Tinh Ngự

Chương 424: Nộ khí




- Phù, tiêu diệt xong mấy tên tạp chủng, thấy thoải mái hơn nhiều.

Thiên không vang lên một giọng cười già nua âm hiểm, ngay sau đó, thân thể của Bùi Càn nhẹ nhàng đáp xuống. Bộ bào phục rộng lớn khiến bộ dạng hắn trong cảnh hoàng hôn âm u càng thêm phần cổ quái, chẳng khác gì một con chim đêm đang dang rộng đôi cánh.

Biểu tình của Lăng Phong vẫn như một tảng nham thạch hằng cổ bất biến, cơ bắp, mi vũ, tóc vẫn như bình thường không hề dị biến, một chút ba động cũng không có! Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ mà lúc nãy Ô Thạch vừa đứng, bây giờ chỉ còn sót lại một bãi bọt máu!

Cảnh tượng Ô Thạch tràn đầy mộng tượng cứ lặp đi lặp lại trước mắt Lăng Phong, não hải hắn lại hiện lên hình ảnh một cô gái đang ôm hắn vào lòng, nói với hắn rằng:

- Tiểu Phong, sau này tỷ tỷ sẽ đưa đệ đến ở một nơi thật rộng, đệ có thể ăn bánh mì vừa mới nướng, không còn cảnh lục lọi thức ăn từ trong thùng rác nữa, cũng không còn cảnh bị người ta đuổi đánh nữa.

Nỗi đau không gì sánh nổi trong lòng Lăng Phong khiến từng giọt máu trong cơ thể hắn như sôi lên, nóng đến khó chịu!

Khóe mắt Lăng Phong bỗng dưng giật giật, khóe mắt bỗng chốc trở nên đỏ ngầu, quát lớn:

- Tử!

Bảy thanh kiếm ảnh đột nhiên bắn ra. Trong lúc phẫn nộ, tinh thần lực của Lăng Phong được kéo lên cấp kịch, trong chớp mắt đã lên tới cao độ đáng sợ! Sinh mệnh được thiêu đốt triệt để, rõ ràng nộ hỏa như muốn đốt sạch thế giới này nhưng trong lòng Lăng Phong thì bình tĩnh vô cùng, như cổ tĩnh chiếu rọi vạn vật trong thiên địa!

Hai loại cảm giác vô cùng mâu thuẫn nhưng cũng rất hài hòa ấy lan tỏa trong lòng, mỗi một tia năng lượng được tích tụ và phát huy với uy lực mạnh hơn gấp nhiều lần!

- Kiếm linh thất chuyển, sát!

Hồng quang nồng liệt bạo khai, bên ngoài mỗi một thanh kiếm ảnh bao phủ một tầng hỏa xà phân loạn. Hỏa xà vũ không, trong nháy mắt hợp lại thành một, huyễn hóa thành một thanh quang kiếm hạo đãng, chém thẳng về phía Bùi Càn!

Kiếm mang trùng thiên, rộng chừng trăm trượng!

Nguyên mẫu ban đầu của nhất kiếm này là thất đẩu tinh vũ trảm!

- Tiểu tử, ngươi tự tìm đường chết rồi!

Bùi Càn không ngờ đối diện với khoảng cách thực lực, Lăng Phong lại dám xuất thủ trước, lại còn ra tay bạo liệt như vậy! Thánh quang kiếm đó mang theo khí thế vô bỉ, hạo đãng như có thể bao phủ bốn phương tám hướng, mang đến cho đối phương một cảm giác uy hiếp cường liệt, như chỉ cần một chút không cẩn thận là có thể mất mạng dưới thanh quang kiếm đó!

Một ngụy linh cấp có thể chém chết một linh giả chỉ bởi một kiếm. Đó là loại quái vật gì chứ?

Bùi Càn cũng không dám coi thường, từ trong cơ thể phát ra những âm thanh to lớn như tiếng trường giang dũng động. Dường như tất cả huyết khí trong cơ thể hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng vô tận, thân thể cũng trở nên khoáng đại như muốn nuốt chửng cả thiên địa!

