Tinh Ngự

Chương 102: Pháp ấn huyền bí




Mộ Dung Yên ngây ngốc tiếp nhận minh thúy, lại ngây ngốc nhìn Lăng Phong rời đi, hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, chuyện vốn dĩ đã nắm chắc dĩ nhiên lại xuất hiện sai lầm? Lẽ nào hắn thực sự không phải là thuật luyện sư? Nhìn theo bóng lưng Lăng Phong tưởng chừng rất bình tĩnh, Mộ Dung Yên không hề biết rằng trong lòng Lăng Phong lúc này cuộn trào sóng lớn mãnh liệt!

Một tiếng chuông cảnh báo nặng nề ngân vang trong nội tâm Lăng Phong. Nàng làm sao biết được thân phận thuật luyện sư của chính mình? Ngay cả đám người Lô Sâm đều bị giấu kín, nàng làm sao có khả năng biết? Có Hoàng Phủ Vân che giấu, Lăng Phong tự tin không thể nào xuất hiện một chút dấu vết trong đó, nguyên nhân chính là vì như vậy, hắn đối với suy đoán của Mộ Dung Yên đặc biệt cảnh giác!

Có đám người Mạch Kha nhiều lần nhắc nhở, Lăng Phong cũng biết được tầm quan trọng của việc che giấu thân phận. Nếu như chỉ có một thân phận thuật luyện sư mà nói, cho dù thực lực thuật luyện của chính mình có cường đại hơn nữa cũng không đến mức gây nên oanh động quá lớn, nhưng nếu như chính mình kiêm thêm thân phận nguyên tố thiên hành giả, như vậy…

Trong tĩnh thất, Mộ Dung Yên vẫn đang nhíu chặt đôi hàng lông mày, khổ tư không giải thích được. Ốc Đặc vô thanh vô tức xuất hiện, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, có thể, chúng ta thực sự đã đoán sai?

- Có thể thực sự là như vậy…

Mộ Dung Yên đau khổ suy tư, nàng đột nhiên nói:

- Không, sai!

Hai mắt của nàng sáng rực lên:

- Cho dù là nguyên tố thiên hành giả cũng cần phải rèn luyện niệm thức, điều này đối với thuật luyện sư có tác dụng rất lớn, đối với nguyên tố thiên hành giả cũng có tác dụng không nhỏ! Thế nhưng, lúc hắn nhìn thấy bộ công pháp này vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chính điều này không bình thường!

- Tiểu thư, ý tứ của ngươi chính là hắn che giấu gì đó!

Đối với những suy đoán của Mộ Dung Yên, từ trước tới nay Ốc Đặc luôn rất tin tưởng. Vì vậy thuận thế hỏi:

- Vậy đến tột cùng là vì sao hắn lại muốn che giấu?

- Còn có thể che giấu cái gì?

Mộng Dung Yên lộ ra một nụ cười cổ quái:

- Ốc Đặc, ngươi nói, nếu như trong thương hội chúng ta xuất hiện một thiên tài có thể kiêm tu luyện chương và nguyên tố chân vỗ quyết, ngươi nghĩ thương hội sẽ có phản ứng như thế nào?

- Tiểu thư, ý người nói?

- Không sai!

Gật đầu, con mắt Mộ Dung Yên càng lúc càng sáng hơn.

- Ta dám khẳng định, Lăng Phong chính là loại thiên tài theo như suy nghĩ của ta ... một bất thế thiên tài!

- Lão lục, chấp sư Mộ Dung gọi ngươi có chuyện gì sao?

Nhìn thấy Lăng Phong đi ra, Lô Sâm vội vã hỏi.

- Ha ha, không có chuyện gì, bất quá chỉ là một ít việc liên quan tới sinh ý mà thôi!

Lăng Phong thuận miệng trả lời, cũng không phải là hắn ích kỷ, không muốn nói cho bọn họ biết chuyện của chính mình, thực sự là bởi vì… chuyện này liên lụy tới càng ít người càng tốt, đây cũng chính là điều đám người Mạch Kha đã sớm nhắc nhở hắn cẩn thận. Hắn chuyển đề tài.

- Được rồi, nhị sư huynh, ngươi còn không nói cho ta biết pháp án đến tột cùng là dùng làm gì đây!

- Không thể nào, lão lục, ngay cả điều này ngươi cũng không biết?

Cảnh Vân khoa trương nói.

- Đi, lão ngũ, ngươi không biết là lão lục chính là nguyên tố thiên hành giả thay đổi giữa đường hay sao?

Lô Sâm cười mắng, đạp hắn một cước.

Cảnh Vân ai oán nói:

- Các ngươi đều khi dễ ta!

Thanh âm của hắn réo rắt thắm thiết, giả vờ nũng nịu đáng yêu, chọc mọi người rùng mình nổi da gà, tất cả cùng kêu lên mắng.

- Đó là vì ngươi đáng vị khi dễ, ha ha ha ha.

- Pháp ấn này chính là một loại bảo bối nguyên tô thiên hành giả ít nhất tới thời điểm cửu tinh mới có thể ngưng luyện, lão lục, ngươi không phải đã từng hỏi ta trên đời này có thể có một loại thần khí nào đó cất giữ được nguyên tố linh kỹ sao? Ta đã nói cho ngươi không có, thế nhưng trên đời này lại có một thứ có thể cất giữ được nguyên lực ấn, cũng chính là pháp ấn!

