Tinh Giới

Chương 119: Huynh đệ từ biệt




Nghe Lâm Thiên giới thiệu Ái Lệ Ti đến từ long đảo làm Ốc Luân viện trưởng giật mình.
Chờ Ái Lệ Ti nói xong Ốc Luân viện trưởng trịnh trọng bảo:
– Ái Lệ Ti tiểu thư, đa tạ đã khen, hoan nghênh đi tới học viện ma pháp Hán Tư!
Ái Lệ Ti nói:
– Ta hứa với hắn sẽ bảo vệ muội muội của hắn ba năm, có lẽ sẽ quấy rầy Ốc Luân viện trưởng trong ba năm.
Ốc Luân viện trưởng cười nói:
– Không quấy rầy, không hề, có tiểu thư bảo vệ tiểu Sa thì ta yên tâm nhiều. Lâm tiểu hữu có năng lực giỏi thật, mời được cao thủ như Ái Lệ Ti tiểu thư. Hưm, nếu có ngày Lâm tiểu hữu tìm thêm một cao thủ thần giai tới bảo vệ tiểu Sa thì ta nghĩ ta sẽ không giật mình! Ha ha!
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Tiểu Sa, ca ca đi thật đây, cỡ mười ngày, nửa tháng mới đến thăm muội được.
Nhã Sa nói:
– Vâng, hẹn gặp lại ca ca!
Lâm Thiên gật đầu chào Ái Lệ Ti và Ốc Luân viện trưởng, thêm ma pháp tăng tốc phong hệ cho mình, hắn lướt đi.
Ốc Luân viện trưởng nhìn Lâm Thiên không thuấn di mà chỉ dùng ma pháp tăng tốc nhỏ, lão thầm lo lắng. Sốt ruột rời đi và còn vắng mặt mười ngày, nửa tháng, không dùng thuấn di, chẳng lẽ lần trước tăng thiên phú cho tiểu Sa dẫn đến hậu quả nghiêm trọng? Đương nhiên Ốc Luân sẽ không nói lời đó với Nhã Sa.
Ốc Luân viện trưởng lên tiếng:
– Ái Lệ Ti tiểu thư, tòa mộc lâu nhỏ nơi tiểu Sa ở còn một gian phòng trống, tiểu thư muốn ở đó hay sắp xếp chỗ khác lớn hơn?
Ái Lệ Ti ngước nhìn tòa mộc lâu nỏ, lạnh nhạt nói:
– Không cần, chọn mộc lâu nhỏ này đi. Ta đến bảo vệ người chứ không phải hưởng thụ.
Lâm Thiên không về không gian Tinh Giới ngay tất nhiên vì bận việc. Lâm Thiên đến tiệm trang sức, lão bản vừa thấy hắn thì rất nhiệt tình nghênh đón. Hai người đi nhanh vào phòng riêng trong tiệm.
Lão bản Gia Lý mắt sáng rực hỏi:
– Có phải Lâm lão đệ mang hàng tốt đến không?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Lần này ta không mang, ta đến kính nhờ Gia Lý lão ca một việc.
Gia Lý cười nói:
– Nói đi, có chuyện gì? Miễn làm được thì lão ca tuyệt đối không từ chối!
Lâm Thiên gật gù, nhấp ngụm trà:
– Gia Lý lão ca, ta muốn thu mua ma hạch số lượng lớn, nhưng ta khá bận nên muốn nhờ Gia Lý lão ca giúp giùm. Gia Lý lão ca thu vào kim tệ bao nhiêu thì ta sẽ tăng giá năm phần trăm mua lại từ lão ca.
Gia Lý hỏi:
– Thu mua số nhiều? Không biết Lâm lão đệ nói số nhiều là bao nhiêu?
Lâm Thiên trả lời:
– Có bao nhiêu thu bấy nhiêu, nhưng không cần cao cấp, chỉ thu dưới ngũ giai. Gia Lý lão ca, lần sau ta đến sẽ mang theo tinh toản gấp trăm lần đợt trước.
– Gấp trăm lần!
