Tinh Hạch Đấu Thiên

Chương 15: Công pháp cùng võ kỹ (Hạ)




Không bao lâu, Tần Thiên hài lòng buông sách, dựa vào linh hồn lực siêu của quần mình, hắn rất nhanh đem quyển võ kỹ này nhớ kỹ không sót một chữ.
《 Cửu Linh Quyền 》.
Quyển quyền pháp này là Nhị Tinh thượng thừa võ kỹ, toàn bộ có chín thức.
Quyển quyền pháp này trong gia tộc cũng tính toán là quyền pháp tốt, nhưng mà muốn tu luyện tới cảnh giới cao thâm cũng rất khó, rất nhiều người chỉ cần tu luyện thức thứ nhất cũng dùng hơn mười ngày, theo quyền pháp tu luyện sâu sắc, độ khó cũng trở nên càng lúc càng lớn, đến nay vẫn chưa nghe nói ai tu thành toàn bộ chín thức.
《 Cửu Linh Quyền 》, quyền pháp cận thân công kích, chín thức viên mãn, có thể đem công kích gia tăng gấp ba, uy lực cực lớn, tu luyện tới thức thứ nhất, quyền phong đánh ra sẽ phát một tiếng vang, thức thứ hai hai tiếng, thức thứ ba ba tiếng... Thức thứ chín viên mãn vang chín lần.
Tần Thiên đi ra Vũ Các, đi về phủ, hắn phát giác người bên cạnh thỉnh thoảng chỉ trỏ hắn.
- Xem a, chính là phế vật này mới khiêu chiến Tần Tiểu Kiếm.
- Tần Tiểu Kiếm, ngôi sao mới của Tần Phủ, thực lực tăng rất nhanh, hắn dám khiêu chiến, không muốn sống nữa sao.
- Ai nói không phải, tuy ta cũng phi thường chán ghét Tần Tiểu Kiếm, trước kia thân phận còn không phải cùng những hạ nhân chúng ta đồng dạng, hiện tại bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng, lại trở nên hung hăng càn quấy, đối với chúng ta không đánh thì mắng, nhưng mà có thể nói cái gì, người ta có thực lực.
- Ngươi a, cũng đừng có nói nhiều, chúng ta ngoan ngoãn làm hạ nhân đi. Hai người còn định ra ba tháng ước hẹn, đến lúc đó nhìn hắn kết thúc như thế nào.
- Đến lúc đó chúng ta liền đợi xem kịch vui đi, nhìn hắn bị ngược đãi như thế nào.
Tần Thiên nghe hạ nhân đi qua bên cạnh nói chuyện, như vậy chuyện này cũng đã truyền khắp Tần Phủ rồi, nhưng mà không có gì phải sợ, hắn có tự tin, có thể chiến thắng Tần Tiểu Kiếm.
...
Buổi trưa, ánh mặt trời rơi vãi đại địa, lúc này Tần Thiên đứng ở trong rừng cây phía sau núi, hắn muốn chuẩn bị tu luyện võ kỹ.
Tần Thiên nhớ lại nội dung Cửu Linh Quyền, bắt đầu lần đầu tiên tu luyện võ kỹ của mình.
Thức thứ nhất tổng cộng chỉ có một động tác, chính là không ngừng vung quyền, nhưng lại không phải đơn giản ra quyền là được, cần phải phối hợp vận dụng linh khí, thông qua vài đường kinh mạch đem linh khí vận chuyển tới tay, sau đó ra quyền, đừng tưởng rằng cái này rất đơn giản, muốn luyện tập đến trình độ mình có thể tùy tâm sở dục vận chuyển linh khí, đó là phải qua thiên chuy bách luyện.
Tần Thiên nhìn đại thụ phía trước, đại thụ này to chừng nửa người, nghĩ đến thức thứ nhất, linh khí vận chuyển, đối với nó toàn lực đánh một quyền.
Chỉ thấy từ trên cây rơi xuống vài lá cây, thân cây cũng chỉ run rẩy, Tần Thiên bắt đầu tu luyện Cửu Linh Quyền, hắn nghĩ đến thức thứ nhất, không ngừng đập nện đại thụ.
Phanh, phanh, phanh.
Chỉ thấy trong rừng cây, một thiếu niên không ngừng vung quyền, từ từng góc độ đập nện một gốc đại thụ thô nửa người, quyền phong hô hô vang lên. Trong đầu, linh khí của sao nhỏ bên cạnh Nguyên hạch không ngừng tiêu hao, linh khí không ngừng trải qua kinh mạch, sau đó tiêu hao, tu luyện võ kỹ là phi thường khô khan, phải đi qua thiên chuy bách luyện mới có thể có thành tựu.
Ánh nắng chiều nhuộm đỏ rực cả nửa bầu trời, quang mang hoàng hôn đem thân ảnh Tần Thiên kéo dài.
