Tinh Hà Đại Đế

Chương 76: Ép bức




- Nguyệt Linh Chi Tinh đổi lấy thuốc giải độc? Khóe miệng Phong Xung Tiêu khẽ động: - Cũng được, như vậy, 1 bình Nguyệt Linh Chi Tinh đổi lấy 1 bình Huyết thanh giải độc vạn năng, thế nào?
- Cái gì? Như vậy có khác gì đi ăn cướp. Tuyết Linh vừa nghe, hai mắt trừng trừng, vô cùng tức giận: - Một lọ Huyết thanh giải độc vạn năng chẳng qua là một nghìn Tinh Nguyên, còn một bình Nguyệt Linh Chi Tinh hiện nay là 100 ngàn!
Mặc dù giá cả Nguyệt Linh Chi Tinh không ổn định, nhưng giá cả mua trên chợ đen cũng là 70 ngàn, còn nếu thông qua con đường bí mật trong Tinh Hoa Thành thì nhất định phải 100 ngàn.
Suy cho cùng, những người dám đến chợ đen mua cũng không nhiều, không chừng, dược phẩm không mua được, ngược lại còn bị người ta giết hại
- Chúng tôi chính là bán với cái giá này. Phong Xung Tiêu khoanh hai tay lại: - Mấy người có mua hay không, không mua xin mời rời khỏi. Chúng tôi là đội ngũ của Nhật Hoa Thành, không hoan nghênh mấy người, tuy nhiên tôi có thể nhắc nhở các người, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, không có thuốc giải độc, chỉ sợ tự nhiên gặp phải một con côn trùng nhỏ cũng có thể mất đi tính mạng rồi.
- Phong Xung Tiêu, cậu quả thật quá gian xảo. Lạc Hàm ngữ điệu lạnh lùng: - Mọi người đều là học sinh, cùng đến đây, cho dù không thể đồng tâm hiệp lực, nhưng cũng không thể xảo trá vơ vét tài sản chứ.
- Xảo trá vơ vét tài sản? Từ này sao khó nghe vậy? Phong Xung Tuyết không nhanh không chậm, dường như nắm thóp được ba người Giang Ly: - Thuốc giải độc của chúng tôi cũng rất ít ỏi, trên tinh cầu này không thể tiếp viện, trước mắt mới được hơn 20 ngày, ngày tháng còn rất dài, nếu bán cho các cậu, người của chúng tôi thì sao?
- Nhưng giá cả cũng không thể đắt như vậy chứ. Giọng điệu Giang Ly bình tĩnh: - Một bình đổi lấy 10 lọ thuốc giải độc, thế nào?
- Bây giờ giá cả thay đổi rồi. Phong Xung Tiêu giơ hai đầu ngón tay lên: - Hai bình Nguyệt Linh Chi Tinh đổi lấy 1 lọ thuốc giải độc
- Cậu! Lạc Hàm giận tím mặt
- Thế nào? Muốn nổi giận rồi? Bởi vì các cậu lảm nhảm nhiều quá, lãng phí thời gian của tôi, cho nên tôi mới quyết định tăng giá. Phong Xung Tiêu căn bản không có ý cho thuốc giải độc: - Đương nhiên, đối với con gái tôi thường rất hào phóng, hai nữ sinh này có thể ở lại, gia nhập đội ngũ của chúng tôi, chia cho hai người thuốc giải độc, còn cậu Phong Xung Tuyết chỉ về phía Giang Ly: - Cậu có thể rời khỏi đây, đội ngũ của chúng tôi không hoan nghênh cậu, xin mời cậu tự sinh tự diệt.
- Giang Ly, chúng ta đi.
Lạc Hàm và Tuyết Linh không nói hai lời, kéo Giang Ly rời khỏi.
- Đừng vội, việc này vẫn có thể thương lượng. Đúng lúc này, phía sau Phong Xung Tiêu xuất hiện một cô gái, cười khanh khách nói: - Ba bạn, Phong Xung Tuyết là bạn trai của tôi, nói năng rất hung dữ, các bạn đừng để bụng, ở chỗ tôi có thuốc giải độc, không cần mua đâu, tặng cho ba bạn.
