Tinh Ngự

Chương 374: Chiến quả (2)




Trong Huyết Sát Vệ không ít người còn đang chìm trong hôn mê, một số khác đã thanh tỉnh thì cùng là một bộ dáng hữu khí vô lực, trên người bọn họ băng bó chằng chịt. Mắt thấy Lăng Phong đến, Hắc Đình Tư kích động tới mức muốn bật dậy, nhưng cuối cùng vẫn là ngồi lại trên giường bệnh.

Nằm bên cạnh hắn là Triển gia hữu khí vô lực, rên rỉ nói một tiếng:

- Hắc Đình Tư, ngươi nhẹ một chút thì chết à? Đau chết lão tử rồi!

Lại nhìn Lăng Phong một cái, trong mắt hắn hiện lên vẻ kích động cường liệt, biểu tình lập tức vui mừng:

- Giáo quan, ngày đó thấy người bị truy sát, khi trở về chúng ta đã đánh cuộc. Ta cược ngươi quay về! Ai, lúc này buốn bán thật thua thiệt quá!

- Ha ha, đáng đời! Bọn lão tử không lấy luôn cả cái khố của ngươi coi như đã là nể mặt ngươi rồi đó.

Niếp Ngữ nỗ lực chống tay, nhưng vẫn không thể đứng lên được, đành thở hổn hển nói:

- Ta đã sớm nói giáo quan phúc lớn, cái tên ngu ngốc đó sao có thể làm ngài bị thương.

Bối Nạp Thông cuống quít bước tới đỡ lấy hắn, cẩn thận giúp hắn nằm xuống giường. Có thể thấy được Niếp Ngữ đối với mình tình trạng của mình, nhưng không cách nào cải thiện được, đành tựa như đứa trẻ phải để người khác chăm sóc.

Nhìn Hắc Đình Tư mỉm cười, Tát Gia cười hỉ hả, Niếp Ngữ cười to, Lăng Phong thống khổ nhắm mắt lại, trong mắt ẩm ướt, gương mặt liều mạng chuyển động. Hắn nỗ lực khống chế để bản thân không bật khóc, chỉ là thảm trạng của Huyết Sát Vệ khiến trong lòng hắn buồn bà, đau đớn cường liệt cùng sát ý nồng nặc khiến nội tâm hắn như bị thiêu đốt. Mười bảy Huyết Sát Vệ kể cả Hoàng Kim Thiết Tam Giác dĩ nhiên toàn bộ bị đánh tới xương cốt vỡ nát, không một ai may mắn trốn thoát! Võ Thần Phong, ta xxx tổ tông ngươi a!

- Các ngươi đều thấy rồi chứ? Ta đã sớm nói rồi mà, chờ giáo quan trở về, đám hỗn đản kia không một ai có thể thoát được.

Niếp Ngữ lãnh khốc cười mà như khóc nói:

- Hắc hắc, cái lão ăn mặc tựa như con dơi đó, đệ vừa tay liền không còn kiêu ngạo được nữa, cũng bị bắt trở về? Còn có tên dùng trường đao nữa, một đao kia chém lão tử đau thấy mẹ luôn! Còn có...cái tên ngày trước lãnh khốc, bây giờ hoàn toàn biến mất...

Niếp Ngữ vẫn không ngừng cằn nhằn.

Lăng Phong cũng không nhịn được nữa, mạnh mẽ xông lên ôm lấy cổ hắn, một giọt lệ nam nhi cực lướn rơi xuống, Niếp Ngữ vẫm đang cười nói, nhưng trên môi một trân run rẩy, không sao cười nổi nữa. Gương mặt hung hăng giật giật, hắn đột nhiên khóc rống lên:

- Giáo quan, ta sợ, ta thật sự rất sợ! Ta sợ cứ như vậy liền tàn phế, cả đời không còn cơ hội đi theo ngươi a!

Một dòng nước mắt chảy xuống, Niếp Ngữ gào khóc, nhưng không ai dám cười nhạo, có chăng chỉ là một mảnh hai mắt đỏ ửng cùng khóc lóc.