- Thủy thế chí trọng, tinh kĩ, viên đà!

Vừa dứt lời, một khối thủy cầu tròn xoe, trơn bóng như đã được vô số cực phẩm toản sa mài dũa hàng trăm năm nay phù hiện. Thủy cầu vừa phù hiện liền từ từ chuyển động. Tốc độ chuyển động của nó rất chậm, mỗi một chuyển động trong ý thức của mọi người dài dằng dặc như đã trải qua hàng trăm hàng ngàn năm. Ở mỗi một góc độ truyền khai đều ẩn hàm vô số cự lực. Cảm giác như khối viên cầu này là chí trọng chi vật của cả thế gian, muốn chuyển động được nó cần phải tiêu hao một nguồn năng lượng vô tận!

Trọng!

Thủy thế phát triển đến cực điểm cũng có thể nghiền nát được kim cương, gạt bằng vách núi.

Trầm trọng, vốn dĩ đã là một loại ý nghĩa ẩn hàm trong thủy hệ nguyên lực, thậm chí còn mạnh hơn "trọng" trong địa hệ nguyên lực! Tinh kĩ mà Bùi Càn nắm bắt cũng là cảm ngộ từ "trầm trọng" mà ra, nhất kích này đủ để phá toái cả một tòa sơn phong cao hơn trăm trượng!

Lăng Phong như không hề quan tâm, thân thể vẫn lơ lửng giữa hư không, tay nắm chặt chuôi của thanh quang kiếm, bổ mạnh một kiếm!

Thế!

Cự lực trảm lạc, viên cầu tỏa ra, trầm xuống một chút còn cổ họng Lăng Phong thì phun ra một ngụm tâm huyết.

- Ha ha ha ha, thủy thế trì tửu, thiên sơn cũng không chặn được huống hồ là ngươi.

Giọng cười đắc ý của Bùi Càn vẫn chưa kịp dứt thì, bùm! Việc khiến hắn lo sợ nhất đã xảy ra, Lăng Phong lại bổ xuống thêm một kiếm nữa!

Phù quang điểm điểm, thủy khí phun đằng!

Thuần túy, bạo liệt, phát triển đến cực điểm đủ để có thể dùng hỏa kiếm với ôn độ vượt qua ôn độ ở trung tâm hằng tinh chém đứt tất cả. Đây mới chính là chân ý của hỏa hệ nguyên lực mà Lăng Phong lĩnh ngộ!

Một bên chí trọng, một bên sắc bén, hai bên va chạm, quân bạo phát xuất.

- Tiểu nhi, ngươi… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Bùm!

- Ta…

Bùm!

Một kiếm rồi lại thêm một kiếm nữa, không hề lùi bước cũng chẳng có suy trước tính sau! Lăng Phong cứ như một cỗ máy không hề mệt mỏi không biết lùi bước! Máu từ cổ họng hắn vẫn phun ra ồng ộc nhưng hắn vẫn cố chấp chém ra từng kiếm từng kiếm một!

Đối diện với một kẻ điên cuồng từ đầu đến cuối như Lăng Phong, Bùi Cần cuối cùng cũng phải biến sắc, thần tình bình thản như có thể khống chế tất cả đã biến mất thay vào đó là một loại biểu tình có thể gọi là sợ hãi.

Kẻ điên, đúng là một kẻ điên không hơn không kém!

Nhưng sao thế gian này lại có một kẻ điên như thế này chứ, một kẻ điên sao lại có sức mạnh cường đại như vậy?

Hắn không biết, nhất kích vừa rồi của hắn không chỉ giết chết một con kiến tầm thường mà con giết chết chút kí ức tốt đẹp trong lòng Lăng Phong!

Mộng tưởng, dù chỉ là mộng tưởng nhỏ thôi cũng không có ai đủ tư cách dẫm đạp lên nó!

Bùi Càn phát hiện dưới những đòn công kích không ngừng của Lăng Phong, tinh kĩ viên đà mà mình ngưng kết đang có xu hướng băng giải! Cuối cùng, hắn không kiềm chế được nữa, rống lên một tiếng:

- Lão phu không muốn chơi cùng ngươi nữa, linh vực tán khai, thân hóa đại địa!

