Tinh Ngự

Chương 215: Nguyên huyễn thận quái (Thượng)




Đột nhiên, nhóm Đạo Man phía trước bỗng dừng lại khiến đoàn người đằng sau cũng phải lựa chọn dừng bước trên một mảng nham thạch nào đó.

Gió nhè nhẹ thổi, không ai dám phát ra một âm thanh nào

Như một thước phim quay chậm, một cái đầu tròn tròn đen đen trồi ra khỏi mặt nước. Cái đầu nhẵn thín như một quả bóng da, không có một lỗ nào, thỉnh thoảng lại lắc lư nhè nhẹ khiến người ta tưởng rằng đó là một tảng nham thạch lớn. Đột nhiên, giữa cái đầu nứt ra hai cái lỗ nhỏ đen xì. Phì phì, hai đường khí lưu tím đen xông lên giữa không trung, mùi lưu hoàng nóng rực tỏa ra bốn phía khiến mọi người chỉ muốn nôn mửa.

Dù có là một tên mạo hiểm giả ngốc nghếch thì cũng rõ sự tình bất ổn. Bọn chúng bịt chặt mũi miệng, không dám phát ra bất cứ động tĩnh nào. Mặc dù không rõ cái đầu này là loại ma thú gì nhưng con ma thú có thể sinh tồn trong một chiểu trạch ác liệt như thế này thì còn phải hoài nghi về thực lực của nó sao?

Một lúc lâu sau, hai cái lỗ màu đen mới khép lại, khí lưu tím đen rủ xuống như một đóa liên hoa khổng lồ. Từng mảng từng mảng nham thạch vây quanh cái đầu tan chảy tạo hình thành nên một khoảng chiểu trạch trống trải. Người linh mẫn lúc này có lẽ đã hiểu nguyên nhân xuất hiện của mảng chiểu trạch này. Lăng Phong cảm thấy miệng hơi khô. Là ma thú đẳng cấp gì mà có thể một mình tạo ra chiểu trạch có diện tích rộng đến vậy.

Có vẻ như đã chơi chán, cái đầu lại từ từ chìm xuống phân nửa. Chỉ nguyên bộ phận lộ ra trên mặt nước thôi đã cao hơn năm trượng, rộng chừng sáu trượng, chẳng ai có thể tưởng tượng được nó lớn cỡ nào. Trước loại kì thú thiên sinh địa dưỡng này, không ai dám manh động.

Đột nhiên, một thân ảnh màu đen lao vọt về phía trước như tên bắn, tạo nên một trận kình phong cường liệt.

"Tên đáng chết!" Giờ khắc này không biết có bao nhiêu người đang rủa thầm trong bụng. Bọn chúng đã nhìn rõ thân ảnh đó là Lý Tư. Động tĩnh lớn của hắn đã làm kinh động con quái thú. Hậu quả thế nào thực sự không dám tưởng tượng! Lý Tư vì sự an toàn của bản thân mình mà hành động như vậy thật khiến người ta nổi giận.

Không ngờ, mọi người đã đánh giá quá thấp sự độc ác của hắn. Thân hình hắn xẹt lên phía trước, rồi đột nhiên quay đầu, giơ tay bắn tinh quang về phía sau. "Chát" một tiếng, sợi dây xích ngân sắc đập trúng cái đầu màu đen, hắc quang hoang động như thủy ba, còn Lý Tư thì mượn lực đàn hồi từ một đòn vừa rồi, dồn hết sức bật người lên cao, vượt qua khoảng cách một trăm thước còn lại, đáp xuống bờ đối diện.

"Không ổn, đi mau!" Lôi Trạch Ân thấy vậy hô lớn, bộ mặt phong kinh vân đạm lại một lần nữa lộ ra thần sắc kinh hoàng. Một tay kéo Vân Tường và Phí Lộ, thân thể như vân vụ phiêu miểu, nhoáng một cái đã sang đến bờ bên kia.

Những người còn lại cũng lần lượt tỉnh ngộ, hét lên giận dữ: "Lý Tư, ta sẽ giết tổ tông ngươi."

Nhưng đã quá muộn. Cái đầu màu đen bị đã vị sợi dây xích chọc tức, ầm ầm trồi lên trên mặt nước. Mọi người đều cảm thấy tảng nham thạch màu vàng mà mình đang đứng lên bắt đầu hoang động.

Cự quái ma thú cuối cùng cũng lộ ra chân dung. Cái đầu đen đen lúc nãy chính là bản tôn của cự thú. Con cự thú này toàn thân xoay tròn như một cái đĩa, dày bằng khoảng một người, nổi lên trên mặt nước chẳng khác gì một đám mây màu đen, che phủ cả một khoảng không gian.

"Chạy mau!"

Tất cả những người có thực lực siêu quần trong giờ khắc này phải triển động thân hình. Đáng tiếc động tác của con cự thú còn nhanh hơn. Thân thể nó mở ra chi chít những lỗ, mỗi một lỗ lại bắn ra một đường khí lưu màu tím như những xúc tu. Những đường khí lưu này dài mười mấy thước, vừa vọt lên không trung, khí lưu liền phi vũ, phát ra những âm thanh "phì phì" như rắn độc rung đuôi. Thỉnh thoảng lại có hai đường khí lưu đan xen vào nhau khiến tương dịch tím đen nhất thời bắn lên tung tóe.