Huyết Sát Vệ cũng là người, cũng có tình cảm, khi bọn họ liên thủ bị bốn tên Thánh Vực cường giả lấy thực lực áp đảo, oanh kích làm xương cốt toàn thân gãy nát, đồng thời cơ hồ toàn bộ tín niệm của họ cũng tan theo. Bởi vì...lực lượng! Xương cốt gãy nát đồng nghĩa với lực lượng cũng không còn khả năng thi triển, bọn họ sẽ mất đi chỗ đừng ở Thần Vẫn đại lục Thần Vẫn đại lục, nếu không có tín niệm cường đại trong nội tâm chống đỡ, có lẽ bọn họ đã sớm triệt để suy sụp, tín niệm này rất đơn giản nhưng lại giúp bọn họ sống qua ngày, đó là...chúng ta phải đợi giáo quan trở về. Hiện tại, giáo quan rốt cục trở về, đồng thời trước sau không khiến họ thất vọng, toàn bộ sự yếu đuối lúc này toàn bộ phát ra, lớp mặt nạ kiên cường nhất cũng được tháo bỏ, bởi bọn họ tin tưởng, giáo quan sẽ thay chúng ta chống đỡ tất cả mưa gió. Lau đi nước mắt, Lăng Phong chậm rãi nắm chặt vai Tang Phi, dừng thật lâu tại hắn:

- Nói cho ta biết, ngươi có tin ta hay không?

- Ngươi là giáo quan của là chúng ta a!

Không cần nhiều lời, chỉ một câu trả lời vô cùng đơn giản, toàn bộ đáp án không cần nói, cũng hiểu.

- Tốt lắm!

Lăng Phong mạnh mẽ hét lớn:

-Có đau nhức, ta cũng phải nhẫn nhịn!

Dứt lời, hắn đặt bàn tay vào đan điền của Niếp Ngữ, ngân quang xán lạn phát ra, như một mặt trời nhỏ soi sáng tứ phương.

Hàn Kinh Phong đang đứng gần mấy người thấy vậy không nhịn được run lên, hoảng sợ nói:

- Cương khí? Làm sao ngươi có thể đem cương khí tu luyện tới cảnh giới này?

Mời vừa rồi trong chiến đấu kịch liệt, Lăng Phong triển lộ công kích phần lớn là hỏa hệ nguyên lực, vẫn chưa thi triển ra tu vi cương khí cao tuyệt. Mà hiện tại rõ ràng hắn đang dùng cương khí để chữa thương, có thể làm được chuyện này chứng tỏ tu vi cương khí tinh thuần vô bì.

Điều này làm cho Hàn Kinh Phong sợ hãi vạn phần, từ mọi phương diện đạt được tư liệu tổng hợp lại mà thấy hiện tại Lăng Phong ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới, nhưng hắn không chỉ tu luyện nguyên lực đến bậc Linh Cấp, thậm chí còn kiêm tu cương khí! Thiên phú như vậy, đến tột cùng là loại yêu nghiệt nào a, thình thịch, thình thịch, Niếp Ngữ cảm giác được các bộ vị tại đan điền phát ra âm thanh chuyển động mạnh mẽ, tựa như có một trái tim cường đại đặt ở đó. Mỗi lần nhảy lên đều cung cấp tinh huyết cho cơ thể chống đỡ! Một tia lực lượng cổ quái lưu động từ huyết khí xuyên thấu qua, truyền ra khắp thân thể, chỗ xương cốt gãy nát truyền đến một trận cảm giác tê dại.

- Cái này, đây là...

Niếp Ngữ nhịn không được lộ ra biểu tình kinh hỉ, xương cốt nhiều ngày qua tựa như xơ cứng, hiện tại lại có cảm giác! Cái này đại biểu cho điều gì, tinh tu Chân Võ Quyết nhiều năm Niếp Ngữ tự nhiên rõ ràng vô cùng, lẽ nào...xương cốt bị gãy nát có hi vọng?

