Tinh Giới

Chương 150: Khó khăn của Lâm gia




Đại trưởng lão nói:
– Tộc trưởng, với sự dẫn dắt của người, mấy năm nay Lâm gia không lớn mạnh thêm ngược lại xuống dốc nhiều, ta cho rằng Lâm gia cần có người lãnh đạo mới! Lâm Thiên, nếu chúng ta bãi bỏ chức vị tộc trưởng của Lâm Chấn, xử phạt tội giết phụ thân của ngươi, vậy ngươi có chấp nhận trở thành tộc trưởng Lâm gia đời tiếp theo không? Phải rồi lệnh bài tộc trưởng ở trong tay ngươi đúng không? Chắc ngươi cũng tìm được lệnh bài tộc trưởng mới phát hiện thân phận thật của phụ thân mình?
Lâm Chấn hoàn toàn biến sắc mặt nói:
– Đại trưởng lão, ta là tộc trưởng của Lâm gia, sao có thể nói cắt liền cắt?
– Ngươi không có lệnh bài tộc trưởng, lúc trước bốn chúng ta cùng đồng ý nên ngươi mới làm tộc trưởng được. Chỉ cần trong bốn chúng ta có hai người không đồng ý thì vị trí tộc trưởng của ngươi phải nhường lại!
Đại trưởng lão lạnh nhạt nói:
– Ý các ngươi thế nào?
Câu cuối hỏi ba trưởng lão khác.
– Nói đúng, ta cũng cho rằng Lâm Thiên càng thích hợp làm tộc trưởng!
Một cố vấn đặc biệt Long tổ làm tộc trưởng Lâm gia thì địa vị Lâm gia nâng cao lên nhiều.
Hai trưởng lão khác gật đầu.
Lâm Thiên cười lạnh nhìn tất cả, lòng cảm thán bốn trưởng lão rất thực tế, cực kỳ vô tình. Tuy Lâm Chấn không phải thứ tốt lành gì nhưng ít ra phục vụ cho Lâm gia gần hai mươi năm, không có công lao cũng hữu khổ lao, nhưng bốn trưởng lão nói đổi liền đổi.
Lâm Chấn cả giận nói:
– Bốn vị trưởng lão, các người vì một Lâm Thiên mà bỏ qua sự cố gắng nhiều năm của ta sao? Tuy ta giết phụ thân của Lâm Thiên nhưng năm xưa các người có phần trong việc đuổi bọn họ ra gia tộc. Nếu Lâm Thiên làm tộc trưởng nắm giữ thực quyền, các người cho rằng hắn sẽ cung kính với bốn vị như ta sao? Các người rất mạnh, một mình Lâm Thiên chưa chắc làm gì được bốn vị, nhưng đừng quên hắn là cố vấn đặc biệt Long tổ! Long tổ cao thủ như mây, hắn tùy tiện điều mấy người đến đủ cho các người chết không chỗ chôn. Tuy thân phận của Lâm Thiên có thể nâng cao địa vị Lâm gia nhưng bất lợi cho các người!
Bốn trưởng lão nghe Lâm Chấn nói xong biến sắc mặt. Tuy bọn họ hy vọng Lâm gia tốt hơn chút nhưng không mong mình sẽ thê thảm không còn xương cốt.
– Các người nói nhảm xong chưa? Thật ra vận mệnh của các người đã định trước!
Lâm Thiên đứng, từ trên cao nhìn xuống:
– À mà tình báo của các người lạc hậu, mới trước đó ta là tu vi địa giai, nhưng hiện tại đã là đại viên mãn thiên giai!
Khí thế đại viên mãn thiên giai cường đại phô thiên cái địa ập hướng Lâm Chấn và bốn trưởng lão.
Bốn trưởng lão có tu vi sơ kỳ thiên giai, tuy mặt hơi trắng nhưng còn đỡ được khí thế từ Lâm Thiên. Lâm Chấn mới chỉ là hậu kỳ địa giai, ngực như bị sét đánh, gã phun ngụm máu.
Bốn trưởng lão kinh kêu:
– Đại viên mãn thiên giai!
