Tỉnh Mộng

Chương 20: Khai Giảng





"Được rồi, tan họp."
Doãn Vụ Thi sắp xếp từng hồ sơ lại theo thứ tự, ghim bút vào, cầm tập tài liệu đứng dậy.
Tổ trưởng đã ra khỏi cửa, cô còn đang thong thả ở đằng sau, bóc một cây kẹo que, ngậm trong miệng như ngậm thuốc, chậm rãi bước ra.
Cuộc họp diễn ra đột ngột, ai nấy đều đang mặc đồ bảo hộ trắng, để tiện hoạt động, size đồ của bọn họ thường lớn hơn một chút.
Gần đây bọn họ bận tối mày tối mặt, hễ có thời gian đặt chân lên đất là phải chạy, vạt áo bay phấp phới, nhìn từ xa giống hệt như binh đoàn vong linh lơ lửng.
Nói vong linh cũng không quá lời, dù sao bọn họ đều nằm trong nhóm có nguy cơ đột quỵ cao do thức khuya.
Vóc người Doãn Vụ Thi nhỏ nhắn, hai ngày nay cô giành giải quán quân thức khuya, cho nên càng thêm hao gầy, bộ đồ bảo hộ trên người quá rộng, nhìn không kỹ còn cho rằng quần áo tự biết đi.
Cô xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng quá mức do lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh bên dưới.
Trên cổ tay có buộc một sợi dây cao su màu đen, vô cùng nổi bật giữa cánh tay trắng trẻo.
Cô nếm kẹo que trong miệng, hương vị dâu tây bùng nổ ngay đầu lưỡi, ngọt đến phát ngấy.
Đầu óc cô hơi choáng váng.
Thậm chí có thể nghe được thanh âm cạn kiệt trong vỏ não.
Cô vốn định bổ sung đường cho lượng glycogen đã tiêu thụ, nhưng không ngờ loại dâu tây mới này quá ngấy, Doãn Vụ Thi càng choáng váng hơn.
Người cùng tổ đều đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn cô thong thả ở đó, lúc này cô mới vội vã chạy tới chỗ thang máy, nhưng cửa thang máy đã đóng lại, đợi nó xuống cũng phải mất một lúc nữa.
Cô lặng lẽ ngồi xổm xuống một góc tường.
Có tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền đến từ chỗ rẽ.
Doãn Vụ Thi ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn đối diện một cặp mắt không cảm xúc.
Người nọ nhìn cô, biểu tình không biến hóa bao nhiêu, nhưng cô biết anh sắp lên cơn nhồi máu cơ tim.
Anh nhìn chằm chằm Doãn Vụ Thi vài giây, sau đó thở dài: "Cô không thể tuân thủ nội quy một chút sao?"
Đồ bảo hộ không cài cúc, tóc xõa lộn xộn, ngồi trong khu vực làm việc ăn kẹo, tư thế chẳng khác gì người nghiện...!Quan trọng là ngay cả thẻ tên cũng đeo mặt trái, mà cũng chẳng ai lật lại giúp cô.
Doãn Vụ Thi vốn không phải người của căn cứ, cô đã quen sống tự do, hiển nhiên cũng quen coi thường quy tắc chuẩn mực.
Tuổi cô còn nhỏ, được tổ trưởng chiếu cố, thành viên ở tổ khác cũng đã quen, bọn họ chấp nhận tính tình không thể sửa nổi của cô, cho nên dứt khoát xem như không nhìn thấy.
Hà cớ gì phải làm phiền tổ trưởng hung ác, chỉ cần làm quen là được.

Dù sao cũng sẽ có người chăm sóc cô.
Doãn Vụ Thi vô sỉ nói: "Không phải anh tới rồi sao, anh sửa giúp tôi là được."
"......"
Đấu võ mồm với cô không thể nào thắng nổi, anh đã sớm nhận ra.
Dạy mãi không sửa, bản tính xấu xa, lại là phái nữ, đánh không được, mắng cũng không xong.
Anh nhận mệnh kéo Doãn Vụ Thi lên, cài lại cúc cho cô, lấy dây buộc tóc trên cổ tay buộc lại tóc giúp cô, sau đó tháo thẻ tên của cô ra, chuẩn bị lật lại mặt đúng cho cô.
Nào ngờ, vừa lật qua--
Không có mặt đúng.
Cả hai mặt đều trắng xóa.
Lại nhìn Doãn Vụ Thi, cô bật cười ha hả.
...!Cô còn dán giấy che thẻ tên lại!
Anh lạnh mặt gỡ miếng giấy ra, để lộ một mặt có đề tên.
Nhìn Doãn Vụ Thi cười như được mùa, anh chỉ thấy nghẹn một cục tức.
"Cô cần gì phải làm vậy?" Anh không hiểu nổi kiểu che tên thế này: "Cô cho rằng che tên thì ban kỷ luật không thể bắt lỗi được cô sao?"
Doãn Vụ Thi cũng không hiểu: "Bọn họ bắt tôi đâu có dựa vào thẻ tên, do quen mặt đó chứ?"
"......"
Được lắm.
Ngài rốt cuộc tự hào cái gì???
Doãn Vụ Thi bị anh kéo dậy, đeo thẻ tên vào.
Cô được người hầu hạ sửa sang lại cổ áo, miệng ngậm kẹo que, phun ra một vòng khói tượng trưng: "Đúng rồi, họp xong thì tổ các anh phải đi thang máy bên kia mới đúng chứ, sao anh ở đây?"
Không đợi anh trả lời, cô đột nhiên ghé sát mặt lại: "Không lẽ là cố ý tới gặp tôi..."
Đối phương bị cô dọa đến mức lùi một bước, ở chỗ ngược sáng, Doãn Vụ Thi nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của anh.
Chữ "không" còn chưa kịp thốt ra, Doãn Vụ Thi đã ung dung lùi lại, đáy mắt mang theo ý cười trêu chọc, nói nốt nửa câu còn lại: "Để báo cáo vi phạm, kiếm thêm công trạng?"
"...!Tôi chỉ cảm thấy bên cô tan họp sớm, hẳn đều đã đi hết, cho nên mới qua đây, đỡ phải tranh giành thang máy."
Doãn Vụ Thi ra vẻ "Tôi hiểu tôi hiểu", quen thuộc mà ôm lấy bả vai anh.