Trong lúc nói chuyện, một lọ thuốc giải độc được ném ra rơi trên tay của Lạc Hàm
- Cảm ơn... Lạc Hàm vội vàng nói lời cảm tạ
- Tử Vân, không cần nhiều chuyện. Phong Xung Tiêu dường như rất không vui, nhưng không hề phản bác cô gái này.
- Ba người các bạn lạc đội rồi, hãy ở lại đây đi. Tử Vân cũng không thèm để ý tới Phong Xung Tiêu, khẽ cười nói: - Người nhiều sức mạnh lớn, có lẽ sau này chúng tôi gặp nguy hiểm có thể dựa vào mấy bạn.
Phong Xung Tiêu hừ lạnh một tiếng, vòng qua bên khác mà đi.
Lạc Hàm và Tuyết Linh rất có thiện cảm với Tử Vân, sau đó Tử Vân kéo hai cô gái nói chuyện, 30 phút sau, ba người dường như đã rất thân mật
Giang Ly đứng bên cạnh quan sát tất cả, ngồi xuống tìm hiểu sự huyền bí của Đại Đế Lôi Ấn.
Cứ như vậy, hắn ta ở cùng đám học sinh Nhật Hoa thành này 1 ngày, xung quanh doanh địa này sớm đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không có độc trùng quấy rầy, quả nhiên người nhiều sức mạnh lớn, con người là nhóm động vật quần xã, tụ tập một chỗ sẽ có sức mạnh rời núi lấp biển.
Lại đến buổi đêm, Giang Ly lặng lẽ đi đến bìa rừng, bắt đầu tiến hành hít thở, từng chút "thiên địa linh khí" được hút vào trong cơ thể, tế bào bắt đầu cường hóa, đặc biệt là tế nào não, tư duy vô cùng nhanh, các loại hooc-môn đều nằm trong trạng thái hoàn mỹ và phối hợp.
Từ lúc hấp thu thiên địa linh khí tới nay, tinh thần lực của hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang tăng lên.
Đáng tiếc, cảnh giới Nhập định vẫn không thể đột phá.
Hắn có thể cảm thấy trọng bụi cỏ phía xa kia đang ẩn nấp rất nhiều độc trùng, nhưng lại không thể sử dụng thuật thôi miên khiến chúng chết, bởi vì những độc trùng này không nghe được âm thanh, cũng không cảm nhận được thủ thế và ánh mắt, toàn bộ đều dựa vào mùi vị để truy sát con mồi, như vậy thuật thôi miên đều vô dụng với chúng.
Chỉ có tới cảnh giới "nhập định", mới có thể đưa tư duy đi ra, chỉ một ý niệm, hoàn toàn có thể khiến cho những độc trùng này chết hết.
Sức mạnh tâm linh đi ra, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản.
Cho dù là cơ giáp cũng không thể.
Cho nên, cơ giáp tuy xưng danh vô địch, vượt qua vận tốc âm thanh, nhưng gặp phải thôi miên sư cao cấp, hoặc siêu cấp, cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Đáng tiếc, cơ giáp có thể chế tạo hàng loạt, nhưng thôi miên sư cao cấp lại không thể chế tạo hàng loạt được.
- Nhập định, vô cùng gian nan... Giang Ly thai tức 3 tiếng đồng hồ, sau khi hấp thu đủ thiên địa linh khí, hít sâu một hơi, toàn thân gân cốt không ngừng rung động.
Hắn cảm thấy bây giờ hắn tràn đầy sinh lực, lần sau gặp phải Giang Lưu tuyệt đối sẽ không thua.
Thai tức không chỉ là hấp thu "thiên địa linh khí", quan trọng hơn là rèn luyện sức mạnh tâm linh của hắn, khiến hắn trong quá trình tu luyện, từng bước cảm nhận được sự ảo diệu của thế giới vĩ đại này.
Kết thánh thai, thần du thiên địa.
Đây là thai tức.
