Tinh Ngự

Chương 229: Vô Tận Hoang Nguyên




Bị Lăng Phong khám phá ra tâm tư, Thích Thiên Ách lộ ra vài phần xấu hổ, thấy Lăng Phong thật tình không muốn tiếp thu, hắn không nhin được lộ ra thần tình cảm kích:

- Đại sư nhân nghĩa, ta thực sự là không biết nên nói gì đây, thực sự là...

Thấy hắn có chút bất an, Lăng Phong nói giỡn:

- Ngươi thực sự muốn cảm tạ ta mà nói, không ngại thì tặng ta một ít Hỏa Tinh Ngọc Tủy đi.

- A?

Thích Thiên Ách sửng sốt, rồi gật đầu như gà mổ thóc nói:

- Thứ này đối với đại sư hữu dụng sao? Là ta sơ sẩy, mấy năm này ta cũng tích góp được một ít, đợi lát nữa ta liền giao hết cho đại sư. nguồn TruyenFull.vn

Suy nghĩ một chút, ngân quan trên trán hắn liền lóe lên, kim quang Tỏa Thú Chiếu khẽ rung động, con Kim Diễm Bích Quang Thú kia một lần nữa xuất hiện, nó bất mãn hừ hừ, quỳ rạp trên mặt đất thỉnh thoảng lấy đầu nhẹ ngàng cọ cọ vào chân Thích Thiên Ách.

Lăng Phong trông thấy nó dễ thương, vươn tay muốn sờ đầu tên tiểu tử kia vài cái nhưng nó lại dùng ánh mắt bất thiện trừng trừng nhìn hắn, bị Thích Thiên Ách khiển trách nó mới không tình nguyện tiếp thu sự âu yếm của Lăng Phong, biểu hiện nhân tính hóa này làm Lăng Phong phải bật cười.

Thích Thiên Ách đem Tỏa Thú Chiếu đưa cho Lăng Phong nói:

- Khối Tỏa Thú Chiếu này do một vị cao thủ thần bí dùng Tam Duy Kim luyện chế mà thành, thần bí khó lường, cho đến nay số lượng còn lại cực kỳ thưa thớt, cũng được coi là một kiện bảo bối hiếm có. Đại sư sau này gặp phải ma thú vừa ý, chỉ cần hiệu lệnh nó tự động thuần phục, đem hạch tâm linh hồn cùng với Tỏa Thú Chiếu này kết hợp làm một, có thể thu phục ma thú vào trong đó, vĩnh viễn không bao giờ phản bội.

Lại nhìn Kim Diễm Bích Quang Thú, hắn nói:

- Tiểu Kim vừa mới sinh ra chẳng hiểu sao bị vứt bỏ ở Vô Tận Hoang Nguyên, suýt nữa bị một ma thú thành niên ăn thịt, vừa lúc ta đi qua đem nó cứu lấy, sau đó nó liền theo ta, bởi vậy nó tình nguyện để ta thu nhiếp vào Tỏa Thú Chiếu, ta cũng không làm tổn thương đến linh hồn hạch tâm của nó.

Tiếp theo Thích Thiên Lăng lại dạy cho Lăng Phong cách sử dụng Tỏa Thú Chiếu, Lăng Phong biết nếu mình không thu nhận thì hắn vẫn bất an, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy lễ vật này. Chợt, Lăng Phong hiếu kỳ hỏi thăm:

- Thích tiên sinh, ngươi vừa rồi mới nhắc tới Vô Tận Hoang Nguyên, ngươi rất quen thuộc với nơi này sao?

Thích Thiên Ách đột nhiên chấn động, trên mặt toát lên vẻ hận ý vô cùng:

- Quen thuộc? Ta tự nhiên rất quen thuộc! Nếu không phải ở gặp phải khốn cảnh ở Vô Tận Hoang Nguyên, thì bây giờ ta sao lại phải sống chui sống lủi thế này?