Đám người Lô Sâm quyết định trực tiếp quay trở về nguyên lực tháp, dọc theo đường đi, hắn tỉ mỉ giảng giải đối với Lăng Phong nói:

- Nguyên tố thiên hành giả cửu tinh có thể phong ấn một loại nguyên lực ấn cực mạnh chính mình tu luyện suốt đời vào trong pháp ấn đặc thù, do đó chính thành một mai pháp ấn!

- Một nguyên tố thiên hành giả bình thường suốt đời chỉ có thể ngưng luyện được một mai pháp ấn, vì vậy đại đa số nguyên tố thiên hành giả đều lựa chọn tại thời điểm chính mình sắp đại nạn ngã xuống, hoặc cảm giác chính mình không còn khả năng tiếp tục đột phá mới ngưng luyện pháp ấn! Một khi ngưng luyện thành công, pháp ấn chỉ cần giao cho một người thích hợp nào đó dùng nguyên lực xúc tác, lập tức có thể phóng ra một đòn công kích cường đại, bất quá một mai pháp ấn chỉ có thể sử dụng được một lần!

- Trước đây ta vẫn luôn cổ động lão đầu tử ngưng luyện pháp ấn, nhưng hắn luôn luôn đá ta đi!

Lô Sâm bất đắc dĩ nói:

- Nếu như lão đầu tử ngưng luyện pháp ấn cho ta, chỉ cần ta vung tay là có thể phóng hai nhị thập thất dung hỏa bay ra, sẽ là phong cách như thế nào?

Lăng Phong thầm hít một ngụm lương khí, hắn vạn lần không ngờ tới lai lịch của mai pháp ấn này lại có kinh người như vậy, không khỏi hỏi:

- Vậy Hạ Nạp kia vì sao lại nguyện ý lấy ra trao đổi? Nếu như điều kiện ngưng luyện pháp ấn hà khắc như vậy, mai pháp ấn này ít nhất cũng có thể so sánh được với công kích của cường giả cấp bậc cửu tinh, nếu như hắn giữ trong người, người nào dám đơn giản động hắn?

Dựa theo như lời Lô Sâm nói, nếu muốn ngưng luyện ra pháp ấn ít nhất cần phải có thực lực cửu tinh mới được, như vậy cũng gián tiếp nói rõ lực lượng công kích ẩn chứa trong pháp ấn sẽ không thấp hơn cửu tinh!

Công kích cực mạnh của nguyên tố thiên hành giả cửu tinh, đó là khái niệm gì? Trừ phi là cường giả thánh vực xuất thủ, bằng không không có người nào có thể động tới Hạ Nạp!

- Điều này lại liên quan tới vấn đề điều kiện sử dụng!

Lô Sâm thở dài nói.

- Pháp ấn chỉ có thể do nguyên lực đối ứng điều khiển, ngươi xem, như mai pháp ấn này thuộc về hỏa hệ, hắn là do một hỏa hệ thiên hành giả trong lúc còn sống ngưng luyện ra! Mà bản thân Hạ Nạp lại không có nguyên lực thuộc hỏa hệ, vì vậy tự nhiên không thể nào sử dụng được!

- Thì ra là thế.

Lăng Phong bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Cũng không biết là mai pháp ấn này đến tột cùng là cường giả đẳng cấp gì lưu lại!

- Điều này chính là phiền não của lão Lục ngươi rồi!

Lô Sâm cười to, một tay cầm pháp ấn để vào trong tay Lăng Phong. Lăng Phong thất kinh, vô ý thức trả lại pháp ấn cho Lô Sâm.

- Nhị sư huynh, huynh làm cái gì vậy?

- Mai pháp ấn này chính là do lão Lục ngươi thắng được, tự nhiên phải thuộc về sở hữu của ngươi. Lão Tứ, Lão Ngũ, các ngươi không có ý kiến gì chứ?

Lăng Phong còn định tiếp tục cự tuyệt nhưng bị Lô Sâm mạnh mẽ ngăn lại.

- Nhị sư huynh, các ngươi quá bất công rồi!

Cảnh Vân than thở.

- Bất quá, thứ này ta nghĩ về phần lão Lục tốt nhất, nếu như để trong tay bạo lực cuồng như huynh, vạn nhất huynh đột nhiên phát điên… Ngẫm lại ta cũng không dám ngủ trong nguyên lực tháp rồi.

Hắn cố ý run lên một chút, tỏ bộ dáng sợ hãi.

- Cút!

Lô Sâm rống giận, bên cạnh đã có một người giành trước hắn tung cước đá mạnh.

Oa ô một tiếng dài, Cảnh Vân lăn tròn mấy vòng, hắn giận dữ vuốt cái mông nhảy dựng lên:

- Ai đánh lén ta?

Đám người Lô Sâm trợn mắt há mồm nhìn về phía Tang Phi hời hợt tung cước, Tang Phi vẫn giữ biểu tình lạnh lùng nói:

- Hắn quá huyên náo rồi!

- Ha ha ha ha…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.