tông chủ vẫn không thể quyết định, vậy thì chúng ta đánh cược với nhau đi?

Tịch Tùng Tử đứng đằng sau thấy rõ thái độ Lăng Phong đã có chút biến hóa, không khỏi ảo não, rủa thầm một tiếng trong miệng. Hắn không biết sao hôm nay Phong Kì lại điên đến vậy, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày mà biến thành một con trâu đực hiếu chiến đang trong giai đoạn phát tình. Hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản:

- Lão Phong, ta thấy Mộc tông chủ đã đồng ý trao đổi với chúng ta rồi.

Chưa nói hết câu, Phong Kì đã trực tiếp ngắt lời hắn:

- Lão Tịch!

Hắn xoay người, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tịch Tùng Tử.

Tịch Tùng Tử ngây người, không dám nói thêm nữa. Hắn có một cảm giác cường liệt là nếu hôm nay mình ngăn cản Phong Kì thì tình bạn bao năm nay sẽ lập tức biến thành lưu thủy. Trong lòng chấn động, Tịch Tùng Tử biết ý dừng lại luôn.

Lăng Phong cũng nhận ra Phong Kì có điều bất ổn, nhưng với một thuật luyện sư chỉ có thực lực linh giả hắn chẳng hề cảm thấy sợ hãi, nhíu mày hỏi:

- Ngươi muốn cược cái gì?

Một nụ cười tính toán lóe lên trên khóe miệng Phong Kì, khí tức bạo nghịch hỗn loạn trên người hắn dần dần biến mất, hắn mỉm cười tự đắc nói:

- Bất cứ tông phái nào muốn lập tức đứng được trên Vô Tẫn Hoang Nguyên này đều phải dựa vào thế lực. Muốn mở rộng thế lực thì phải quy thuận được các phương nhân mã mà muốn chúng quy thuận thì con át chủ bài chính là tinh chương!

- Tinh chương!!!

Phong Kì hai mắt sáng rực, nhìn chăm chú Lăng Phong, biểu tình có chút cuồng nhiệt:

- Chỉ cần có đủ tinh chương, ngươi có thể không ngừng chiêu mộ nhân thủ và có được sức mạnh vượt xa các tông phái bình thường. Cuối cùng thậm chí có thể áp đảo cả thực lực của Long Phượng Yêu tam tộc! Có tinh chương, ngươi sẽ có tất cả. Nhất tông chi chủ, muốn cược, đương nhiên chúng ta phải cược tinh chương rồi!

Lăng Phong cố gắng không để lộ vẻ trào phúng ra khóe môi, khẽ lắc đầu, vừa lắc vừa thở dài, nhìn Phong Kì với vẻ thương hại:

- Tinh chương mặc dù có thể đổi được rất nhiều thứ nhưng bản ý của tinh chương là dùng để nâng cao thực lực. Nếu như bỏ qua điểm này thì sẽ có một ngày bị tụt lại phía sau, cuối cùng sẽ thành mất hết tất cả.

Đối với quyền lực thế tục, một miếng tinh chương có giá trị tương đương một vạn kim tệ nên thuật luyện sư mới được rất nhiều thực lực cấp cao chiêu mộ, và nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người.

Địa vị và quyền thế có được dễ như trở bàn tay khiến thuật luyện sư mất đi phương hướng. Đây là một điều vô cùng nguy hiểm, họ không hiểu mất đi năng lực tự bảo vệ mình thuật luyện sư sẽ giống như một đứa trẻ ôm bọc tiền đi qua chợ đông, rất khó để không bị người ta bắt đi như bắt một con cừu béo.

Lăng Phong hoàn toàn suy nghĩ như vậy. Trong đầu hắn đột nhiên phù hiện những lời mà Sang Sư đã từng nói với hắn, chuyện có liên quan đến thánh Phi-ních. Con người cuồng vọng này đã từng tập hợp bảy mươi hai hiền giả lại để luyện chương cho mọi người. Hắn chính là kẻ vận dụng thứ lý luận mà Phong Kì vừa nói một cách cực hạn. Toàn tâm toàn ý phát triển ngoại vật, chiêu mộ cao thủ, bồi dưỡng đích hệ, không hề quan tâm đến việc cường hóa tu vi bản thân, cuối cùng thì bị đích hệ tạo phản và chỉ nhận được cái chết!

Bị đả kích vởi những lời này của Lăng Phong, sắc mặt Phong Kì kịch biến, hắn hừ lên một tiếng giận dữ, nói:

- Đừng phí lời, ngươi cược hay là không?

Thấy thần tình Phong Kì có chút điên cuồng, Lăng Phong chỉ lắc đầu, hắn biết đối phương muốn mượn cơ hội này chèn ép mình sau đó tuyên bố với mọi người tông chủ Sáng Tông căn bản không thể giúp các ngươi nâng cao thực lực, vậy các ngươi còn tử thủ ở đây làm gì nữa?

Chỉ cần dùng tinh chương áp đảo Sáng Tông trong lúc so đấu, Phong Kì có thể gián tiếp dao động thế lực Sáng Tông, khuếch trương căn cơ, dụng tâm không thể không độc. xem tại TruyenFull.vn

Lăng Phong hoàn toàn không hiểu mình đắc tội hắn chỗ nào mà hắn phải tính toán đến vậy.

Quay sang nhìn Tịch Tùng Tử, đối phương cũng đang có vẻ thắc mắc và ảo não nên Lăng Phong cũng bớt đi vài phần hoài nghi. Nhưng những nghi hoặc trong lòng thì càng thêm sâu sắc. Nếu như không có Tịch Tùng Tử chỉ đạo thì Phong Kì có lý do gì để nhằm vào mình?

