Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 169:




Sau thủy tạ có một con đường lát đá, Thiếu Thương cùng người hầu chầm chậm bước tới núi giả, ngồi nghỉ một lúc tại phiến đá cạnh ao, bỗng nàng lên tiếng: “Phó mẫu còn nhớ năm đó ta bệnh nặng ở quê không? Nếu không có phó mẫu dốc lòng chăm sóc, e rằng lúc này, cỏ xanh trên mộ ta cũng đã quá đầu gối.”
A Trữ ngẩn người, đoạn cười nói: “Nữ công tử có phúc lớn mạng lớn, tự động gặp dữ hóa lành, ta nào dám tranh công.”
Thiếu Thương nhìn cây liễu bên bờ hồ: “… Phó mẫu vẫn thế, không bao giờ nói nhiều một câu, cũng không cần nhiều lợi ích. Có lẽ phó mẫu không biết, lúc ấy ta không rõ cha mẹ anh em trông như thế nào, tính cách ra sao, phó mẫu là người duy nhất trên đời này ta có thể tin tưởng.”
A Trữ xót xa, dịu dàng nói: “Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, bây giờ đại nhân nữ quân và các vị công tử rất thương yêu người.”
“Đúng thế.” Thiếu Thương lẩm bẩm, “Bao năm rồi chỉ như một giấc chiêm bao. Suốt một tháng qua ta toàn ngủ li bì, cứ nghĩ liệu có khi nào ta tỉnh giấc, phát hiện thật ra mọi chuyện chỉ là một giấc mơ không? Hầy, nào ngờ dù tỉnh lại vẫn ở chỗ cũ.”
A Trữ không hiểu, chỉ khuyên nhủ: “Nữ công tử mệt quá nên mới ngủ sâu, thành thử cũng mơ màng.”
Thiếu Thương cười giễu, ngoái đầu lui: “Phó mẫu à, ta e rằng cả đời này sẽ không tha thứ được cho tổ mẫu.”
“Ôi?!” A Trữ thấy thời gian qua cô gái ngày một cởi mở, cho rằng tình hình đã dịu đi, không ngờ lại đột nhiên nghe thấy lời này.
Thiếu Thương bổ sung: “… Không phải ta muốn làm khó mọi người, chỉ là có vài chuyện, một khi đã sai thì mãi mãi sẽ không thể sửa sai. Phó mẫu đừng trách ta.”
A Trữ thở dài: “Nữ công tử đã nếm bao cay đắng, ta nào trách cứ người.”
“Ngày trước mẫu thân luôn nói trên người ta có sự gai góc, ta không phục, nhưng giờ ngẫm lại thấy cũng đúng.” Thiếu Thương cười nói.
A Trữ do dự: “Thực ra nữ quân, nữ quân đã rất hối hận, bây giờ nữ quân đối xử với người…”
“Phó mẫu đừng nói nữa, ta hiểu ý mẫu thân. Ta cũng sẽ không ghi nhớ những chuyện này nữa. Từ giờ trở đi, ta sẽ không ghi nhớ ai ghét ta, ai có lỗi với ta, có giận thì phải xả, không thể nín nhịn mãi.”
A Trữ mừng rỡ: “Nữ công tử nghĩ được như vậy thì tốt quá.”
Thiếu Thương lẩm bẩm: “Mà trái lại ta phải nhớ ai thích ta, ai tốt với ta… Chỉ cần nghĩ đến những điều ấy, ta mới có sức để sống. Con người ấy, luôn phải suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện, ta nói đúng không phó mẫu?” Nước ao trong veo ánh lên những gợn sóng lấp lánh, lăn tăn phản chiếu trên gương mặt nàng, như soi thấu tim nàng.

Triều đình vừa ban bố hành chính sách phương lược, từng sắc lệnh nối nhau ban xuống, cần dẹp loạn cứ dẹp, cần trấn an cứ trấn an.
