Tinh Ngự

Chương 393: Sinh tử




Thần tình băng lãnh của tam vệ cuối cùng cũng có một tia biến hóa, lộ ra kinh hoảng. Đối diện với nhất kích cường hãn của Cổ Thương, bọn họ căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể nhanh chóng lui bước! Đáng tiếc, nếu ba người liên thủ thì đã có thể đấu ngang với Dạ Côn Ngô rồi, một khi phân tá sẽ không còn lực chống đỡ nữa.

Chát chát chát, con cá mập khổng lồ vượt sóng lao lên, quang hóa thành một tấm thiên mạc ầm ầm mạnh mẽ đánh lên cự linh ba người. Cự linh của ba người bị kích đến tán khai loạn xạ!

Cổ Thương lại tung một chiêu truy sát nữa về phía tam vệ. Dù là linh giả chi thể nhưng trúng phải liên thủ nhất kích của ba người vẫn khó lòng chống đỡ. Ông biết hôm nay mình khó có thể qua khỏi nên quyết tâm giết chết lũ phản đồ!

Trong ánh mắt kinh hoảng của địa hỏa phong tam vệ, con cá mập khổng lồ mỗi lúc một gần, thủy khí ôn nhuận nhưng lại mang theo tinh khí đoạt mạng! Ba người không kìm nổi phải hét lên:

- Dạ trưởng lão, cứu mạng!

Bùm!

Trong lúc sinh tử, cự chưởng lại hạ xuống giữa Cổ Thương và tam vệ. Cổ chưởng, nhất trảo lao đến như có linh tính, như hài đồng nghịch bùn trong ao, ẩn hàm lực công kích cường đại vô bỉ. Thân thể con cá mập bị lật ngửa, hóa thành quang khí, biến mất không chút dấu vết!

Sắc mặt hồng nhuận của Cổ Thương trong nháy mắt biến mất như triều thủy mà thay vào đó là một màu trắng bệch của cá chết. Cố gắng giữ cho mình không gục xuống, ông không còn nửa phần chiến đấu chi lực nữa, chỉ thở hổn hển nặng nề:

- Tại, tại sao?

- Ha ha ha ha ….

Dạ Côn Ngô đắc ý cười lớn chỉ vào đại hỏa phong tam vệ:

- Ba người họ là con cờ mà chúng ta đã sớm cài vào trong thương hội. Đến bây giờ mà ngươi vẫn chưa hiểu sao?

Cổ Thương run bắn người, nhìn về phía tam vệ với ánh mắt khó tin, ánh mắt tràn đầy vẻ bi thương và phẫn nộ. Vậy mà ông đã từng bồi dưỡng chúng, coi chúng như đệ tử của mình, gửi gắm hi vọng sau này một trong số chúng sẽ trở thành điện chủ đời kế tiếp. Ngay cả một việc đại sự như Long Tộc ngọc bích cũng không giấu chúng. Ai ngờ ba người bọn chúng căn bản không một lòng một dạ với ông mà hoàn toàn là lũ ác ma đến từ địa ngục!

Địa hỏa phong tam vệ trước nhãn thần bức nhân của ông không khỏi cúi đầu. Hình ảnh của mấy năm gần đây không ngừng hồi tưởng lại trong não hải họ. Được Cổ Thương bồi dưỡng như đệ tử, thử hỏi sao họ lại không có nửa phần hổ thẹn với ông không? Nhưng họ đến từ Vô Tẫn Hoang Nguyên, nếu như không tòng mệnh thì người nhà của họ cũng sẽ bị diệt sát!

Giữa hai bên, đương nhiên không cần hỏi cũng biết họ lựa chọn bên nào!

Lăng Phong bừng tỉnh, hiểu ra tất cả. Chẳng trách lúc đứng trong sảnh nghị sự tên Dạ trưởng lão lại tự tin như vậy về chuyện lấy Long Tộc ngọc bích. Nếu như hắn không bố trí một nguyên tố bất ngờ thì chắc âm mưu của Dạ Côn Ngô đã sớm được thực hiện? Với một kế hoạch chặt chẽ như thế này, ai có thể gây trở ngại được cho hắn!

Nếu Hàn Thụ Phong biết mình chỉ là một vòng nhỏ trong kế hoạch này thì hắn đã không nghĩ mình quan trọng đến vậy. Thậm chí Dạ Côn Ngô còn coi hắn như một thứ có thể hi sinh mà không hề có một chút nuối tiếc?

Bất luận thế nào, lúc này Dạ Côn Ngô cũng đang nắm quyền chủ động, không ai có thể ngăn hắn lấy được Long Tộc ngọc bích!

- Dạ trưởng lão thật cao mưu, tiểu mỗ bội phục vô cùng!

Nhãn thần Công Tôn Hoằng nhãn thần loạn chuyển, lập tức nhận ra chênh lệch thực lực giữa hai bên, bản thân thì đang trọng thương căn bản không dám nghĩ đến chuyện lấy Long Tộc ngọc bích, miễn cưỡng cười chắp tay cúi người nói:

- Ta chúc mừng Dạ trưởng lão và xin được bái biệt.

- Hắc hắc!

Nhìn theo thân thể điện chuyển của Công Tôn Hoằng, Dạ Côn Ngô mỉm cười âm hiểm:

- Lúc này mà ngươi còn muốn đi? Nếu như để cho ngươi đi thì bổn tọa không phải kẻ ngốc sao?