- Ửm. Có động tĩnh? Tốc độ thật nhanh... Vào đúng lúc này, hắn nghe thấy dường như có rất nhiều người chạy tới phía này, không khỏi ngạc nhiên: - Muộn như thế này rồi, tại sao lại có nhiều người như vậy? Lẽ nào là tập kích? Hướng tập kích dường như là doanh địa của học sinh Nhật Hoa Thành, ta phải đi thông báo cho Lạc Hàm và Tuyết Linh. Tên Phong Xung Tiêu kia không phải là hạng tử tế gì, bạn gái Tử Vân của anh ta cũng thần thần bí bí, dường như cũng có âm mưu gì đó.
Vù!
Giang Ly rất nhanh nhảy lên, đi tới doanh địa.
- Giang Ly, xảy ra chuyện gì vậy? Lạc Hàm ở trong một túp lều vải khác, đang tu luyện cùng Tuyết Linh, nhìn thấy Giang Ly nhanh chóng quay lại, có chút nghi ngờ hỏi.
- Bên ngoài có rất đông người đang tiếp cận.
Giang Ly vừa mới nói xong, rất nhiều học sinh cũng phát hiện khác thường, những người đang ngủ đều phải bò dậy, có người đi ra ngoài, có người cầm vũ khí. Còn Phong Xung Tiêu trên mặt hiện rõ nụ cười: - Mọi người đừng kinh hoảng, là lão đại của Kinh Hoa Thành.
Xột xoạt
Ước chừng đội ngũ khoảng hơn 300 học sinh hợp thành đã đến bên ngoài doanh địa, thủ lĩnh không phải ai khác mà chính là Giang Lưu và Vu Mộ Hoa.
Hai người dường như sức mạnh đã tăng lên một ít, khí thế và thực lực đều mạnh hơn lúc đầu, xem ra ma luyện hơn 20 ngày đối với họ mà nói cũng là một đột phá.
- Lưu thiếu gia, người cậu muốn tìm ở đây. Phong Xung Tiêu vừa bước ra, đi đến trước mặt Giang Lưu, ngữ khí rất cung kính: - Cậu thông báo với chúng tôi muốn tìm tên tiểu tử này, chúng tôi đã giữ hắn lại rồi.
- Làm rất tốt.
Giang Lưu gật gật đầu, vừa nhìn thấy Giang Ly liền vung tay lên, đám học sinh Kinh Hoa Thành này liền tập trung lại, sau đó tản ra, bao vây bốn phía.
- Các ngươi muốn làm gì? Lạc Hàm và Tuyết Linh đều không biết tình huống nguy hiểm.
- Không liên quan các cô, người Lưu thiếu gia muốn đối phó là Giang Ly. Một bàn tay đang nắm chặt hai cô chính là Tử Vân:
- Hai người, tên tiểu tử này đối đầu với Lưu thiếu gia, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho nên hai người nên tránh xa hắn thì tốt hơn.
- Giang Ly Trên mặt Giang Lưu hiện ra nụ cười lạnh lùng: - Lần này ngươi có chạy đằng trời, điều không nên nhất chính là người không nên đến đây thí luyện, để ta có quyền sinh sát đối với ngươi.
- Giang Lưu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Giang Ly bị bao vây xung quanh, nhưng không hề hoảng loạn: - Ngươi cũng đừng khinh người quá đáng.
- Khinh người quá đáng? Giang Lưu mỉm cười:
- Ngươi là cái gì, đáng để ta ức hiếp sao? Nếu không phải cha ngươi nắm giữ một phần bí mật của chúng ta, Giang gia muốn ông ta tiếp tục quay lại làm nô lệ, ngươi căn bản không có tư cách.
- Lưu thiếu gia, cậu nói với hắn ta nhiều như vậy làm gì? Cậu không cần ra tay, để ta cho người đánh gãy chân của hắn, rót cho hắn độc tố hệ thần kinh, khiến toàn bộ bản năng của hắn mất hết, phá hỏng hệ thần kinh của hắn, khiến hắn biến thành một đám bùn lầy là được rồi. Vu Mộ Hoa đi lên phía trước.