Mắt Lâm Chấn tràn đầy kinh sợ. Tu vi như thế sao có thể xuất hiện trên người một thằng nhãi mới hai mươi tuổi? Các đời Lâm gia tu vi cao nhất là đại bá của Lâm Chấn, quanh năm bế quan tu luyện không hỏi chuyện đời, nhưng chỉ đến trung giai thiên giai là cùng. Trung kỳ thiên giai chênh lệch xa với đại viên mãn thiên giai.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Các ngươi tự động kết thúc hay để ta ra tay? Tin ta đi, không ai có thể cứu các ngươi ngay trước mặt ta.
Lâm Thiên không hề mạnh miệng, dù cao thủ Nguyên Anh kỳ nổi điên chạy tới cứu nhóm Lâm Chấn cũng tuyệt đối không thành công. Hiện tại Lâm Thiên có hơn một ngàn hai mươi tám vạn giới lực, một công kích hủy diệt một cao thủ Nguyên Anh kỳ chỉ cần hai mươi vạn duy giới lực. Tổng số giới lực đủ giết cao thủ đẳng cấp Nguyên Anh kỳ trên toàn Trái Đất bốn, năm lần.
Đại trưởng lão căng thẳng nói:
– Lâm Thiên, cho dù ngươi không đồng ý làm gia chủ Lâm gia nhưng không cần tuyệt tình giết mấy người chúng ta vậy đi? Tuy ngày xưa chúng ta không tốt với phụ thân của ngươi nhưng đó là vì ích lợi gia tộc!
Trong mắt đại trưởng lão thì Lâm Thiên không phải nhãi ranh hai mươi tuổi, lão cảm giác như đối diện một ngọn núi cao, một ngọn núi sắp đè lão. Áp lực nặng nề khiến đại trưởng lão có tu vi thiên giai mà lòng sợ chết khiếp.
– Ta không cần biết ích lợi gia tộc gì đó! Ta chỉ biết bởi vì các ngươi mà phụ thân của ta chết, làm nhi tử nếu ta không báo thù cho phụ thân thì sao đứng trên cõi đời?
Lâm Thiên căm hờn nói:
– Các ngươi chết hết cho ta!
Lâm Thiên giơ chưởng, kình khí vô hình như thủy triều ập hướng năm người.
Lâm Chấn hét thảm:
– A!
Giây sau kinh mạch toàn thân Lâm Chấn bị chấn gãy, xương cốt nát vụn trong ám kình liên miên. Lâm Chấn mềm nhũn ngã xuống sofa, miệng mũi chảy máu, đã tắt thở.
– Bốn vị trưởng lão hãy đi cùng tộc trưởng của các ngươi đi!
Ngón tay Lâm Thiên liên tục chỉ, đầu ngón tay bắn ra kiếm khí vô hình. Kiếm khí nhanh như tia chớp bắn hướng bốn trưởng lão.
Ngăn cản chưởng kình của Lâm Thiên đã khiến bốn trưởng lão rất vất vả, sao đỡ nổi ngón tay hắn bắn ra kiếm khí càng ngưng tụ hơn. Trái tim bốn trưởng lão bị kiếm khí bắn thủng, chớp mắt tắt thở. Bốn cao thủ sơ kỳ thiên giai dễ dàng chết trong tay mình, Lâm Thiên không dám tin.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, chuyện này cũng không có gì lạ. Sơ kỳ thiên giai và đại viên mãn thiên giai chênh lệch lớn cỡ nào thì chủ nhân tự tính được rồi. Một cao thủ trung kỳ thiên giai có thể đối phó ba sơ kỳ thiên giai, một hậu kỳ thiên giai có thể đối phó ba trung kỳ thiên giai. Đại viên mãn thiên giai có thể đối phó ba, bốn hậu kỳ thiên giai. Thực lực đại viên mãn thiên giai cùng lúc xử ba mươi mấy sơ kỳ thiên giai không khó, chủ nhân chỉ đối phó bốn người sơ kỳ thiên giai nên dĩ nhiên vô cùng dễ dàng. Đương nhiên thực lực trong hiện thực không thể tính toán kiểu đó, chiến đấu cần suy sét nhiều nhân tố khác, dù một người sơ giai thiên giai giết cao thủ đại viên mãn thiên giai cũng không có gì lạ.
Lâm Thiên khẽ nói:
– Tiểu Linh, biển lửa!
Lâm Thiên xoay người ra ngoài biệt thự. Vừa lúc tên mập, hai bảo tiêu áo đen nghe thanh âm cảm giác xảy ra chuyện gì nên vội chạy vào đụng phải Lâm Thiên.
– Lâm Thiên, ngươi làm cái gì?
