Tinh Hạch Đấu Thiên

Chương 2: Vượt ngục (Hạ)




Một nữ tử ăn mặc đẹp đẽ đi tới, chỉ vào vị trí trống bên cạnh Tần Thiên, kiều tích tích hỏi.
- Ha ha, thật xin lỗi, ta đã hẹn người.
Tần Thiên cười híp mắt nói.
Cô gái xinh đẹp kia nghe xong, liền lắc mông rời đi.
Chỉ chốc lát sau, cửa ra vào tiến tới một thanh niên tóc đỏ, hắn đi vào quán bar, lập tức có một nữ tử tuổi còn trẻ nghênh đón, cười híp mắt nói:
- Vương thiếu, phòng đã chuẩn bị cho ngươi tốt rồi.
Vương Thiên Dân từ trong túi áo cầm ra một sấp tiền mặt, nhét vào trong ngực nữ tử, ha ha cười nói:
- Ha ha, thưởng ngươi.
Nói xong vẫn còn ở trên ngực nữ tử sờ một cái.
Nữ tử kia cao hứng nói:
- Cảm ơn Vương thiếu.
Nói xong, liền mang theo thanh niên tóc đỏ hướng về phòng trên.
Tần Thiên nhìn xem bóng lưng của Vương Thiên Dân, ánh mắt không khỏi lăng lệ. Trải qua mấy tháng nay hắn quan sát, hắn biết rõ, nếu như là ngày thường, Vương Thiên Dân sẽ mang theo bảo tiêu, uống đến say mèm mới trở về. Nhưng mà buổi tối hôm nay Vương Thiên Dân sẽ không uống rượu, cũng sẽ không mang bảo tiêu, bảo tiêu trong mắt hắn chỉ có tác dụng lái xe, bảo tiêu đi theo hắn, hắn sẽ cảm thấy chướng mắt. Vương Thiên Dân chỉ tới đây một chút, sau đó một mình trở về, bởi vì buổi tối hôm nay là hội nghị thường kỳ mỗi tháng của Vương gia.
Quả nhiên, trong chốc lát, chỉ thấy Vương Thiên Dân đi ra phòng, chậm rãi đi tới cửa, thân thể còn từ bên cạnh đám người cả trai lẫn gái trên sàn nhảy giãy dụa.
Tần Thiên theo sau.
- Không nên cử động, cũng không nên quay đầu lại, bình thường đi ra ngoài, ta chỉ cầu tài, cũng không cần có ý đồ phản kháng, nếu như ngươi cảm thấy ngươi có thể nhanh hơn viên đạn.
Giọng nói lạnh lùng rơi vào trong tai Vương Thiên Dân, hơn nữa bên hông còn mang một vật cứng.
Thân thể Vương Thiên Dân lập tức cứng ngắc lại, không ai bị người dùng súng dí lấy còn có thể trấn định tự nhiên, tuy không quay đầu nhìn có phải thật là súng hay không, nhưng mà hắn không muốn thử, hắn còn không có sống đủ, tiền hắn còn nhiều mà, hắn đặc biệt tiếc mệnh.
Hai người chậm rãi đi ra quán bar, Vương Thiên Dân vô cùng hối hận, vì cái gì không mang theo bảo tiêu, bình thường bảo tiêu bị hắn dị thường chán ghét, lúc này hắn đặc biệt tưởng niệm. Tần Thiên nhìn thanh niên tóc đỏ trước mắt, ánh mắt lạnh như băng.
Lúc sắp đến cửa quán bar, cổ của Vương Thiên Dân bị gõ một cái, hắn liền ngất đi. Tần Thiên ném khối gỗ nhỏ trong tay, tiến lên đỡ lấy thanh niên tóc đỏ, từ trên người thanh niên lấy ra chìa khóa xe, hai người cùng nhau lên xe thể thao, trên đường không ai hoài nghi, bởi vì mỗi ngày người say bất tỉnh nhân sự nhiều lắm, Tần Thiên từ trên người lấy ra một lọ rượu mạnh nồng độ cao, đổ ở trên mặt cùng trên quần áo Vương Thiên Dân, lập tức trong xe tản ra mùi rượu mê người.
Tần Thiên lái chiếc xe thể thao số lượng có hạn kia, lái rất nhanh. Chỉ chốc lát sau, liền lái xe thể thao đi vào một biệt thự lớn chiếm diện tích hơn ngàn mét, nơi này là biệt thự của Vương Chính Đức.
Sắp tới cửa biệt thự, Tần Thiên nhấn còi xe, còi ô tô không ngừng vang lên, bảo vệ cửa ra vào nghe xong, liền tự động mở cửa, ngay cả ngăn đón cũng không dám ngăn đón, bảo vệ cổng nhớ rõ lần thứ nhất hắn không biết tình huống ngăn lại xe của Vương Thiên Dân, bị Vương Thiên Dân mắng một trận gần chết.
Xe thể thao liền xông vào đại môn.