Lăng Phong không hề biết nguyên nhân chỉ vì nhãn thần thờ ơ của hắn nên mới khiến Phong Kì hận hắn đến vậy. Nếu như Lăng Phong biết được sự thật, không biết hắn sẽ khóc hay cười nữa. Tuy nhiên điều đó cũng không làm Lăng Phong quá bận tâm.

Đón nhận ánh mắt khiêu khích của Phong Kì. Lăng Phong khẽ gật đầu:

- Cược thế nào đây?

- Đương nhiên theo nguyên tắc tuần hoàn.

Phong Kì mỉm cười, chắp tay nói:

- Ngươi có thể hỏi trước, ta sẽ trả lời, nếu như trả lời được coi như ta thắng một hiệp. Sau ba hiệp người nào thắng được hai hiệp sẽ là người chiến thắng chung cuộc. Sao? Ngươi yên tâm, nếu như ngươi thua, ta vẫn sẽ đưa miếng tinh kĩ tinh chương này cho ngươi nhưng sau này ngươi phải xây dựng một tòa đại điện bên trong Sáng Tông, dùng để bồi dưỡng các thuật luyện sư. Tên của đại điện phải lấy tên ta, thế nào?

- Thối quá!

Lăng Phong không nói gì mà Du Thiên Trì không chịu nổi trước, nhảy lên chửi bới ầm ĩ:

- Treo tên ngươi lên điện cống hiến? Sao ngươi không đi tè xem mình còn nặng mấy lạng?

Vị thuật luyện sư này không thể không giận, là một thuật luyện sư có lý tưởng để truy cầu, mục tiêu cả đời hắn là có thể vượt qua hàng ngũ linh cấp, khắc tên mình lên cột vinh quang. Mà chiếc cột vinh quang này lại nằm trong điện cống hiến, bên trên ghi lại những cái tên ít ỏi của những người đã trở thành linh cấp thuật luyện sư trong sư môn. Được khắc tên lên đó đã là một hi vọng quá xa xỉ với Du Thiên Trì rồi.

Hắn bận rộn cả đời chỉ để chiếm cứ một góc trên đó, bây giờ thì tốt rồi, tên Phong Kì này đòi chiếm lấy cả điện cống hiến. Giành vinh quang của người khác còn nghiêm trọng hơn cả giết chết họ. Đến lúc này Du Thiên Trì còn quan tâm gì đến thân phận gì nữa, chỉ muốn lao vào nhổ nước bọt khắp người hắn.

- Ồ, tông phái ngươi để cho ngươi xuất thủ sao?

Liếc nhìn Du Thiên Trì bằng ánh mắt khinh miệt, Phong Kì nói với thái độ như đang hướng dẫn cho vãn bối:

- Xem ra cũng không tệ nhưng còn lâu mới lên được trời.

Du Thiên Trì đứng bên cạnh ngó nghiêng, bận rộn tìm kiếm gạch đá:

- Đừng ngăn lão tử, lão tử hôm nay phải đánh cho hắn nằm liệt giường mới thôi.

Lăng Phong cười, lắc lắc đầu, nói:

- Không phải Du lão, người tỷ thí với ngươi đương nhiên là người khác.

Trong tiếng cười, một đường niệm thức đâm ra, truyền xuất theo một khối linh hồn hạch tâm nào đó trong thức hải.

Một lúc sau đã thấy có người đến.

- Tông môn các ngươi dùng người này để tỷ thí với ta?

Phong Kì như bị người mới đến đấm cho một đấm, giật mình thảng thốt, trố mắt ra đứng nhìn.

Đó là một vị lão giả áo dài phiêu phiêu, mi tóc trắng như tuyết, thần thái phong phạm giống như một vị thần tiên tu luyện trên dương thế. Mọi người đều nhìn ra đây chỉ là một chí cấp thuật luyện sư! Đơn giản chỉ là một chí cấp thuật luyện sư!

Người vừa đến chính là Hải Tư Lam!

- Ngươi … ngươi … ngươi coi thường ta! Sao lại tìm một tên chí cấp thuật luyện sư như thế này đến đấu với lão phu?

Phong Kì giận đến run người, chỉ vào Lăng Phong mãi không nói được nên lời.

Du Thiên Trì đang bận rộn tìm kiếm gạch đá dưới đất cũng đột ngột dừng lại, ngạc nhiên nhìn sang Lăng Phong, rồi lại nhìn Hải Tư Lam. Hắn nhíu mày, lộ rõ vẻ lo lắng nồng trọng, âm thầm truyền âm:

- Tông chủ, tên này tính khí mặc dù cổ quái nhưng cũng không thể khinh thường thực lực luyện chương của hắn, nếu muốn đấu chương với hắn dù có là ta ra tay cũng không có nửa phần chắc chắn.

Du Thiên Trì mặc dù không nói rõ, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng. Thân là ngụy linh cấp thuật luyện sư mà còn không có một tia chắc chắn rằng mình sẽ chiến thắng Phong Kì trên phương diện luyện phương huống hồ một người ngay cả ngụy linh cấp còn chưa tiến nhập như Hải Tư Lam?

Đối diện với chất vấn của họ, Lăng Phong chỉ khẽ mỉm cười, xoay người mang theo vài phần kính trọng, hạ thấp người cung kính chào hỏi:

- Sư huynh!

Hải Tư Lam vẫn giữ nguyên bộ dang tiên phong đạo cốt, y bào phiêu phiêu, như có thể giá phong ngự khí bất cứ lúc nào. Hắn thản nhiên nhận lời kính xưng của Lăng Phong, chỉ khẽ gật đầu nói:

- Sư đệ yên tâm, việc ở đây cứ giao cho vi huynh ta.

Sư huynh ? Vị kia là sư huynh của tông chủ Sáng Tông ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.