B-A-N-G...GG.
Một thanh âm đột ngột vang lên, Tần Thiên thở hổn hển dừng lại.
Hắn khiếp sợ phát hiện mình đã học xong thức thứ nhất rồi, lại nhanh như vậy học xong, người bình thường phải qua hơn vạn lần luyện tập mới có thể, hắn cứ như vậy tu luyện một buổi chiều liền học được rồi, cái này không khỏi để cho hắn chấn kinh.
Hắn nhìn nhìn sắc trời, tuy trời sắp tối, nhưng mà hắn muốn tu luyện nữa, hắn đè xuống nội tâm kinh hỉ, tiếp tục tu luyện thức thứ hai.
Hô, hô, hô…
Trong rừng cây không ngừng truyền đến thanh âm nắm đấm cùng không khí ma sát, một thiếu niên đổ mồ hôi như mưa đang luyện tập.
Sắc trời rất nhanh đen lại, màn đêm buông xuống ở trên mặt đất.
Lúc này trong Tần Phủ đèn đuốc sáng trưng, ở trong một căn phòng trang trí hoa lệ, gian phòng phi thường lớn, ngồi ở trên ghế vị trí đầu là một trung niên nhân, tóc hắn thưa thớt, người không cao, cả người phi thường nhỏ gầy, cực kỳ gây chú ý là có cái mũi ưng, đôi mắt phi thường nhỏ, nhìn sang cảm giác tựa như không thể mở to nổi, cả người thập phần âm trầm, hắn tên là Tần Ưng, là Tần Phủ Chấp pháp đường Đường chủ, Tứ thúc của Tần Thiên.
Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm chói tai hỏi người đứng phía dưới nói:
- Hữu Quý, ngươi mới vừa nói con trai của Tần Chân Nghiệp, chính là tên phế vật Tần Thiên kia muốn khiêu chiến Tần Tiểu Kiếm.
Trong giọng nói có chứa hoài nghi nồng nặc.
- Cha, đúng, không có sai, hôm nay Tần Thiên hướng Tần Tiểu Kiếm phát ra khiêu chiến, ba tháng sau tại Tần Phủ đấu võ trường thi đấu, tin tức này đã truyền khắp Tần Phủ từ trên xuống dưới, đã trải qua bản nhân Tần Tiểu Kiếm xác nhận, tuyệt đối sẽ không sai.
Tần Hữu Quý đứng ở phía dưới khẳng định nói.
Nghe xong lời này, Tần Ưng nói:
- Tần Thiên này tính toán cái gì, rõ ràng là phế vật, lại dám khiêu chiến Tần Tiểu Kiếm, cái này có thể cùng Tần Chân Nghiệp có quan hệ hay không, Hữu Quý, ngươi phải mật thiết chú ý việc này, mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, chúng ta đều phải chú ý.
- Vâng, hài nhi biết rõ, ta sẽ thời khắc chú ý, phế vật Tần Thiên kia lật không nổi sóng gió gì.
Tần Hữu Quý nói.
- Tốt, ngày mai ngươi dùng danh nghĩa gia tộc đưa cho Tần Tiểu Kiếm hai cây nhất phẩm Thảo dược.
- Nhất phẩm Thảo dược, trân quý như vậy, đưa cho Tần Tiểu Kiếm, có phải quá lãng phí hay không.
Tần Hữu Quý chần chờ nói.
- Ngươi biết cái gì, đem Thảo dược này cho Tần Tiểu Kiếm, để hắn tăng cường chút thực lực, ta muốn ba tháng sau thi đấu không sơ hở tý nào, đến lúc đó thực lực của Tần Tiểu Kiếm tăng nhanh, nếu như lúc thi đấu không cẩn thận thất thủ đánh chết Tần Thiên, vậy người khác cũng không thể nói cái gì.
Tần Ưng âm hiểm cười nói.
- Cao, phụ thân, thật sự là cao, ta hiểu rồi, cái này gọi là bỏ tôm bắt cá, đến lúc đó trước khi thi đấu có thể nói với Tần Tiểu Kiếm, bảo hắn không nên lưu thủ.
Tần Hữu Quý lớn tiếng đồng ý.
- Hữu Quý, có một số việc không cần tự mình làm, phải ở sau lưng, hiểu chưa.
- Vâng, hài nhi biết rõ.
- Nếu không có việc gì ngươi lui ra đi.
Nói xong phất tay để cho Tần Hữu Quý đi ra.
Tần Ưng không khỏi lâm vào trầm tư, nội tâm thầm nghĩ: Tần Chân Nghiệp ah Tần Chân Nghiệp, ngươi là gia tộc đệ nhất cường giả, ta bây giờ không đối phó được ngươi, nhưng mà hiện tại con của ngươi là phế vật, ngươi cũng không thể che chở con của ngươi cả đời, hiện tại con của ngươi tự tìm đường chết, ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.