Lăng Phong lặng yên, thấy Thích Thiên Ách phẫn nộ như điên, hắn có chút hối hận khi đề cập đến Vô Tận Hoang Nguyên.

Thấy thế, Thích Thiên Ách cười khổ:

- Đại sư không cần lo lắng, việc này ta đã chôn giấu trong lòng rất lâu rồi. Có lẽ nói với đại sư một chút cũng có thể giải tỏa bớt nỗi lòng.

Hắn lại nói:

- Chúng ta hay là về "Hỏa Sơn Cư" rồi ta sẽ nói cho đại sư biết tình huống Vô Tận Hoang Nguyên?

Lăng Phong gật đầu đáp ứng, lực lượng của nguyên trận hạch tâm khởi động, hai người lại lần nữa tiêu thất.

Sau khi trở lại nơi Lăng Phong tỉnh dậy, Thích Thiên Ách liền đem toàn bộ Hỏa Tinh Ngọc Tủy đã hứa hẹn giao hết cho Lăng Phong. Khi thấy số Hỏa Tinh Ngọc Tủy này, Lăng Phong giật mình: đây là "một chút" theo như lời hắn nói ư?

Một đống Hỏa Tinh Ngọc Tủy đầy thế kia ít nhất phải trăm khối! Hỏa Tinh Ngọc Tủy chính là nguyên liệu hiếm có để luyện chương, nhưng đối với Thích Thiên Ách tác dụng lại không lớn, bởi vậy Lăng Phong không chút khách khí thu hết. Ngay sau đó Thích Thiên Ách liền đem toàn bộ sự việc đã trải qua nói với Lăng Phong:

- Vô Tận Hoang Nguyên tuyệt đối không phải là một mảnh đất hoang vu tầm thường như lời nói của những người thế tục, không chỉ có thành trấn cùng loại với cảnh nội của Áo La đế quốc, nơi giao dịch, đấu giá hội, hơn nữa bị các đại thế lực nắm giữ, tình thế rắc rối vượt xa so với tưởng tượng nhiều, diện tích cũng xa xa không tính nổi.

- Năm đó ta tu luyện có được một chút thành tựu, lựa chọn đi tới Vô Tận Hoang Nguyên lang bạt, bằng một thân thực lực cũng tạo được chút danh tiếng, đồng thời thành lập một tiểu tông phái tên là "Thích Thiên tông". Ở Vô Tận Hoang Nguyên kỳ bảo vô số, đồng thời hạng người thiên tư tuyệt vời cũng không ít, ta vừa giáo dục chúng đệ tử vừa du lịch, cuộc sống sinh hoạt rất phong phú. Thế nhưng ngày vui chẳng thể kéo dài, có một ngày một số kẻ trực tiếp xông vào Thích Thiên tông, ngôn từ khiêu khích kiêu ngạo yêu cầu Thích Thiên tông chúng ta quy thuận, mấy người bọn chúng thực lực cũng tạm, hầu như đều ở Thánh Vực trung kỳ.

- Ta tự nhiên sẽ không đáp ứng, tùy ý phái vài trưởng lão xuất thủ cưỡng chế bọn họ rời đi.

Lăng Phong gương mặt hơi giật, vị trước mặt này thật sự quá khiêm tốn, tông phái tùy ý phái vài tên trưởng lão còn có thể mạnh hơn Thánh Vực trung kỳ, tông phái như vậy có thể gọi là "tiểu" hay sao?

- Nhưng mà tai họa vẫn còn chưa dừng lại. Đám người đáng khinh này trong lúc nguy cấp đã triệu hồi ra cự linh, cự linh của bọn chính chính là long linh!

Thích Thiên Ách ánh mắt tản mát dày đặc sát khí:

- Vài tên trưởng lão sau đó khuyên bảo ta mau nhanh giải tán tông phái, đem lực lượng hạch tâm che giấu đi, đồng thời lập tức quay về cảnh nội Áo La, ta hối hận khi không nghe lời bọn họ!

