Tinh Giới

Chương 173: Cứng rắn đỡ một đấm




– A!
Thanh niên bị khí thế của Tập Mạc Vân chấn nhiếp, không kiềm được thụt lùi mấy bước. Tu vi của thanh niên chỉ cỡ địa giai trung giai, kêu gã so với Tập Mạc Vân là thiên giai sơ kỳ thì không thể nào. Nếu mọi người cùng xông lên thì thanh niên dám, còn đơn độc vậy chỉ khi nào nằm mơ buổi tối gã mới dám.
Tập Mạc Vân hừ lạnh một tiếng:
– Đồ hèn!
Tập Mạc Vân đứng bên cạnh, nhắm mắt lại, trong đầu chậm rãi thể nghiệm khí thế vừa rồi của Lâm Thiên.
Một người tu vi thiên giai sơ kỳ khác trầm giọng nói:
– Ta cũng thử xem!
Có thể đột phá đến thiên giai thì thiên phú thuộc hàng đỉnh. Bọn họ có niềm kiêu hãnh của mình, không cho phép họ đứng yên được. Đi lên dù bị đánh bại thì chứng minh tu vi của Lâm Thiên hơn xa bọn họ tưởng tượng, không đi lên là lòng hèn nhát, sẽ khiến bọn họ mất cơ hội trùng kích trình độ càng cao. Không có trái tim cường đại làm sao trở thành cường giả tuyệt thế?
Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:
– Ngươi chọn loại nào?
Hôm nay Lâm Thiên đặt quyết tâm đả kích đám người này, đả kích bọn họ để đánh tan cảm xúc kiêu ngạo đi, sau này càng cố gắng tu luyện đến tầng cao hơn, có lợi cho đất nước lớn mạnh. Thứ hai là tăng khí thế vô thiên duy ngã cho Lâm Thiên, cớ sao không làm?
– Ta tu tập kim cương quyền kình, lực công kích phi thường cường đại, ngươi xác định muốn đứng im không nhúc nhích mặc cho ta công kích?
Thanh niên vóc dáng cao to, toàn thân cơ bắp cục cụ, nhìn là biết trong thân thể gã ẩn chứa sức mạnh rất khủng.
Trong đám người vang tiếng xôn xao:
– Người đó tên Kim Ngọc Điền, có biệt danh là Lực vương, uy lực kim cương quyền kình cực mạnh, một cú đấm có thể làm đá hoa cương dày cả mét vỡ vụn ngàn khối. Kim Ngọc Điền từng đánh hắc quyền ở thế giới ngầm trong nước Mỹ, người chết dưới đôi nắm tay đó ít nhất nửa trăm.
Người xung quanh hút ngụm khí lạnh nghe. Đánh chết nhiều người trong quyền đàn chợ đen cũng không dễ, ban đầu có lẽ vì người ta không biết thực lực của ngươi nên sắp xếp đối thủ thấp hơn ngươi nhiều, có thể dễ dàng thắng. Nhưng ngay sau đó đối thủ của ngươi sẽ mạnh ngang ngươi hoặc hơn một bậc, trong tình huống đó không dễ thắng một trận, càng đừng nói liên tục thắng mấy chục trận. Nếu thua thì thanh niên đã không đứng tại đây.
Lâm Thiên nghe đám người bàn tán, hắn đánh giá thanh niên cao hơn chút. Với tu vi thiên giai sơ kỳ mà lăn lộn trong quyền đàn thế giới ngầm lâu vậy không chết thật sự rất lợi hại. Người như vậy hiểu rõ bản thân nhất, sẽ không có cảm xúc kiêu ngạo, kẻ kiêu ngạo sớm chết trên lôi đài.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Dùng sức lớn nhất của ngươi đi, đừng sợ bị thương ta.
– Được, ta nhất định sẽ dốc hết sức!
Nhìn đôi mắt Lâm Thiên, thanh niên vốn định dùng ba phần sức mạnh thử lửa lập tức dổi ý.
Trong mắt Lâm Thiên có tự tin mãnh liệt vào thực lực của mình, có khích lệ thanh niên, có...
Súc lực chỉ trong nháy mắt nhưng thanh niên mất tận mười giây, ánh sáng vàng chói lòa bao phủ nguyên cánh tay phải của gã, cho người cảm giác áp lực nặng nề như thể một cú đấm có thể đánh thủng trời.