- Vu Mộ Hoa, ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại cùng Giang Lưu đối phó với ta? Giang Ly nhìn người dẫn đầu trong đám học sinh kia.
Đối phương là con trai của đại lão Kinh Hoa Thành, địa vị vô cùng cao sang, gần như nhất ngôn cửu đỉnh, cùng mình đối nghịch cũng rất phiền phức, quan trọng hơn là Vu Mộ Hoa thực lực rất mạnh, cũng ngang tài ngang sức với Giang Lưu.
- Cùng Giang Lưu đối phó với ngươi? Vu Mộ Hoa cười lớn: - Ngươi quá coi trọng bản thân rồi, Lưu thiếu gia đến Kinh Hoa Thành làm khách, ta là chủ nhà, đương nhiên phải giúp cậu ấy giải quyết một vài tranh chấp nhỏ.
- Vu thiếu gia, ta lên hay là cậu lên? Giang Lưu cũng không lập tức ra tay, dường như muốn chơi trờ mèo vờn chuột.
- Kỳ thực tên tiểu tử này là một đối tượng rèn luyện thực chiến không tồi. Vu Mộ Hoa đi lên phía trước:
- Hay là để ta giúp Lưu thiếu gia giải quyết vấn đề, mấy ngày nay hai người chúng ta giao lưu kinh nghiệm tu luyện, quả thật học được không ít thứ.
- Vu Mộ Hoa, ngươi là con trai của lão đại Kinh Hoa Thành, thật sự muốn làm khó ta? Sắc mặt Giang Ly có chút khó coi, trải qua tu luyện nhiều ngày như vậy, hấp thu thiên địa linh khí, hắn tự cho rằng có thể chống lại Vu Mộ Hoa, nhưng đối phương trước mắt người đông thế mạnh, cho dù có thuật thôi miên cũng khó có thể đối phó.
Hơn nữa, trong Kinh Hoa Thành ít nhất cũng có hơn mười cao thủ sinh mệnh lực là 1.3, thậm chí 1.4, họ cũng bước vào Ngủ say giai đoạn 3, thôi miên không thể thành công.
Một điểm quan trọng hơn đó là, những học sinh Kinh Hoa Thành này, mỗi một người đều là con trai của những vị đại lão nổi tiếng, làm thương bất kỳ người nào đều sẽ không có cục diện tốt.
Sức mạnh gia đình của tên Vu Mộ Hoa bây giờ rất lớn, Thị trưởng thành phố Tinh Hoa Thành cũng phải cúi đầu khom lưng trước mặt gã ta, nếu Giang Ly làm thương đối phương, sau này trở về tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp, mặc dù hắn không sợ, nhưng người nhà sẽ có nguy hiểm.
Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn giết sạch nhóm người này.
Nhẫn nại.
Nhẫn nại.
- Thực lực của ta vẫn chưa mạnh, nhất định phải nhẫn nại! Trong lòng Giang Ly nhắc nhở chính mình: - Đợi thực sự có thể nắm chắc được cục diện, đám người này nhất định sẽ không chạy thoát, thế lực sau lưng bọn họ, ta cũng phải nhổ tận gốc.
Vù!
Thân hình hắn vọt ra ngoài, nhanh như mũi tên, trực tiếp đi đến trước mặt Lạc Hàm và Tuyết Linh, mỗi tay nắm chặt 1 người: - Chúng ta đi!
Hắn vòng qua bên cạnh, đốn ngã vài cao thủ, muốn đột phá vòng vây.
Rầm rầm rầm...
- Vài học sinh đứng chặn bên ngoài doanh địa bị phá vỡ, chỉ thấy thân hình hắn hơi nhảy lên một chút liền đã đi vào trong rừng, không thấy tung tích, chỉ mấy động tác đơn giản mà làm cho người ta hoa cả mắt, còn nhanh hơn gấp mấy lần lũ khỉ giỏi leo trèo.
- Đuổi theo!
Vu Mộ Hoa sắc mặt phát lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.