Tinh Giới

Chương 245: Có xứng làm bằng hữu không!?




Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
– Mười cao thủ Kim Đan đại viên mãn?
Thần niệm khuếch tán ngay, thần niệm hiện tại của Lâm Thiên có thể bao phủ phạm vi 50km, mười cao thủ Kim Đan đại viên mãn nằm trong phạm vi thần niệm. Với tu vi Kim Đan đại viên mãn, đám người cảm nhận được Lâm Thiên quét hình nhưng bọn họ không có gì bất mãn. Hiện thực là thế, nếu Kim Đan sơ kỳ dùng thần niệm quét hình thì bọn họ sẽ tức giận, thậm chí sử dụng tinh thần lực phản kích trở lại. Nhưng khi bọn họ thông qua thần niệm cảm nhận tu vi của đối phương mạnh hơn mình nhiều thì trong lòng không còn gì bất mãn.
Lâm Thiên thu về thần niệm, nhíu mày nói:
– Mấy người này ăn no rửng mỡ, chìa khóa hình ngôi sao đã thuộc về Trung Quốc còn chạy tới đây làm gì? Muốn không giữ lời hứa sao?
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, trong Tu Chân giới không thề bằng linh hồn thì có khả năng phá bỏ lời hứa.
Lâm Thiên nhíu chặt mày:
– Thề bằng linh hồn? Giống như Khương Phong kia sao?
Có kẻ thù mạnh như thế chờ đợi, không mấy người vui vẻ nổi.
– Đúng vậy chủ nhân, trong Tu Chân giới thề bằng linh hồn thì không nhiều người dám phản bội. Hậu quả làm trái lời thề linh hồn là tâm ma tìm tới ngươi, tâm ma cường đại. Bình thường thì không sao, sẽ không có thiên lôi chém ngươi. Nhưng khi tu luyện tâm ma tìm đến, dù ngươi chú ý cẩn thận cũng rất khó thoát khỏi ma chướng.
Tiểu Linh nói:
– Nhưng chủ nhân không cần quá lo về điều này, chủ nhân tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết, tâm ma không đến thì không sao, dù có đến cũng chỉ cho hồn hỏa luyện hóa tăng thêm chút hồn lực.
Lâm Thiên mừng rỡ:
– Cái này đúng là tin tốt!
Lúc này ngoài cửa sổ vang lên thanh âm.
Một lão nhân râu bạc dài bay lên cao nói:
– Các vị đồng đạo, chìa khóa hình ngôi sao thứ sáu sắp đi ra. Dựa theo ước định, chìa khóa hình ngôi sao thứ sáu thuộc về Trung Quốc, các đạo hữu nước ngoài hãy trở về đi.
Lão nhân là một trong mười mấy cao thủ Kim Đan đại viên mãn.
Một nam nhân vạm vỡ lõa nửa người, lông rậm rạp nhe răng cười nói:
– Trường Bạch Lão Đạo, ngươi đuổi chúng ta đi vì muốn cướp được chìa khóa hình ngôi sao thứ sáu này đúng không? Lúc đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới không thấy Trường Bạch Lão Đạo ra sức, dựa vào cái gì tới đây đòi chiếm lợi?
Trường Bạch Lão Đạo nói:
– Khụ khụ, lúc trước chỉ nói chìa khóa hình ngôi sao thứ sáu thuộc về Trung Quốc chứ không quy định là của thế lực nào.
Một võ sĩ tay trái cầm thuẫn lớn màu bạc, tay phải cầm cái báu to màu vàng cười lớn bảo:
– Khục khục, Trường Bạch Lão Đạo, da mặt của ngươi dày hơn thuẫn của ta nhiều, khâm phục, khâm phục, ha ha ha ha ha ha!
Trường Bạch Lão Đạo không thèm để bụng:
– Các ngươi dám nói mình tới đây không vì chìa khóa hình ngôi sao sao? Mọi người tám lạng nửa cân hết, đừng ai moi móc ai. Hôm nay có cao nhân đến, chúng ta không lấy được chìa khóa hình ngôi sao, hay là tìm chỗ nào hai ta so tài thử?