Thái tử xin ý chỉ xuất chiến, Hoàng đế vui vẻ phê chuẩn, còn hạ lệnh thiết lập đại doanh thống soái ở quận Trần Lưu Duyễn Châu, cai quản việc chinh chiến và cứu trợ, giám sát tình hình thi hành lệnh độ điền. Nhiều người hiểu, Hoàng đế đang giúp Thái tử tích góp công lao, thế nên mọi người rất phối hợp mỉm cười vỗ tay, còn rối rít bày tỏ nguyện vọng có tiền chi tiền có nhân lực chi nhân lực.
Thiếu Thương thở dài, thực ra ngày trước Hoàng lão bá cũng từng bồi dưỡng Đông Hải vương như vậy, nhưng quần thần hết khuyên ngăn lại bĩu môi – còn chẳng phải vì Thái tử hiện tại không dễ chọc ư, không những hành sự dứt khoát mà tính cách còn dứt khoát hơn thế, kẻ nào dám âm thầm ngáng chân hắn, đảm bảo sẽ dọn dẹp ngươi sạch sẽ không sót một hạt bụi.
Thiếu Thương chưa chuẩn bị xong hành trang thì Thái tử đã dẫn đội thị vệ nghi thức dài đằng đẵng ra khỏi cửa thành, thẳng tiến phía đông.
Trình Ương ôm bụng tiễn chồng đồng hành cùng Thái tử, lúc quay về kể lại trong nghi lễ xuất phát, Thái tử và Hoàng hậu cực kỳ sốt ruột, Hoàng đế với lương đệ và các thị thiếp ở phủ Thái tử lại cứ thở ngắn than dài.
Mọi người cười to.
Trình Ương lo lắng: “A Gia nhát gan, lại không giỏi bắn cung cưỡi ngựa, chẳng biết có làm sao không.”
Thiếu Thương an ủi: “Tỷ yên tâm, Thái tử điện hạ thu xếp ổn thỏa lắm. Tỷ đừng buồn nữa, lần này xuất hành ắt hẳn do bệ hạ thấy Ban gia ít đinh trang, cố ý nghĩ cho Ban Tiểu Hầu, chứ không tỷ xem người khác có tranh giành không!”
Trình mẫu vừa khỏi bệnh là con cháu lần lượt rời đi, Trình Vịnh và vợ chồng Vạn Tụng rời đi đầu tiên, sau đó đến Trình Chỉ, Trình Thừa cũng định sớm ngày về núi Bạch Lộc, nào ngờ vợ được chẩn đoán có thai, Tiêu phu nhân kiên quyết giữ Thanh Thung phu nhân lại, Trình Thừa không muốn xa vợ, thế nên ngày nào cũng do dự xoắn xuýt giữa việc học và tình cảm.
Mấy ngày qua Trình Thủy bận tối mặt tối mày, vất vả lắm mới chỉnh đốn được đội quân, lại phải theo Hàn đại tướng quân đến các quận phía tây Ti Châu. Tin tốt là lần này ông sẽ đồng hành cùng Trình Chỉ, như thế Trình Thủy có thể hộ tống vợ chồng Trình Chỉ quay về nơi bổ nhiệm, tin xấu là ngay hôm bọn họ lên đường lại nhận được tin khẩn, vị Thái thú cấp trên của Trình Chỉ bị loạn dân ném đá trúng đầu, hôn mê ngất xỉu, Quận thừa vẫn còn trọng thương chưa tỉnh, thế nên Thái thú dựa theo quy trình, trước khi lâm vào hôn mê đã bổ nhiệm Huyện lệnh ở huyện giàu có đông đúc nhất trong quận làm Thái thú, thay thế ông bảo vệ bách tính – cũng tức là Trình Chỉ.
“Tam thúc thăng quan rồi sao.” Thiếu Thương cũng đỏ mắt ghen tị trước vận may của thúc phụ đầu heo.
Trình Thiếu Cung bày tỏ cậu có thể bói một quẻ xem Thái thú ấy đã chết chưa, kết quả suýt bị Tiêu phu nhân đánh đòn.
Tiêu phu nhân xách tai Trình Chỉ căn dặn rất lâu, đại ý là tuyệt đối không được để lộ mong đợi thăng quan, trái lại còn phải hơn cả thập toàn đại hiếu tử hầu hạ chăm sóc trước giường bệnh của Thái thú.