Trầm mặc một lúc lâu, hắn cất giọng hàn ý dày đặc nói:

- Ngày đó trong những kẻ xông vào có một kẻ dĩ nhiên là Long tộc đích hệ, hắn chịu thiệt thòi lớn, sau đó trở về nhà cầu xin trưởng bối phái vài tên cao thủ chân chính đến gây hấn. Sau một hồi đại chiến, Thích Thiên tông ta tử thương vô số, ngay cả thân thể ta cũng bị hủy! Vậy mà chúng cũng không chịu từ bỏ ý đồ, đem linh thể ta phong ấn trong Long tộc, hằng ngày phải chịu đựng sự giày vò của Phệ Linh Băng Diễm!"

Long tộc? Lăng Phong suy nghĩ một chút, thân thể chợt chấn động, chủng tộc này chẳng phải sư tôn đã từng đề cập tới sao? Không ngờ rằng Long tộc thực lực lại cường đại đến như vậy, từ Thích Thiên Ách miêu tả xem ra người trẻ tuổi này ở Long tộc căn bản không là cái gì, vẻn vẹn chỉ là một tên hậu bối thôi, nhưng mà bọn hắn đều là thực lực Thánh vực trung kỳ! Thật không biết các thế lực cường đại như vậy vì sao một mực ở trong Vô Tận Hoang Nguyên, lặng lẽ duy trì sự thần bí, với thực lực như vậy chỉ sợ đi xâm chiếm Áo La đế quốc cũng chưa chắc không thể thành công?

Bất quá nghĩ đến Thang Thần kia một quyền đánh bại Bàng Phiên Vân, Lăng Phong lại phủ định ý nghĩ của mình. Xem ra Áo La đế quốc có thể độc chiếm diện tích thổ địa như vậy nhất định vẫn còn ẩn dấu bí mật mà bản thân mình không rõ.

Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hiếu kỳ hỏi:

- Linh thể là cái gì?

Kỳ quái nhìn Lăng Phong một cái, Thích Thiên Ách do dự mà hỏi thăm:

- Đại sư, ngài hẳn phải biết Thánh Vực bình chướng là cái gì chứ?

Vừa nghe đến Thánh Vực bình chướng, Lăng Phong lập tức bừng tỉnh, nếu muốn trở thành Thánh Vực cường giả, một trong những cửa ải khó khăn nhất phải vượt qua đó là đem cự linh cùng với linh hồn hạch tâm tiến hành dung hợp! Một khi dung hợp thành công, Thánh Vực cường giả sẽ có được hai tính mệnh, nếu vậy cho dù thân thể có bị hủy đi chăng nữa thì cũng có thể cam đoan bảo tồn được linh hồn hoàn chỉnh.

Chẳng qua Lăng Phong cũng không có thấy tận mắt sau khi mất đi thân thể linh hồn rốt cuộc có bộ dáng gì, vì vậy cũng không thể đem nó liên hệ cùng với linh thể trong lời của Thích Thiên Ách được..

Thích Thiên Ách cười nói:

- Nói chung chỉ cần đạt được Thánh Vực đỉnh phong người ta mới có thể đem linh hồn biến ảo thành dung mạo như trước kia. Nếu như tu vi chưa đủ mà mất đi thân thể, vậy thì thảm rồi, cự linh bộ dáng thế nào thì linh thể sẽ biến thành thế đó.

Vừa nghĩ tới Kiều Đặc Sâm nếu mất đi thân thể, rất có khả năng trực tiếp biến thành một con tiên hạc vỗ cánh, Lăng Phong không nhịn được cười hỏi:

- Vậy ngươi làm cách nào mà chạy trốn được?

- Đại sư hẳn là thấy được Tháp Đồ Mỗ ở miệng núi lửa chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.