Tập Mạc Vân mở mắt ra, ánh mắt trầm trọng. Cùng là thiên giai sơ kỳ, Tập Mạc Vân không chắc có thể đỡ được cú đấm của thanh niên, đương nhiên nếu không súc lực thời gian dài thế này thì gã không sợ.
Mắt Tập Mạc Vân lóe tia lo lắng:
– Cú đấm này có thể đánh thủng ván sắt dày cả thước.
Tập Mạc Vân lo cho Lâm Thiên, tuy hắn dễ dàng khiến gã thua trận nhưng càng cho gã biết rõ nhiều điều. Trong lòng Tập Mạc Vân chỉ có tôn kính Lâm Thiên chứ không hề oán hận, nên gã hơi lo không biết Lâm Thiên có đỡ được cú đấm này không.
Năng lượng mãnh liệt khiến xung quanh thanh niên sinh ra uy áp năng lượng mạnh mẽ, người đứng gần thanh niên đều thụt lùi mấy bước.
Lâm Thiên tự tin bằng vào độ mạnh biến thái của cơ thể hiện tại có thể đỡ được cú đấm từ thanh niên, nhưng hắn vẫn vận dụng chút kình khí bảo vệ toàn thân. Nếu thanh niên một đấm tổn thương Lâm Thiên thì hắn mất mặt đến Thái Bình Dương.
Thanh niên hét to một tiếng:
– Grao!
Nắm đấm phải vung lên, không khí phát ra tiếng nổ, ánh sáng vàng lấp lóe. Cú đấm nặng nề đập vào ngực Lâm Thiên, vang tiếng nổ trầm đục trong người hắn. Cú đấm của Lâm Thiên đã truyền trọn vẹn kình khí phá hoại vào người Lâm Thiên, may là vậy không thì thân thể phòng thủ được nhưng quần áo bị cú đấm đánh nát, cao thủ Kim Đan kỳ trần truồng khiến người câm nín.
Kình khí với tính phá hoại truyền vào cơ thể Lâm Thiên, hắn rùng mình truyền sức mạnh xuống mặt đất. Những kình khí còn lại không làm được gì, trong cơ thể Lâm Thiên, mỗi tế bào căng đầy năng lượng mạnh mẽ, những kình khí vừa tiến vào liền bị phân hóa hết.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Xem ra phải tìm cách kiếm bảo y mặc mới được, nếu không sẽ có ngày trần truồng.
Lâm Thiên khẽ thở ra:
– Không tệ, lực lượng không nhỏ, về kỹ xảo cũng cực kỳ xuất sắc. Đối với người thực lực ngang ngửa với ngươi thì cơ bản một cú đấm có thể khiến đối phương mất đi sức chiến đấu.
Trong mắt thanh niên tràn đầy kinh hoàng:
– Ngươi... Ngươi không bị thương?
Thanh niên biết rất rõ nắm đấm của gã mạnh cỡ nào, cú đấm mạnh như thế mà không thể đánh lui Lâm Thiên một bước hoặc làm hắn bị thương chút nào, quá khó tin. Thanh niên lăn lộn trong quyền đàn thế giới ngầm lâu, cú đấm này là gã dốc hết sức, phát huy vượt xa bình thường vậy mà không chiếm được hiệu quả.
Lâm Thiên khẽ cười nói:
– Thiếu chút xíu, hay ngươi thử chống đỡ một phút trong khí thế của ta xem?
Thanh niên lắc đầu nói:
– Không cần, thực lực của ta bằng Tập huynh, chỉ là thiên giai sơ giai. Tập huynh chỉ có thể chống đỡ hai mươi giây, ta tối đa cũng tầm đó.
Rất nhanh thanh niên giấu đi tia hoảng sợ trong mắt, vẻ mặt trở lại bình thường.
Tập Mạc Vân lên tiếng:
– Kim huynh, đề nghị huynh thử xem. Huynh khác với ta, huynh đã đạt đến thiên giai sơ kỳ một thời gian, ta thì chỉ vừa mới đột phá đến thiên giai sơ kỳ. Ta thu hoạch rất nhiều, tin tưởng huynh sẽ thu hoạch càng nhiều hơn.
Thanh niên nhíu mày nói:
– Vậy sao?
Thanh niên nhìn hướng Lâm Thiên:
– Vậy được, ta chấp nhận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.