Tang phu nhân cười híp mắt: “Tẩu yên tâm, ngoài sắp xếp công việc, ta đã xếp chỗ ngủ của Tử Cố trước giường của Thái thú rồi.”
Trình Chỉ che tai, mặt mày nhăn nhó.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Thiếu Thương đã thu dọn xong hành trang xe ngựa, chỉnh đốn đội thị vệ phủ binh, Trình Thiếu Cung cũng tính toán ngày tốt, nhưng một ngày trước khi cả hai sắp lên đường thì trong cung có người đến, tuyên nàng triệu kiến. Thiếu Thương nhanh chóng cởi ra áo chẽn rộng thùng thình, thay khúc cư đoan trang mà Hoàng lão bá thích mới dám vào cung, sau một hồi đi đường, Thiếu Thương trông thấy Hoàng đế ở bậc thềm cẩm thạch ngoài cửa tây Trường Thu cung.
Hoàng đế ngồi trên bậc thềm, liếc nhìn nàng: “Mới thả ra ngoài một tháng mà đã buông lơi rồi hả, đã bao lâu rồi không mặc xiêm y này, bị nhăn cũng không là phẳng.”
Thiếu Thương lúng túng quỳ dưới thềm đá: “Do do… Nằm giường nghỉ ngơi, lên đường rắc rối, cần gì phải là ủi xiêm y…?”
“Vậy có phải trẫm nên khen thưởng ngươi không.”
“Thiếp không dám!” Thiếu Thương vội thưa.
“Dám chứ, trong cung này có mấy chuyện mà ngươi không dám.” Hoàng lão bá cười rung râu, “Sau lễ tang của Thần Am, lão Ngũ sẽ lên đường đến đất phong. Hôm ấy quay về, Hoàng hậu bỗng nói trong cung yên tĩnh quá, ngày trước còn có ngươi và lão Ngũ thường lén đánh nhau, nhưng nay đứa nào cũng sắp rời đi…”
Thiếu Thương vội phân bua: “Thiếp đâu dám đánh hoàng tử ạ, là Ngũ hoàng tử nhân từ rộng lượng nên thiếp mới bạo gan đùa giỡn với ngài ấy, chỉ là đùa thôi ạ!”
“Được rồi, ngươi đừng mồm mép nữa, lão Ngũ không thừa nhận là được. Rành rành là đại trượng phu, vậy mà suốt ngày bị tiểu nương tử như ngươi đánh, quả là làm trẫm mất mặt. Nên trẫm cũng không muốn thừa nhận.” Hoàng đế kín đáo nói
Thiếu Thương cười khan.
Hoàng đế ngẩn người nhìn hướng tây một lúc lâu, lâu đến mức Thiếu Thương cảm giác đầu gối đau nhức, cuối cùng ông mới lên tiếng: “Ngươi đừng quỳ nữa, ngồi xuống đi… Hầy, Thiếu Thương à, có phải trong đời trẫm đã làm sai rất nhiều chuyện không.”
Thiếu Thương sững sờ, bấy giờ mới để ý hướng Hoàng đế nhìn là Vĩnh An cung, biết ông lại nhớ về Tuyên Thái hậu, nàng bỗng thấy buồn.
“Sao bệ hạ lại nói như vậy.” Nàng nói.
Hoàng đế lên tiếng: “Trẫm một đời chinh chiến, về già ngoái nhìn lại, lúc này mới thấy rất nhiều người đã chết vì trẫm. Phụ thân của Tử Thịnh, Nhị muội, Thần Am, và rất nhiều người khác… Càng sống thanh bạch vô cầu, tâm tính hiền từ, lại càng chết sớm.”
Thiếu Thương im lặng một hồi, dịu dàng nói: “Mong bệ hạ chớ coi nhẹ mình, năm ấy thiên hạ đại loạn, sinh linh lầm than, nếu không nhờ bệ hạ xoay chuyển tình thế, không biết đại loạn sẽ kéo dài tới tháng năm nào! Sở dĩ bệ hạ cảm thấy như vậy là bởi bệ hạ nhân từ, luôn nghĩ cho người khác. Dù là Tuyên nương nương hay là thiếp, hoặc là văn võ toàn triều cùng thần dân thiên hạ, thiếp dám chỉ trời nói một câu: có thể gặp quân vương độ lượng như bệ hạ là vận may của chúng thần.”