Đại địa ầm ầm rung chuyển. Trong thời khắc này, tứ phương thiên địa hoàn toàn đảo điên, nhật, nguyệt, tinh, vi phong, khí lưu, tất cả đều hoàn toàn biến mất. Trong phạm vi một trăm trượng vuông chỉ còn lại duy nhất một thứ, nước. Sóng nước dập dềnh, thủy thanh lành lạnh, thế giới này như hoàn toàn được cấu thành bởi nước!

- Đây chính là thế giới của lão phu, để xem ngươi còn có thể phản kháng không, ha ha ha ha!

Bùi Càn đứng trên đầu thủy giới, ngửa mặt cười vang, mái tóc bạch kim dựng lên như tiễn thỉ.

- Cẩn thận, người này đã đẩy linh vực lên đến cảnh giới cực cao rồi, có thể dùng năng lượng tự thân hóa thành nhất phương thiên địa, không được khinh địch!

Thích Thiên Ách vội vàng cảnh cáo. Năng lực trói buộc của linh vực nhiều hơn thánh vực một tầng, người thường cùng lắm chỉ có thể đẩy linh vực lên đến cảnh giới này là cùng, nhưng người có thiên tư phi phàm thì vẫn có thể tiếp tục thôi diễn cho đến khi năng lượng tự thân tán nhập vào thiên địa mới thôi!

Đến lúc đó, chỉ cần thi triển linh vực, hắn có thể có một thế giới nhỏ thuộc về mình. Trong thế giới đó, chỉ tồn tại năng lượng của bản thân hắn, những năng lượng khác sẽ không thể xuất hiện nếu như không được cho phép! Thậm chí có thể nói, trong thế giới đó, Bùi Càn chính là thần, vị thần khống chế tất cả!

Trừ phi có người tập trung được sức mạnh tuyệt đối ảnh hưởng đến thế giới của hắn! Bằng không, hắn chính là vô địch!

Bùi Càn ung dung nhìn Lăng Phong, biểu tình tràn ngập vẻ giễu cợt. Theo hắn thấy, Lăng Phong hôm nay chết chắc trong tay hắn, căn bản không thể làm được gì! Bởi bậy, hắn chậm rãi nói:

- Không thể không thừa nhận, ngươi là thiên tài duy nhất mà ta gặp trên đời này, có lẽ chỉ thua kém tên biến thái Bàng Phiên Vân! Chậc chậc, nghĩ đến chuyện một thiên tài như vậy chết dưới tay mình, ta thật sự quá hưng phấn!

Hồng quang trong mắt Lăng Phong từ từ thối lui, biểu tình cũng dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn vẩy tay lấy ra một miếng tinh huyết nguyên khí hạch, dùng niệm thức trên trán luyện hóa nó, khôi phục vài phần thương thế.

- Thật không ngờ, xem ra trên người ngươi có không ít bảo bối!

Bùi Càn lộ ra nhãn thần tham lam:

- Xem ra chuyến đi này của ta không hề lãng phí.

Lăng Phong để kệ cho hắn nói, giơ tay tóm thử, đúng là tay hắn chỉ thấy chạm phải thủy khí ôn nhuận. Kiếm linh vù vù chuyển động trong thức hải hắn, ý niệm nhanh chóng phân tích cấu tạo của thế giới xung quanh với tốc độ trăm vạn lần một giây, chớp mắt đã có vô số cảm ngộ lắng xuống.

Quá trình này nói ra thì phức tạp nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Lăng Phong chầm chậm ngẩng đầu, nhìn biểu tình giễu cợt của Bùi Càn, lạnh lùng nói:

- Phủ sát thiên tài, những lời này trước đây đã từng có người nói với ta, nhưng bây giờ thì hắn đã chết rồi.

Nụ cười vui vẻ trên mặt Bùi Càn như đóng băng.

Sát khí!

Sát khí đang tràn ngập trong tiểu thế giới của hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.