Võ sĩ cắm thuẫn xuống đất, cười nói:
– So tài với ngươi? Không hứng thú, ta ở đây chờ xem ai cuối cùng có thể lấy được chìa khóa hình ngôi sao còn hơn, ta đến đây vì xem kịch.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh cảm thấy bọn họ chỉ đứng xem thôi sao?
Tiểu Linh nói:
– Cái đó phải xem biểu hiện của chủ nhân. Nếu chủ nhân biểu hiện yếu thì bọn họ sẽ không ngại ra tay thử xem có cướp được không. Nếu chủ nhân biểu hiện mạnh mẽ, dù trong long bọn họ có ý gì thì chỉ có thể xem kịch.
Lâm Thiên bĩu môi thầm nghĩ:
– Ài, chẳng lẽ người điệu thấp như ca ca lần này phải cao điệu một lần?
Tiểu Linh nói:
– Ta... Ói...
Ký túc xá của nhóm Lâm Thiên có sáu tầng, hắn leo lên tầng cao nhất, tầm nhìn ngang bằng quả cầu ánh sáng tìm. Lòng máy động, Thanh Linh kiếm xuất hiện dưới chân lập tức biến to chở Lâm Thiên.
Giọng Lâm Thiên lạnh nhạt vang lên:
– Các vị, hoan nghênh đã đến. Lâm Thiên là một thành viên đại học Hải Thiên, làm chủ nhà Lâm Thiên vô cùng vinh hạnh.
Thanh âm truyền vào tai mỗi người trong đại học Hải Thiên. Nơi đây đã không có người bình thường, trời biết có đánh nhau không, người thường không có gan ở lại đây. Lâm Thiên vừa nói vừa vận chuyển Thanh Linh kiếm bay tới cách quả cầu ánh sáng tím khoảng hai mươi thước.
– Chìa khóa hình ngôi sao này trải qua Long Đế, Tử Cực Chân Nhân, Kiếm Đế bàn bạc đã quyết định do Long tổ bảo quản. Long Đế ủy thác bản nhân đến lấy, các vị nếu là bằng hữu xin đừng ngăn cản, không thì Lâm Thiên sẽ không khách sáo! Là bằng hữu thì chút nữa đi nhà hàng lớn Hải Thiên, Lâm Thiên mời các vị uống một ly. Ta đã nói xong, mọi người lựa chọn đi.
Lâm Thiên dứt lời tiếp theo là khoảng lặng, mọi người đang suy xét có nên ra tay không.
– Lâm Thiên, có phải là bằng hữu hay không phải xem ngươi có tư cách làm bằng hữu của chúng ta không.
Nam nhân lông rậm cười to bảo:
– Ta không thói quen kết bằng hữu với kẻ yếu.
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh hỏi:
– Phải làm sao để chứng minh có tư cách đó?
Mắt nam nhân vạm vỡ lóe tia gian xảo:
– Chúng ta va chạm một cú, nếu ngươi chưa chết là có tư cách kết bằng hữu với ta.
Nam nhân không thô lỗ như bề ngoài chút nào.
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Va chạm một cú? Không thành vấn đề, làm chủ nhà vậy nhường ngươi ra chiêu trước.
Nam nhân vạm vỡ ý kiến:
– Trong một kích đó ngươi chỉ có thể phòng ngự, không thể đánh trả!
Lâm Thiên khoanh tay đứng, phong độ cao thủ:
– Hiểu, bắt đầu đi.
Nam nhân vạm vỡ rống to:
– Grao!
Mặt nam nhân nhăn nhó, cơ bắp và xương cốt nhanh chóng biến đổi. Trong phút chốc nam nhân biến thành một người gấu đầu gấu mình người, thân hình thô to hơn ban đầu một nửa.
Biến thân xong người người gấu toát ra khí thế kinh người, khí thế khủng bố khiến một số người thực lực yếu đều rời xa gã.
Người gấu rống to:
– Lâm Thiên, hãy đỡ cú đấm của ta!
Cơ bắp tay phải nam nhân phồng lên ba phần thô như thùng nước, có thể tưởng tượng trong cánh tay phải to lớn đó chứa lực lượng kinh người biết bao.