- Ngưng thần định tức!

Lăng Phong quát khẽ.

Niếp Ngữ cuống quít thu liễm tâm thần, nỗ lực cảm nhận. Trong bất tri bất giác, cảm giác tê dại ngày càng mãnh liệt, tựa như có ngàn vạn con kiến đi lại trên xương cốt, cắn xé, nhảy múa, dưới sự cắn xé, một một đoạn xương cốt đều tựa như bị ngàn vạn cú đánh, cảm giác khó chịu chưa từng có làm hắn hầu như muốn điên cuồng hét lên.

Niếp Ngữ rất rõ ràng, một khi bản thân động đậy, hiệu quả trị liệu rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc. Vì vậy, gắt gao cắn môi, cơ mặt điên cuồng giật giật, tựa như vặn vẹo, nhìn qau đặc biệt dữ tợn.

Mắt thấy một màn như vậy, tất cả mọi người bàng quan không khỏi thầm giật mình, phương pháp trị liệu này đến tột cùng là gì, ngay cả Niếp Ngữ tâm chí vô cùng kiên định liệu có kiên trì được không?

Thời gian chậm rãi trôi qua, dài tựa trăm năm, Lăng Phong rốt cục chậm rãi thu tay về. Trên mặt hắn lấm tấm mồ hôi, cả người không ngừng run rẩy, ngay cả lúc hắn đại chiến cường giả Thánh Vực đỉnh phong cũng không tiêu hao như vậy. Từ đó có thể thấy kiểu trị liệu này hao tổn tâm lực tới mức nào. Niếp Ngữ "A" một tiếng, cánh tay không vũ động trong không trung, vẻ mặt vui mừng như điên còn chưa tan, thì đột nhiên té xỉu.

Bối Nạp Thông kinh hãi, lập tức bước lên phía trước, cẩn thận kiểm tra cho hắn.

Lăng Phong xua tay nói:

- Vô phương, hắn chỉ là tiêu hao quá nhiều tâm lực, cứ để hắn hảo hảo nghỉ ngơi đi.

Một thân xương cốt của Huyết Sát Vệ gần như bị đánh cho gãy nát cả, nếu không phải từng dùng La Hâm Đan, Lăng Phong thậm chí hoài nghi xương cốt toàn thân của bọn họ đã bị nát thành bột phấn! Mặc dù xích luyện cương khí huyền diệu vô cùng, chữa trị cũng rất dễ dàng, tương đương dùng cương khí kết nối lại huyết mạch xương tủy, từ đó đem xương cốt gãy kết dính lại, khó khăn trong đó có thể hiểu được.

Bối Nạp Thông hơi tính toán, đáp:

- Còn khoảng hơn trăm viên, tất cả đều ngâm trong nước La Hâm thượng phẩm ngàn năm.

Nhẹ nhàng gật đầu, Lăng Phong lấy ra từ Tiết Vân ba trăm mai tinh huyết nguyên khí hạch, thuận lợi giúp Niếp Ngữ luyện hóa một mai, sau đó Lăng Phong giải thích:

- Đây là tinh huyết nguyên khí hạch, có tác dụng bổ sung huyết khí tinh lực tiêu hao, đợi ta giúp mọi người trị liệu một phen, sau đó cứ một ngày một lần để bọn họ luyện hóa một viên, khoảng hai ba mai là đủ.

Tinh huyết nguyên khí hạch mặc dù là thứ tốt, thế nhưng trong đó ẩn chứa năng lượng niệm thức rất lớn, không phải người bình thường có thể chịu được. Lăng Phong cũng không phải Huyết Sát Vệ hấp thu quá nhiều.

Ngay sau đó, Lăng Phong nói với Hắc Đình Tư:

- Ta tới trị thương cho ngươi.

- Giáo quan, thân thể ngươi... Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Vô phương.

Lăng Phong cười ôn hòa, thành thật nắm lấy tay hắn, rồi đem cương khí truyền qua..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.