Đã từng tận mắt chứng kiến uy lực của tương dịch màu tím này nên đám đông đều nhất loạt muốn tránh. Đáng tiếc là tảng nham thạch mà họ đang đứng diện tích không lớn nên chỉ cần một chút vô ý đã lại có người sẩy chân và bị chiểu trạch nuốt chửng, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Chém chết con quái vật rồi đi qua bằng người nó!" Không biết là vị nào mà có thể lên tiếng xướng nghị như vậy. Đáng tiếc ngay sau đó hắn đã rõ ngay sự ngu ngốc của mình. Tinh thiết cự đao trong tay vừa chém xuống cơ thể con cự thú liền trượt ngay sang một bên một cách vô lực. Hành động của hắn càng khiến con quái vật giận dữ hơn, một đường khí lưu màu đen trực tiếp phun thẳng về phía hắn, biến hắn thành một đống xương đen.

"Mau lui, lui về phía sau!" Trong lúc tính mạng bị uy hiếp, không còn ai quan tâm đến lòng tham nữa. Nhưng, sự thật tàn khốc đã bóp nát tia hi vọng cuối cùng của họ. Đám bong bóng sau lưng họ đồng loạt phát nổ, tương dịch bắn ra phá hủy hoàn toàn con đường rút lui duy nhất.

Trước có trở ngại, sau hết đường lui, tuyệt cảnh chung hiện! Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi nồng liệt như khi phải đối mặt với thiên biến.

"Môn chủ, chúng ta đi mau!"

"Các ngươi đi trước đi!" Cố Quỳnh quát, lướt về phía Cố Dao đang còn ở tít phía sau, nắm chặt lấy tay cô. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Nhị ca!"

"Đừng phí lời, đi!" Trong những giờ khắc sinh tử này, vỏ bọc kiêu ngạo cuối cùng cũng vị vứt bỏ. Cố Quỳnh chân lực cổ đãng, xương cốt phát ra những tiếng xào xạo liên hồi như âm thanh rang đậu. Mười ba đốt xương chân thuộc về bộ vị phát lực bí truyền của vcô cốt nhu thân, nhất thác nhất đàn, cự lực thôi động, thân thể của hai người bay vọt về phía trước như điện xẹt.

Huynh muội hai người tề tâm hiệp lực tránh qua vòng phong tỏa của những đường khí lưu, chớp mắt đã thấy sắp ra khỏi phạm vi bao trùm của con cự thú. Chưa để cho hai người kịp mừng thì sau lưng, một luồng khí lưu màu tím đã tức tốc bay đến. Cô Quỳnh thoáng giật mình, nhanh chóng xoay lưng che cho Cố Dao.

Khí lưu tử sắc bị chặn lại đôi chút bởi chân lực hộ tráo, rồi lại tiếp tục ngang ngược xé tan phòng ngự, rơi xuống người hắn. Cố Quỳnh kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vẫn không quan tâm đến những gì vừa diễn ra mà mượn luôn lực của nhất kích vừa rồi, dắt theo Cố Dao bay nhanh về phía bờ đối diện.

Dưới bầu trời đầy khí lưu đen xì chằng chịt, thực lực cường yếu ra sao được phân biệt rất rõ ràng, dưới thất tinh thì đừng mong có cơ hội phản thủ.

Một khi đã bị hút vào, dù là bát tinh cường giả như Cừu Đức trong lúc bảo vệ thủ hạ, một cánh tay cũng bị khí lưu chạm vào. May mà hắn nhanh trí chặt đứt luôn cánh tay nên mới chạy thoát mạng.

Mặc Quỹ dưới sự bảo vệ sống chết của đám hộ vệ, miễn cưỡng cũng sang được bờ bên kia.

Chân Vật Các của Đạo Man cũng hao tổn không ít nhân thủ.

Chỉ trong chớp mắt, dưới uy lực của ma thú, số nhân thủ trong tay các đại thể lực có tham vọng đi tìm chích viêm thạch đều đã tổn thất phân nửa. Nói ra thì rườm rà, trên thực tế, mọi kinh biến chỉ xảy ra trong chớp mắt, thực lực cường giả lúc này đều đã chạy được sang bờ bên kia, nhưng lúc quay đầu nhìn lại vẫn không khỏi cảm thấy rùng mình.

Con người, chỉ khi đối diện với thực tại tàn khốc thì mới biết quý trọng mạng sống của mình.

Phí Lộ kinh hoàng nhìn đám Lăng Phong vẫn bị kẹt trong chiểu trạch, cô tóm chặt lấy tay Lôi Trạch Ân: "Đại sư bá, người mau cứu bọn Kiều Kiều đi!"

Lôi Trạch Ân lộ ra một tia cười khổ sở: "Con nghĩ sư bá là ai? Có thể cứu thoát được hai con sư bá đã tận lực rồi.

Tiếp tục thêm lần nữa e rằng khó bảo toàn tính mạng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.