Lửa cháy hừng hực sau lưng Lâm Thiên, ngọn lửa nuốt mất xác Lâm Chấn và bốn trưởng lão.
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Dường như ngươi từng nói khiến ta sống không bằng chết?
Tay Lâm Thiên nhanh như tia chớp vươn ra đắp lên vai tên mập, đẩy ra sau. Thân thể tên mập nặng hai, ba trăm cần bay qua đầu Lâm Thiên rơi vào biển lửa.
– A!
Tiếng gào rú thấu trời có lẽ đã truyền khắp thôn. Nhiệt độ biển lửa rất cao, quần áo, lông tốc của tên mập nháy mắt đốt cháy, thoáng chốc gã biến thành người lửa. Tên mập muốn lao ra biển lửa nhưng có kình khí vô hình ngăn gã lại.
Hai tên bảo tiêu trong mắt tràn đầy kinh sợ vội vàng chạy ra ngoài biệt thự. Lâm Thiên không có thù gì với bọn họ nên mặc hai người bỏ chạy.
Bị lửa đốt đau khổ ứng với câu sống không bằng chết mà tên mập đã nói. Trong biển lửa, mắt tên mập lóe tia tuyệt vọng. Tên mập biết mình không hy vọng sống, không muốn chịu tội lâu nên một chưởng cắt nát tâm mạch. Trước khi chết suy nghĩ cuối cùng của tên mập là tại sao mình ngốc nghếch lao tới làm gì?
Lâm Thiên ra khỏi biệt thự, bên ngoài đã có nhiều người vây quanh, bọn họ né hắn thật xa, không dám tới gần.
Thanh niên lúc trước ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Thiên nay trốn xa nhất, run giọng nói:
– Ngươi... Ngươi đã làm gì?
Lâm Thiên phớt lờ thanh niên, hắn nhìn biệt thự rực lửa, ký ức tuổi thơ chớp mắt sống động lên.
Lâm Thiên nhủ thầm:
– Phụ thân, mẫu thân, nhi tử đã báo thù cho hai người, nguyện hai người yên nghỉ ở thiên quốc.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, không có thiên quốc, nhưng có địa phủ, đó là chốn về của linh hồn. Có lẽ linh hồn phụ mẫu của người ở trong địa phủ, hoặc khả năng lớn nhất là đầu thai chuyển kiếp.
Mắt Lâm Thiên hấp háy tia sáng kỳ lạ, kích động thầm hỏi:
– Tiểu Linh, thật sự có âm tào địa phủ sao?
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, có địa phủ rất lạ sao? Tiên giới, Thần giới đều có chứ nói gì đến địa phủ thấp hơn tiên giới nửa bậc?
– Sau khi người chết thì linh hồn sẽ biến mất theo thời gian, không phải diệt vong mà là vào địa phủ. Nhưng đa số linh hồn vào địa phủ sẽ ngơ ngẩn, những linh hồn đó nếu không có tình huống đặc biệt đều trực tiếp vào Luân Hồi Trì để luân hồi. Linh hồn mạnh hút sẽ có ký ức kiếp trước, nhiều người không chịu luân hồi lại. Bọn họ có thể chọn sống trong địa phủ, đương nhiên không phải đời đời bất tử. Nếu bọn họ không cường háo linh hồn của mình thì một trăm năm sau dùng hết năng lượng linh hồn, khi đó thật sự sẽ chết.
Lâm Thiên hỏi dồn:
– Địa phủ ở đâu?
Tiểu Linh cười tủm tỉm:
– Với thực lực hiện tại của chủ nhân thì không vào địa phủ được. Địa phủ ở dị không gian, chủ nhân muốn vào địa phủ ít nhất cần có tu vi hợp thể kỳ, nếu không sẽ chẳng chịu nổi năng lượng âm hàn trong địa phủ xâm nhập. Người sống tới chỗ đó bị năng lượng âm hàn xâm nhập khoảng vài ngày là biến thành cương thi.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
– Hợp thể kỳ? Đó là tu vi thế nào? Tiểu Linh hãy nói các giai đoạn tu vi cho ta nghe.