Đối diện cú đấm đó Lâm Thiên không dám lơ là, sơ sẩy có thể lật thuyền trong mương, không biết giấu mặt vào đâu, về sau hắn còn mặt mũi gì đứng trước mặt Long Lăng Thiên, chủ tịch?
Chỉ chắp mắt Lâm Thiên bày ra hơn mười tầng kết giới trước ngực, các kết giới mỗi tầng có thể đỡ tên lửa oanh kích. Sau kết giới là một tầng phòng ngự hình thành từ hồn lực. Sau hồn lực thì Lâm Thiên điều động chút lực lượng nguyên tăng mạnh phòng ngự ở ngực, cộng thêm độ mạnh cơ thể biến thái, nếu vẫn không đỡ nổi cú đấm này thì Lâm Thiên không còn lời nào để nói, khỏi cần chìa khóa hình ngôi sao nữa.
Làm cao thủ Kim Đan đại viên mãn dĩ nhiên lực lượng của người gấu đủ chuẩn, gã đạp mạnh xuống đất, người như tên lửa vọt hướng Lâm Thiên.
Người gấu hét to một tiếng:
– Grao!
Nắm tay thô hơn của thanh niên bình thường gấp năm, sáu lần kèm theo tiếng xé gió sắc nhọn đập vào ngực Lâm Thiên.
Trong đám người đông nhất là người Trung Quốc, bọn họ bất nhẫn nhắm mắt lại. Với cú đấm đó Lâm Thiên sẽ mất mạng. Các cao thủ nước ngoài thì cười toe, thầm nghĩ cách làm của người gấu tuy đơn giản nhưng nếu có thể giết Lâm Thiên thì là cách tuyệt vời.
Thanh niên áo đen lúc trước dẫn đầu rút ra học viện Hải Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Thiên:
– Lâm Thiên sẽ không chết dễ vậy!
Trên khuôn mặt Lâm Thiên còn treo nụ cười khẽ, như thể cú đấm này không tạo nhiều áp lực cho hắn.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên đúng dự đoán của mọi người, nhưng bất ngờ là Lâm Thiên bị đánh mà không văng ra ngoài. Ngược lại người gấu bay nhanh ra sau đập mạnh xuống đất, chỗ đất bùn học viện Hải Thiên bị người gấu đập thủng cái hố to nửa thước.
Đa số người hít ngụm khí lạnh, bọn họ nhìn ra được Lâm Thiên thật sự chỉ phòng ngự. Người gấu bị chật vật như vậy không phải vì Lâm Thiên đánh trả mà do phản lực.
– Đây chính là thực lực của ngươi?!
Lâm Thiên nhìn người gấu bò dậy từ dưới đất, cười khinh thường nói:
– Giờ đổi lại ta, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, vì ta cảm thấy ngươi không xứng làm bằng hữu của ta!
Có thể đỡ được là xứng làm bằng hữu, không đỡ được tức là không xứng. Không thể đỡ được một kích của Lâm Thiên chỉ có một hậu quả, chết. Lâm Thiên nói như vậy là đã biểu lộ sát tâm. Câu nói hờ hững nhưng tất cả người nghe lòng lạnh lẽo. Người gấu mặt trắng bệch, nét mặt vừa kinh vừa giận. Người gấu biết rõ lực lượng cú đấm đó, Hùng Đế từng đánh giá cú đấm của gã là: nếu ta sơ sẩy thì rất có thể sẽ chết bởi cú đấm của ngươi.
Trong lòng người gấu thầm rít gào:
– Sao có thể như vậy? Sao Lâm Thiên đỡ được!?
Khi mắt người gấu chạm vào đôi mắt lạnh băng của Lâm Thiên thì gã bình thường một chút.
Lâm Thiên vươn tay phải chậm rãi nắm chặt:
– Chuẩn bị đi, ta sẽ không nương tay.
Nắm tay của Lâm Thiên so với của người gấu thì như con kiến và con voi, thế nhưng lúc này làm gì có tên mù nào dám cười ra tiếng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.