Tinh Ngự

Chương 418: Mèo vờn chuột




Vừa đi qua cánh rừng, trước mặt đã xuất hiện một tòa sơn cốc xanh ngắt.

Tác Sâm lên tiếng:

- Đội trưởng, ta về rồi! Mọi người thu hoạch thế nào?

Vừa dứt lời, một nam tử tóc đỏ rực bước ra, bên cạnh là một võ giả bào nữ tử khoác trên mình một bộ da thú. Bộ chiến bào ôm sát lấy cơ thể nữ tử khiến cho những đường cong tuyệt đẹp càng trở nên quyến rũ. Đôi mắt đẹp lấp lánh như biết nói chuyện. Ngoài ra còn có mười mấy dong binh nghe thấy tiếng động cũng chạy lại nữa.

Nam tử tóc đỏ ha ha cười lớn:

- Tác Sâm, bọn ta còn đang đoán không biết tiểu tử ngươi đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn chăm chú Lăng Phong, thái độ vô cùng cổ quái.

Tác Sâm chỉ ra sau, nói:

- Đội trưởng, suýt nữa thì ta đã bị một con tê ngưu thú giết chết, không còn gặp lại mọi người nữa rồi! May mà có vị tiên sinh này rat ay giúp đỡ.

Lại nói tiếp:

- Lát nữa ngài phải mang bình rượu quý của ngài ra đấy nhé nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu.

Đội trưởng tóc đỏ hơi ngây người rồi nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, lại cười lớn:

- Kẻ cứu mạng Tác Sâm ngươi sẽ trở thành huynh đệ của dong binh đoàn chúng ta! Hồng Lăng, còn không mau đi chuẩn bị mỹ tửu tiếp khách quý.

- Ừm.

Nử tử yểu điểu bước đi, cặp mông đầy đặn rung rinh, mang theo hào quang chói mắt, mê mẩn vô cùng.

- Mau mau mau, tiên sinh mời lại đây.

Đội trưởng tóc đỏ cũng rất nhiệt tình, vừa mời bọn Lăng Phong vừa hỏi han:

- Còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiên sinh?

- Lăng Phong.

Đúng lúc này, bên trong truyền ra giọng nói cảnh báo của Thích Thiên Ách:

- Lăng huynh đệ, đám người này hình như có chút cổ quái.

Thích Thiên Ách lăn lộn nhiều năm nên rất hiểu mấy loại âm mưu này. Không phải tự nhiên mà hắn nói vậy. Lăng Phong cũng đã sớm phát hiện ra, từ thái độ cung kính của Tác Sâm đến sự nhiệt tình quá độ của đội trưởng tóc đỏ, tất cả đều toát lên vẻ không tự nhiên.

Bọn chúng mặc dù che giấu tốt nhưng mười mấy tên dong binh bên cạnh thì không làm được như vậy. Biểu tình cứng ngắc của chúng hình như có một tia sát khí.

Nhưng Lăng Phong cũng không quan tâm lắm. Lúc nãy hắn đã dùng linh hồn niệm thức quét qua một lượt và phát hiện ở đây chỉ có đội trưởng tóc đỏ là thánh vực cường giả, ngoài ra những người còn lại đều từ thất đến cửu tinh. Lăng Phong bây giờ đã có thể đánh lại hai ngụy linh cấp cường giả, Song Dực Oa Hoàng cũng có thể đối phó với một, cộng thêm Nguyên Thận thân là linh cấp cường giả, muốn giết chết đám người này dễ như trở bàn tay.

Nói một cách trừu tượng, dù âm mưu của bầy kiến có xảo diệu thế nào thì cũng chỉ là một trò cười!

Bởi vậy, Lăng Phong đón nhận một cách rất thản nhiên, hắn muốn xem đám người này rốt cục có âm mưu gì.

Mộc Lâm Cốc nằm tại Thúy Dục Tích Sơn Cốc. Có cấu trúc bên ngoài hẹp, bên trong rộng, cửa vào vô cùng dễ dàng, không khí mát mẻ từ bên ngoài thổi vào, mỗi khi hít thở đều vô cùng khoan khoái, mang theo hương vị của cỏ xanh và đất.

Doanh trướng của Phó Giản Đan xây dựng thành trú địa, xen lẫn cây cỏ rậm rạp, trướng bồng đủ loại màu sắc được giấu trong đó, có thể nói là phi thường bí mật. Từng đống lửa trại đem bầu trời đêm chiếu rọi thành một mảnh hồng nhuận, trong âm thanh tí tách, bầu không khí rất là náo nhiệt.

- Tới đây, Lăng tiên sinh, ta mời ngài một chén! Đây chính là đặc sản của Vô Tẫn Hoang Nguyên chúng ta "Liệt Diễm Hồng Thần", rất nhiều dong binh đoàn tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng nhất quyết phải lấy được một bình mang đi, bên ngoài rất hiếm khi được uống.

Đội trưởng tóc hồng hào sảng giơ bát rượu trong tay lên, khi đang nhìn về phía Nguyên Thận đằng sau Lăng Phong thì biểu tình không khỏi cứng đờ. Mới vừa rồi lúc ở bên ngoài cốc, hắn đã muốn thám thính lai lịch của tên kia, đáng tiếc Lăng Phong lại chỉ trả lời lấy lệ, đồng thời khinh thường cười lạnh một tiếng nhìn Nguyên Thận.

Thân là Thánh Vực cường giả, đội trưởng tóc hồng rất tự cao. Đối với việc vô lễ như thế tự nhiên cực kỳ tức giận, nếu không vì có mưu đồ trong lòng, hắn đã sớm phát tác rồi.