– Chủ nhân, hợp thể kỳ là cách nói của văn minh tu chân, vì văn minh tu chân là văn minh chủ lưu nhất vũ trụ này nên cơ bản xác định thực lực toàn lấy cơ sở từ văn minh tu chân. Không nói giai đoạn trước Nguyên Anh kỳ, sau Nguyên Anh kỳ có năm giai đoạn là xuất khiếu, phân thần, hợp thể, độ kiếp, đại thừa. Đến hậu kỳ đại thừa độ qua lôi kiếp là có thể thăng lên một bậc thế giới. Năm giai đoạn mỗi đoạn chia ba tiểu giai đoạn tiền, trung, hậu. Nếu thăng tiếp một cấp là tiên giới, Tiểu Linh tạm không nói phân chia thực lực trong tiên giới.
Vẻ mặt Lâm Thiên cười khổ nói:
– Khỏi nói, ta đã bị đả kích lớn rồi. Hiện tại ta cách Nguyên Anh kỳ còn rất xa, phi thăng tiên giới không biết là chuyện năm nào tháng nào.
Lâm Thiên biết hiện tại mình rất yếu nhưng không ngờ yếu còn hơn tưởng tượng.
– Chủ nhân đừng không biết đủ, như thái gia gia của Chu Dao tu luyện đến đại viên mãn thiên giai mất trăm năm trời, chủ nhân chỉ tốn có hai tháng.
Tiểu Linh nói:
– Hơn nữa chủ nhân đang có nhiều giới lực, thực lực mạnh hơn mặt ngoài rất nhiều.
Lâm Thiên hít sâu một hơi:
– Ta biết, nôn nóng sẽ không thành chuyện.
Tiểu Linh nói:
– Hi hi, chủ nhân, tâm tính rất quan trọng. Người mơ quá xa sẽ không ra gì.
Thanh niên thấy Lâm Thiên lơ mình thì to gan hét lên:
– Ngươi... Ngươi giết người phóng hỏa, cảnh sát sẽ không tha cho ngươi!
Lâm Thiên nghe xong suýt phì cười. Bọn họ xem như trong võ lâm tranh chấp, gia tộc lớn như Lâm gia khi xảy ra chuyện nghĩ đến gọi cảnh sát chứ không phải tự mình giải quyết, hiếm thấy thật.
Lâm Thiên cười to bảo:
– Tốt, ngươi gọi 110 đi, xem cảnh sát có dám bắt ta không?
Đã báo được thù, tâm tình Lâm Thiên sung sướng, không nhịn được trêu chọc thanh niên.
Một người trung niên tức giận quát:
– Lui xuống, mất mặt chưa đủ sao? Mau đi kêu thái thượng trưởng lão đến!
Thanh niên reo lên:
– Thái thượng trưởng lão, phải rồi! Tu vi của thái thượng trưởng lão kinh thiên, chắc chắn có thể bắt giữ cuồng đồ này!
Thanh niên co giò chạy một hướng, đó là nơi cao thủ trung kỳ thiên giai bế quan mà Lâm Thiên cảm ứng được.
Người trung niên nói:
– Lâm Thiên, ngươi giết tộc trưởng của Lâm gia ta, diệt bốn vị trưởng lão, nếu hôm nay không có lời gì giải thích thì về sau Lâm gia chúng ta làm sao đứng trên giang hồ?
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Thù cha không đội trời chung, quả hôm nay là nhân ngày trước bọn họ trồng. Cút đi, ta không muốn tạo nhiều giết chóc. Nếu các ngươi cứ nhất quyết giữ ta lại thì đừng trách ta không khách sáo. Lâm Thiên ta không phải loại người lương thiện!
Người trung niên lạnh lùng nói:
– Tộc trưởng từng làm chuyện gì, chúng ta không có quyền đánh giá. Nhưng hôm nay ngươi không thể cứ đi như vậy, danh dự Lâm gia sẽ rớt xuống ngàn trượng!
Phía xa, thanh niên mới chạy ra ngoài vội vàng chạy về.
– Thái thượng trưởng lão đến, thái thượng trưởng lão đến...!
Một lão nhân áo xanh chậm rãi bước theo sau lưng thanh niên. Khiến người nhìn khó chịu là bước chân lão nhân áo xanh rất chậm nhưng tốc độ không thua gì thanh niên chạy nhanh đằng trước.
Những người Lâm gia cùng hành lễ cung kính nói:
– Thái thượng trưởng lão!
Lão nhân nhẹ gật đầu, mắt nhìn Lâm Thiên đăm đăm.
Thật lâu sau lão nhân áo xanh thốt một câu:
– Ngươi lớn lên rất giống phụ thân của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.