Bởi vì đối phương cao hơn cô nhiều, cánh tay cô phải vươn lên, tư thế có chút không thoải mái: "Đừng xấu hổ, chuyện nhỏ thôi, cần kiếm công trạng thì cứ tìm tôi, tôi sẽ vi phạm kỷ luật cho anh bắt.
Lần sau anh muốn bắt kiểu gì? Tôi cung cấp dịch vụ đa dạng lắm."
"....!Không cần!"
"Đinh" một tiếng, thang máy xuống tới, người nọ không nhịn được nữa, lập tức đẩy cô vào trong.
Doãn Vụ Thi bị anh đẩy vào, cả người lảo đảo bước vào thang máy, bên tai còn văng vẳng tiếng "Đinh", "Đinh", Đinh".
Ngôn Tình Hay
Cái thang máy này bị quái gì vậy?
Đói bụng hả?
Doãn Vụ Thi đột nhiên mở mắt.
Hiện thực trùng khớp cảnh trong mơ, qua vài giây, cô mới ý thức được là tiếng chuông cửa.
Cô ngồi dậy, hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc bên trong.
Lam Xuân Kiều không sợ chết mà gân cổ gào thét ngoài cửa: "Chị!!!"
Tính tình Doãn Vụ Thi lúc rời giường không tốt lắm, lúc này lý trí cùng đạo đức của cô vẫn chưa khởi động lại, thậm chí còn không được coi là một người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, nếu cô có lỡ băm vằm người ngoài cửa cũng không phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Cô mở cửa ra, biểu tình khủng khiếp như ma quỷ u hồn, khiến Lam Xuân Kiều không khỏi cảnh giác.
Lúc này, hiển nhiên chẳng còn tình thân gì nữa.
Lam Xuân Kiều: "Méooo."
Cậu bị ma nữ đầu tóc bù xù, khuôn mặt dữ tợn, mặc quần đùi in hình hoa hồng này dọa chết khiếp.
Doãn Vụ Thi đứng bất động như núi, trầm mặt nhìn cậu vài giây, sau đó mới nghiêng người cho cậu vào: "Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng."
"Có chuyện quan trọng, thật mà." Lam Xuân Kiều cúi đầu đi vào: "Có một ít tin tức mới, tới báo với chị."
Doãn Vụ Thi đóng cửa, ngả người lên giường, lười biếng ra lệnh: "Nói."
Biểu tình trên mặt vẫn kinh dị như cũ.
Kiểu như "Cậu mà không nói được tôi liền thả xuống cho cá mập xơi".
Lam Xuân Kiều nghiêm giọng đứng dậy, bắt đầu buổi diễn thuyết "sống còn".
Doãn Vụ Thi ỉu xìu lắng nghe, cô nghiêng đầu nhìn bầu không khí ngoài cửa sổ.
Bọn họ hiện đang ở chung cư dành cho sinh viên của Tháp Lục, phòng của Doãn Vụ Thi ở tầng 5, có thể nhìn thấy hàng cây tươi tốt bên ngoài.
Khuôn viên Tháp Lục so với trường đại học của cô năm đó không hề thua kém, thậm chí có phần hơn, tất cả tiện nghi sinh hoạt đều đủ để so sánh với chung cư cao cấp.
Chỉ có điều, bên ngoài khuôn viên, sương mù vẫn dày đặc, khiến cô có ảo giác như mình vẫn đang trong phòng thi.
Ảo giác rốt cuộc cũng chí là ảo giác, chăn ấm nệm êm luôn nhắc nhở cô rằng mình đã rời khỏi phòng thi.
Doãn Vụ Thi kéo kéo cái áo thun trắng rộng thùng thình trên người, lấy điện thoại dưới gối ra xem, bây giờ là 16 giờ 7 phút.
Điện thoại này cũng do Tháp Lục sản xuất, màn hình khóa là thẻ sinh viên của bọn họ.
Chẳng hạn như của Doãn Vụ Thi hiển thị thế này:
Mã số sinh viên: 02013-01011000
Họ tên: Doãn Vụ Thi
Khuôn viên: Tháp Lục
Ngành: Khoa học Đời sống - Kỹ thuật sinh học
Màn hình khóa không thể đổi, sau khi mở điện thoại bằng khóa vân tay, bên trong chỉ có 4 biểu tượng, ghi âm, chụp ảnh, quản lý tệp cùng app "Khuôn viên Tháp Lục".
Doãn Vụ Thi chưa có thời gian để nghiên cứu khuôn viên Tháp Lục.
Từ lúc ra khỏi phòng thi, cô ngủ liền 4 tiếng đồng hồ, cảm giác căng thẳng biến mất, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
Nếu không phải cô có một chút thói quen sạch sẽ, cô đã ngủ luôn mà chẳng đi tắm.
Nhưng cô đã ngâm mình trong hồ nước cùng cá chết người chết, còn có trường thi đẫm máu, sao cô có thể chịu đựng nổi.
Lúc không có lựa chọn, cô có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ thì khác, đương nhiên cô phải để bản thân thoải mái nhất.
Trước khi vào chung cư, cô ghé qua siêu thị bên cạnh mua hai bộ quần áo.
- - Một trong số đó chính là cái áo thun rộng thùng thình cùng quần đùi xanh in hình hoa hồng này đây.
Sau đó cô về phòng tắm rửa đi ngủ.
Dựa vào hiểu biết ít ỏi của cô trước khi chìm vào giấc ngủ, Lục Tháp có tất cả những thứ trường học bình thường có, thậm chí có cả những thứ trường học bình thường không có.
Ngoài siêu thị, khu dạy học, chung cư cho sinh viên, căn-tin, trong khuôn viên còn có cả sòng bạc, quán bar, KTV...!Tóm lại không phải là thứ mà trường học đứng đắn nên có.