Hoàng đế thấy giọng cô gái rất nghiêm túc thì bật cười: “Nói rất hay, trẫm cai quản thiên hạ coi như cũng không tệ.”
“Đâu chỉ không tệ, hiện nay thiên hạ thái bình… Á…” Thiếu Thương sực nhớ ngoài kia vẫn đang có loạn vũ trang phản đối chuyện độ điền, chợt khó lựa lời, “Nói tóm lại, bây giờ quốc thái dân an, dưỡng sức khôi phục, tất thảy nhờ cả công lao của bệ hạ!”
Hoàng đế như bâng quơ nói: “Ừ, nếu đã vậy, rốt cuộc ngươi sợ cái gì?”
Thiếu Thương ngẩn ra: “Sợ? Thiếp sợ gì cơ, thiếp không sợ gì cả, có lúc thiếp còn thấy mình rất to gan.”
“Không, ngươi trông thì to gan, thực chất lại như đi trên băng mỏng.” Hoàng đế như nhìn thấu mọi chuyện, “Trẫm hỏi ngươi, hiện nay thiên hạ thái bình, ngươi cũng giàu có hơn bách tính bình dân, cha mẹ song toàn, anh em thương yêu, một không phải lo sinh tử, hai không sợ đói rét, nhưng tại vì sao ngươi luôn sợ bản thân gặp bất trắc hả?”
Thiếu Thương như bị sét đánh.
Hoàng đế thở dài, nói tiếp: “Rõ ràng ngươi và Tử Thịnh tâm đầu ý hợp, nhưng ngươi luôn tìm cách để lại đường lùi, Tử Thịnh không phải kẻ mù đồ ngốc, nên hai đứa mới thường xuyên lục đục…” Ông dừng lại, đoạn cười khổ nói, “Đương nhiên ngươi tìm đường lui cũng đúng, về sau thằng bé gây họa, may còn có ngươi. Nhưng bây giờ? Ngươi vẫn cứ do dự, có phải vẫn đang sợ không.”
Thiếu Thương run lẩy bẩy, ôm tay ngồi yên: “Ta, ta, thiếp…”
Hoàng đế ôn tồn nói: “Nếu ngươi may mắn sống ở thái bình thịnh thế, lại không có gánh nặng gia đình, giờ đây cũng có người có tiền, việc gì vẫn phải sợ hãi hả, lúc nào cũng đắn đo e ngại về người mình yêu. Cuộc sống chỉ có một, nếu cứ trông trước ngó sau sẽ bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh đẹp.”
Thiếu Thương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, giống như một đứa trẻ bị bắt gặp đang sử dụng phao thi, không nói nổi nên lời.
Hoàng đế thở dài: “Số người khiến trẫm kính trọng trên đời này chưa quá một bàn tay, Hoàng hậu là một trong số đó.”
Thiếu Thương hồ nghi nhìn ông.
“Cả Trẫm và Thần Am đã bị số mệnh kiếp này đưa đẩy, chuyện ập lên đầu, dù là khởi nghĩa hay thành thân, đều không phải do bản thân mong muốn, nhưng A Hằng không như vậy. Ngày trước trẫm còn lo nàng chịu tủi sẽ hối hận oán giận, nhưng nàng lại nói, không phải ai cũng có thể gặp được người mình yêu, nếu đã gặp thì nhất thiết phải giữ chặt, dẫu đau đớn cả đời vẫn còn hơn hối hận suốt kiếp. Con đường nàng đã chọn, dù năm tháng mài giũa, gió sương tấn công, tuyệt đối không hối hận.”
Thiếu Thương hâm mộ: “Đúng là lời Hoàng hậu nương nương sẽ nói. Nhưng…” Nàng tinh nghịch cười, “Bệ hạ đang tự khen mình đấy à. Tự khen Hoàng hậu nương nương có tình cảm gắn bó với bệ hạ, bất luận thế nào cũng không buông tay.”