Xe thể thao quen thuộc đi xuyên qua biệt thự, mặc dù căn biệt thự này rất lớn, đường cũng không ít, nhưng mà nửa năm này Tần Thiên ở trong thành phố cũng không phải nghỉ ngơi, hắn đối với từng cọng cây ngọn cỏ trong biệt thự rất quen thuộc.
Sau năm phút, xe thể thao đứng trước một căn phòng lớn, Tần Thiên dìu Vương Thiên Dân xuống xe, đi tới cửa.
- Ngươi đưa thiếu gia trở về.
Hai hộ vệ áo đen ở cửa ra vào chứng kiến Tần Thiên vịn Vương Thiên Dân, không khỏi hỏi một tiếng.
- Hai vị đại ca hảo, đúng, Vương thiếu ở chỗ chúng ta uống hơi nhiều rượu, ta đưa hắn trở về.
Tần Phong cười nói.
Hai bảo tiêu nghe mùi rượu trùng thiên trên người Vương Thiên Dân, không khỏi nhíu mày, sau đó vẫy tay với Tần Thiên, để cho hắn đi vào. Dù sao tên phá của này mỗi ngày đều sinh hoạt như thế, sống mơ mơ màng màng.
Vừa vào cửa, liền thấy trong đại sảnh ngồi một đống người. Những người này đều là tộc nhân Vương gia, hôm nay là hội nghị gia tộc mỗi tháng một lần của Vương gia. Một đống người ngồi trong đại sảnh nhìn xem Vương Thiên Dân bị người vịn vào, đều không khỏi nhíu mày.
Một nam nhân trung niên mặt chữ quốc đi tới, hắn chính là Vương Chính Đức, một nhân vật truyền kỳ của Đông Hải Thị. Hắn cầm một ly nước đi về phía Vương Thiên Dân, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhi tử mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, hôm nay ở hội nghị gia tộc trọng yếu như vậy cũng uống say như chết trở về, cái mặt này là ném sạch rồi.
- Ngươi làm gì, sao cầm nước tạt nhi tử.
Một trung niên quý phụ mau tới tiếp Vương Thiên Dân, đau lòng nói.
- Nhi tử từ nhỏ đã bị ngươi làm hư, thật là con hư tại mẹ.
Vương Chính Đức bất đắc dĩ nói.
BA~, BA~, BA~.
Đột nhiên tiếng vỗ tay truyền đến.
- Ha ha, tốt một tràng cảnh gia đình ấm áp, ta xem cũng cảm động chết rồi.
Âm thanh trào phúng của Tần Thiên truyền đến. Nói xong từ trong lòng ngực lấy ra súng ngắn, chỉ vào chúng nhân trong đại sảnh nói:
- Kế tiếp tất cả mọi người nghe ta, bằng không thì đạn không có mắt.
Mọi người trong đại sảnh thấy Tần Thiên móc ra súng ngắn, mấy nữ quyến không khỏi hét lên.
- Yên tĩnh, yên tĩnh cho lão tử, ai nữa kêu đừng trách ta không khách khí.
Tần Thiên gầm nhẹ nói. Nói xong hướng một nam nhân đầu trọc ngồi ở trên ghế sa lon bắn một phát súng vào chân.
- A, a, a, chân của ta, chân của ta...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Tiếng súng chấn kinh tất cả mọi người trong phòng, nguyên một đám rùng mình, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại có tiếng kêu thảm thiết của nam nhân đầu trọc, tất cả mọi người tin tưởng, nếu như kêu nữa, sau một khắc viên đạn tuyệt đối sẽ hướng trên người mình bay đến.
- Không nên kêu nữa, kêu nữa, sau một khắc viên đạn sẽ hướng trên đầu ngươi chào hỏi.
Thanh âm bình thản rơi vào trong tai đầu trọc.
Nghe xong lời này, tiếng kêu thảm thiết của nam nhân đầu trọc im bặt, cắn răng, không dám gọi ra tiếng, chỉ là đau đớn không ngừng gia tăng tiếng hít thở.
Hai bảo tiêu ở cửa ra vào đột nhiên xông tới, vừa định hỏi tình huống, Tần Thiên dùng súng chỉ vào hai người nói:
- Hai tay giơ lên, ngoan ngoãn đi tới.
Không khí trong đại sảnh đọng lại.
- Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi tuổi cũng còn trẻ, chỉ là vì tiền đi, muốn bao nhiêu tiền, ngươi cứ nói, làm gì ác như vậy.
Vương Chính Đức nhìn Tần Thiên nói.
- Ha ha, không hổ là Vương Chính Đức, phần trấn định này là người khác kém xa, quả nhiên lợi hại, khó trách có thể lập nên gia nghiệp lớn như vậy.
Tần Thiên cười lớn nói:
- Hiện tại các ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, hiện tại toàn bộ các ngươi giơ tay lên cho ta, sau đó toàn bộ đứng ở trước sô pha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.