Chẳng qua, ở đây không cần lo bị thí sinh khác cướp bóc, khuôn viên an toàn tuyệt đối, nếu bị phát hiện có ẩu đả xảy ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lam Xuân Kiều vừa "thuyết trình" vừa lén quan sát vẻ mặt của chị gái: "Theo em biết, tất cả thí sinh chung phòng thi với chúng ta đều được phân vào Kỹ thuật sinh học.
Em đi dạo một vòng rồi, các thí sinh từ phòng thi khác cũng liên quan đến sinh học, ví dụ như dược học y học gì gì đó, có lẽ Tháp Lục chuyên về hóa sinh.
Vậy có nghĩa Tháp màu khác sẽ tập trung các ngành học khác."
Chuyện phân ngành hẳn là ngẫu nhiên, không liên quan gì đến chuyên môn ngoài đời thực.
Ví dụ như Lam Xuân Kiều, thời cấp III cậu học khoa học tự nhiên, thành tích tạm được, sau này thi vào một trường đại học không tồi trong khu, chuyên ngành Phân tích dữ liệu, phân vào Kỹ thuật sinh học có vẻ không hợp lý lắm.
Phần lớn thí sinh trong Tháp Lục cũng vậy, trường hợp như Doãn Vụ Thi cùng Cao Thuật phải nói cực kỳ hiếm.
"Mã số sinh viên của mỗi người đều có số 02 đằng trước, em đoán đó là số hiệu của Tháp Lục, điều đó cũng có nghĩa còn có những Tháp khác nữa.
013 là số hiệu của Kỹ thuật sinh học, còn tám số đằng sau thì em không biết, nhìn không ra quy luật gì."
Doãn Vụ Thi vẫn nằm lì trên giường: "Thí sinh nhập học theo từng đợt sao?"
"Đúng vậy." Lam Xuân Kiều gật đầu: "Có người tới sớm đã kiểm tra xong một môn rồi, kế hoạch kiểm tra thế nào chị xem trên app ấy.
Nhưng mà theo em thấy, tỉ lệ rớt môn...!Cũng không phải thấp đâu."
Đề kiểm tra đều là đề sống còn, rớt môn cũng đồng nghĩa với việc toi mạng.
"Chị, vẫn còn một chuyện nữa, sinh viên mới cần đăng ký kiểm tra một môn trong vòng 3 ngày, em tìm chị vì chuyện này là chủ yếu...!Chúng ta nên đăng ký cái gì đây?"
Lời tác giả:
Trì Trọng Hành fake: Lạnh nhạt, hung dữ
Trì Trọng Hành real: Thẹn thùng, ngây thơ
Mặt khác, giấc mơ được viết theo góc nhìn của Doãn Vụ Thi, trên thực tế...
Cùng lúc đó, ở thang máy bên kia, có người nhìn xung quanh rồi hỏi: "Tổ trưởng của chúng ta đâu rồi?"
"Qua chỗ kia bắt người vi phạm rồi."
Mọi người lập tức hiểu rõ trong lòng.
"À...!Vậy thì không cần phải đợi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.