Nghe Dạ Côn Ngô nói vậy, Công Tôn Hoằng thoáng hiện lên một tia sợ hãi, hắn đã cảm nhận được sát cơ nồng liệt trong câu nói đơn giản đó!

Cường giả mặc dù ngạo khí lăng vân nhưng cũng chỉ là cách nói tương đối. Một khi xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì biểu hiện của cường giả cũng chẳng khác gì người phàm. Toàn thân Công Tôn Hoằng cuộn lên một tầng thủy quang, hóa thành huyết hồng độn xuất trong những âm thanh tí tách không ngừng, cầu xin nói:

- Dạ tiền bối, lúc trước là ta không đúng, bị bảo bối làm cho mờ mắt. Xin ngài giơ cao đánh khẽ, ta đảm bảo chuyện xảy ra hôm nay sẽ không để cho người thứ hai biết đâu.

- Hừ!

Dạ Côn Luân chỉ lặng lẽ đứng một chỗ, không hề có ý định đuổi theo. Nghe Công Tôn Hoằng van xin như vậy hắn xì lạnh nói:

- Ngươi nghĩ bổn tọa sẽ tin vào những lời này sao? Ngươi không chỉ coi bổn tọa là kẻ ngốc mà còn cho ta là một ông già thiện tâm sao! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ngữ điệu đột nhiên chuyển lãnh:

- Âm mưu tranh giành bảo vật với bổn tọa mà còn muốn thoát chết? Để cái đầu lại đây rồi tính sau!

Ma la cự thần chưởng oanh xuất một cách không hề thương xót. Như một tòa ngũ chỉ sơn sụp xuống, bóp chặt lấy Công Tôn Hoằng. Cự thần chưởng thu lại, bẹp bẹp, thân thể Công Tôn Hoằng bị vo thành một khối, tiên huyết và máu thịt bạo khai bắn ra tứ phía!

Chiu!

Trong cảnh đỗn độn, du ngưu dài nhỏ như ngón tay xuyên qua cự thần chưởng bay lên giữ không trung và biến mất ngoài xa như tấn điện, ẩn hiện cách đó chừng một trăm trượng!

Dạ Côn Ngô cười lạnh:

- Chỉ dựa vào nhất chiêu này của ngươi mà muốn bỏ chạy sao? Ở lại hết đây cho ta!

Không gian bị kiềm hãm, linh hồn lực vô hình ba động mạnh mẽ, du ngư cự linh tốc độ bỗng nhiên chậm lại. Liền ngay sau đó cự thần chưởng lại lao tới. Một chuyện quỷ dị xảy ra. Du ngư ra sức giãy dụa mà không sao thoát ra được. Lực giãy mỗi lúc một yếu cuối cùng đành phải im lặng. Chỉ thấy con dư ngư vốn dĩ có chút hư huyễn dần dần ngưng cố thành thực chất, bị thu về lòng bàn tay Dạ Côn Ngô.

Dạ Côn Ngô hài lòng nhìn vào lòng bàn tay, gật đầu nói:

- Không tệ, linh cấp cường giả hạch tinh thuần túy. Nếu như tìm được thuật luyện sư thích hợp thì có thể đề thuần linh hồn vật tính trong đó chế luyện ra một miếng tinh kĩ tinh chương.

Dừng lại đôi chút hắn lại nói:

- Hoặc cũng có thể là một thanh "vị chủ linh khí".

Lăng Phong nãy giờ bàng quan với cảnh này đột nhiên trái tim co rút lại, linh hồn trong thức hải nhanh chóng biễn huyễn với tốc độ lưu động. Rõ ràng thời gian bên ngoài vẫn không hề thay đổi nhưng Lăng Phong cảm giác chỉ cần mình ngẩng đầu thôi cũng tiêu hao vô số thời gian, chậm đến muốn nghẹt thở.

- Hừ hừ, tiểu tử thối, làm hỏng đại sự của bổn tọa mà còn muốn chạy?

Dạ Côn Ngô nói, bộ dạng ung dung như đang chơi trò mèo vờn chuột.

Tỉ mỉ thưởng thức Lăng Phong đang bị nhốt bên trong, hắn lộ ra vài phần kinh ngạc:

- Ngươi chắc vẫn chưa đầy hai mươi chứ nhỉ? Còn trẻ mà đã có được tu vi như thế này thực sự quá đáng sợ. So với thiên tư tối giai của Long Tộc vẫn còn đáng sợ hơn gấp trăm lần! Nếu như cho ngươi thời gian nhất định thì một ngày nào đó ngươi sẽ có thể tiến nhập vào đại viên mãn! Nhưng…

- Không có nhưng gì cả!

Lăng Phong bạo rống, cắn mạnh vào đầu lưỡi, một đường huyết tiễn bắn xa mười trượng, ngay cả máu mũi cũng phun ra. Tiên huyết sung xuất! Đầu óc hắn bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng. Trạng thái não hải bị đông kết nhất thời biến mất, cước bộ vận chuyển nhanh chóng, điện quang xì xì bạo khai dưới chân chụp lấy cả người Lăng Phong.

Dạ Côn Ngô lộ ra thần sắc trầm trồ cực độ:

- Có thể thoát khỏi linh vực áp chế của ta? Thật đúng là thiên phú đáng sợ! Đáng tiếc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.