- Đúng vậy, đội trưởng năm đó cũng là nhờ cung cấp một tin tình báo cho Ngọc Lan Tông, mới có thể lấy được vài bình rượu lớn, hiện tại cũng chỉ còn lại một bình này thôi.

Tác Sâm ở bên cạnh cũng nói xen vào:

- Bình thường mặc cho chúng ta có ép buộc thế nào, hắn cũng không chịu lấy ra! Hôm nay, chúng ta đều là được hưởng vinh quang của Lăng tiên sinh đó.

- Ha ha ha ha!

Xung quanh vang lên một mảnh tiếng cười phụ họa, chẳng qua ẩn giấu bên trong lại có chút khẩn trương.

Lặng im!

Lăng Phong bưng bát rượu lên, ánh mắt ngưng lại ở trong dung dịch rượu ôn nhuận, không nói lấy một lời. Từ biểu tình của hắn không ai nhìn ra bất cứ dị dạng gì. Dần dần, loại khí tức trầm mặc này cảm nhiễm đến mọi người, áp lực ngưng trệ khiến tất cả đều im bặt, không ai dám cười to nữa.

- Lăng tiên sinh, bát rượu này...

Hồng Lăng mặc một thân hắc sắc bì giáp, cũng là phu nhân đội trưởng của dong binh đoàn đến bên cạnh Lăng Phong, khí tức nóng bỏng từ đôi môi đỏ mọng của nàng phun ra, khiến trong lòng người ta ngứa ngáy.

- Rượu này thật tốt.

Lăng Phong bỗng nhiên cười, trong nụ cười mang theo vẻ châm biếm, cười đến mức khiến tâm tình nữ tử kia sợ hãi:

- Đáng tiếc không tinh khiết!

- Tiên sinh nói đùa rồi.

Đội trưởng tóc hồng bị Lăng Phong vạch trần, gượng cười nói:

- Rượu này từ khi đạt được đến nay chưa từng mở ra, sao có thể không tinh khiết?

- Đúng vậy, sao lại không tinh khiết a?

Lăng Phong a một tiếng, hơi híp mắt, rồi lại chợt mở ra, nói một câu long trời lở đất:

- Trong đó bỏ thêm chất dịch của Bích Diễm Thảo thì sao có thể gọi là tinh khiết được?

Lời này vừa nói ra, nhất thời bùng nổ!

Rầm rầm oanh, một thanh huyền binh được rút ra, một hán tử thô hào cầm ngang ra nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Lão đại, đừng nhiều lời phế thoại nữa! Trực tiếp động thủ giết hắn!

Đội trưởng tóc hồng phất tay ngăn cản hắn có dị động, biểu tình ngưng trọng nhìn Lăng Phong chăm chú, nói:

- Từ lúc nào ngươi đã nhìn ra được?

Câu hỏi của hắn vẫn chưa nhận được đáp án, Lăng Phong vẫn một bộ dáng thản nhiên như cũ, lẳng lặng bưng bát rượu trong tay, nhãn thần lộ vẻ xa xăm tựa như đám người trước mặt đều là vô hình!

Tích!

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán đội trưởng tóc hồng chảy xuống, để lại trên mặt một vết ướt, cuối cùng nhỏ xuống đất. Băng lãnh, một loại khí tức vô cùng băng lãnh khiến tinh thần đội trưởng tóc hồng đề tụ đến đỉnh phong, hắn cảm giác tất cả sinh vật ngoại giới đều biến hóa rất chậm, chậm tới mức gần như khiến người ta suy sụp, thậm chí hắn có thể cảm giác rõ ràng được giọt mồ hôi đang rơi xuống ra sao, một loại áp lực như muốn nhào nặn bản thân thành bột phấn khiến lông tóc toàn thân hắn nhịn không được dựng ngược cả lên!

- Nói đi, vì sao?

Lăng Phong nhẹ giọng hỏi, hắn vẫn đang nghiêng người dựa vào ghế, một bộ dáng lười biếng nhưng lại gây cho mọi người cảm giác khác nhau, cái cảm giác này giống như đang nhìn một con hùng sư ngủ say, nhưng trong nháy mắt liền nhe nanh giương vuốt!

- Lăng tiên sinh, đây chỉ là một chuyện trùng hợp.

Đội trưởng tóc hồng khó khăn nói, khi âm thanh phát ra, hắn gần như không thể tin được đó là do bản thân run rẩy quá độ.

Lăng Phong lắc tay, nói:

- Không nên vũ nhục chỉ số thông minh của ta, nếu không ta sẽ khiến cho các người phải hối hận đó. Ta cho các ngươi thêm một cơ hội, nói!

Tiếng quát như sấm đánh, chấn động khiến lòng người hoảng hốt!

Rốt cục, có người nhịn không được "a" hét lên một tiếng:

- Lão đại, chúng ta đồng loạt ra tay, không tin giết không được hắn!

Nhìn tên dong binh điên cuồng cử đao bổ tới, một đạo đao mang dài cả trượng trong mắt người bình thường có thể coi là uy lực kinh người, nhưng sao có thể đáng để Lăng Phong chú ý? Hắn nhẹ giọng quát lên:

- Ngu xuẩn!

Bàn tay nhẹ nhàng vỗ tới đao mang, một chiếc ngân quang đại thủ bay ra, như búa bổ, phốc một tiếng, liền đem đạo đao mang phách thành khí lưu tán loạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.