Hoàng đế mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cũng đến lúc ngươi phải về, sáng mai lên đường đúng không.” Thiếu Thương nhanh nhảu vâng dạ, Hoàng đế nói, “Thần Am nói đúng, dù ngươi là nữ giới nhưng còn kiên cường hơn nhi lang bình thường, trẫm không ép buộc ngươi, tóm lại, ngươi muốn lấy ai thì lấy, đường lớn luôn hướng lên trời, bản thân hãy tự chọn một.”
Thiếu Thương quỳ lạy cáo lui, đi được nửa đường lại ngoái đầu, thấy Hoàng lão bá như một cụ già thong thả phơi nắng sau trưa, chắp tay sau lưng đưa mắt nhìn mình.
Hoàng đế phất tay với nàng: “Đi đi, đi đi, đi sớm về sớm.”
Thiếu Thương vô cùng cảm kích, chắp tay lần nữa mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, ba đội ngũ lần lượt rời khỏi thành.
Trương Thiện lén nhìn chàng thanh niên tuấn tú nghiêm nghị cưỡi ngựa đi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Cớ gì thiếu chúa công cứ lầm lì vậy.”
Lương Khưu Phi thì thào: “Hôm qua thiếu chúa công đề nghị tiểu nữ quân đồng hành, nhưng tiểu nữ quân từ chối.”
“Chúng ta thuận đường à?” Trương Thiện hồ nghi.
“Đi vòng chút là thành thuận thôi.”
Trương Thiện thở dài: “Tiểu nữ quân cũng thật là, dù không nên vợ nên chồng nhưng cũng không cần cự tuyệt như vậy!”
Lương Khưu Phi cảm thấy rất đúng.
Hoắc Bất Nghi chầm chậm giơ tay phải lên, Lương Khưu  Khởi trông thấy, cao giọng quát to: “Lên đường!”

Đệ Ngũ Thành nhìn Viên Thận qua cửa xe, hỏi đứa hầu bên cạnh: “Sao trông Đại công tử nhà ngươi không vui vậy.”
Đứa hầu thì thào: “Hôm qua công tử đến Trình gia đề nghị đồng hành, Trình tiểu nương tử đã từ chối khéo.”
“Chúng ta thuận đường hả?” Đệ Ngũ Thành hồ nghi.
“Đi vòng chút là thành thuận thôi.”
Đệ Ngũ Thành thở dài: “Kể ra ta cũng sống ở Trình gia một thời gian, người nhà họ đều hiền từ nhân nghĩa, nhưng tại sao Trình tiểu nương tử lại cứng rắn thế, dù không nên vợ nên chồng thì cũng có thể là bạn cũ qua lại mà.”
Hầu đồng không dám trả lời.
Viên Thận đang nhắm mắt dưỡng thần tháo miếng ngọc giác bên hông xuống, gõ lên thành xe, thủ lĩnh phủ binh Viên gia lập tức quát to: “Lên đường!”

Trình Thiếu Cung nằm nhoài trên cửa xe, nói với bào muội mặc trang phục cưỡi ngựa hiên ngang bên ngoài: “Đang yên đang lành, sao muội lại không vui.”
“Liên quan gì tới huynh!”
Trình Thiếu Cung cười trộm: “Huynh biết rồi nhé, chiều qua hai nhà Hoắc Viên có đưa tin tới, nè nè, trong thư viết gì vậy.”
Thiếu Thương cầm roi đập mạnh vào thùng xe, gằn giọng nói: “Còn lắm lời nữa thì huynh xuống cưỡi ngựa đi, muội ngồi xe!”
Trình Thiếu Cung sợ hãi rụt người vào trong.
Thiếu Thương phóng người lên ngựa, phi ngựa đến đầu đoàn xe, giơ cao chiếc roi trong tay, vội vàng ra lệnh: “Lên đường!”
Cha mẹ anh em cô dì chú bác mười tám đời tổ tiên không tích đức! Chẳng mấy khi nàng xốc lại tinh thần, cứ tưởng sẽ là hành trình giải tỏa tâm hồn, vậy mà rốt cuộc lại cứ kè kè hai vị hôn phu tiền nhiệm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.