Gia Lý kinh kêu:
– Lâm lão đệ, lão ca có nghe lầm không vậy? Tinh toản gấp trăm lần đợt trước giá trị năm trăm vạn kim tệ!
– Gia Lý lão ca, ta biết tinh toản nhiều thì sẽ giảm chút giá trị. Vì vậy tinh toản gấp trăm lần đợt trước chỉ cần bốn trăm vạn!
Gia Lý lão bản nói:
– Được rồi Lâm lão đệ, lão ca sẽ không hỏi cần nhiều ma hạch làm gì, lão ca sẽ bắt đầu thu mua giúp Lâm lão đệ. Nhưng ma hạch thường rất hiếm hoi, vì vậy lão ca không dám chắc sẽ thu được bao nhiêu.
– Đa tạ Gia Lý lão ca, ước chừng hơn mười ngày nữa ta sẽ lại đến.
***
Lâm Thiên vào trong không gian Tinh Giới, hắn gọi Tiểu Linh ra:
– Tiểu Linh, tăng tốc độ thời gian gấp bốn đi. Bốn ngày sau mới vào Tinh Giới được.
Tiểu Linh lên tiếng:
– Vâng thưa chủ nhân, bắt đầu điều chỉnh. Vừa lúc chủ nhân cho mình nghỉ mấy ngày, hi hi.
Dương Thi, Dương Tuyết đã ngủ. Hai tỷ muội ngủ trên một chiếc giường lớn, mặc đồ ngủ mỏng ôm nhau. Tư thế quyến rũ khiến Lâm Thiên vào phòng lửa dục bốc cháy, bước tới gần, hai móng vuốt sờ soạng người Dương Thi.
Dương Thi không mở mắt ra, lẩm bẩm:
– Muội, đừng phá!
Hai tỷ muội ngủ quá say, Lâm Thiên nhìn dưới thân chào cờ, hắn cười khổ ra khỏi không gian Tinh Giới.
Không thể vào không gian Tinh Giới, Lâm Thiên hưởng thụ cuộc sống đại học bình tĩnh hai ngày. Mỗi ngày Lâm Thiên lên mạng xem bài viết, cùng Chu Dao đi học rồi ăn cơm chung. Ngày thứ ba, Lâm Thiên ở trong phòng ngủ đang lên mạng thì cửa phòng bị vỗ rầm rầm.
Ngụy Phong nói:
– Lão tứ rốt cuộc về trường.
Ngụy Phong đứng lên mở cửa.
Cánh cửa mở, quả nhiên là Tả Vân Phi, tay gã xách một đống đồ.
Tả Vân Phi cười to bảo:
– Oa ha ha ha, lão Ngụy, lão tam, ca ca ta an toàn về rồi đây!
Lâm Thiên quay đầu lại cười gian:
– Lão tứ, hơn một tháng không gặp ngươi gan hơn rồi, xưng ca trước mặt ta và lão Ngụy.
Tả Vân Phi nhìn Lâm Thiên chằm chằm, kinh ngạc hỏi:
– A thì, ta chỉ nói chơi vậy thôi. Kỳ lạ, sao ta không nhìn thấu tu vi của lão tam? Ta đang đến sơ kỳ thiên giai!
– Nếu bị ngươi nhìn thấu thì ca ca ta đây làm sao lăn lộn giang hồ?
Lâm Thiên cười mắng:
– Như thế nào? Xem bộ dáng của ngươi muốn chơi mấy chiêu với ta sao?
Tả Vân Phi cười cười:
– Thôi thôi, lão tam che giấu sâu thật, ta không ngốc trong khi không nhìn thấu tu vi của ngươi chút nào mà chơi vài chiêu với ngươi. Tiểu Bạch đâu? Ta chơi vài chiêu với tiểu Bạch còn hơn, ha ha. Phải rồi, ngươi và Chu Dao cùng nhau rồi mà chưa mời ta ăn kẹo cưới, uống rượu mừng! Lão tam, thật không nhìn ra, cứ tưởng ngươi là đầu gỗ nhưng giờ ta phát hiện mình đã sai, sai quá nhiều. Hóa ra ngươi là nhân vật tình thánh, nhanh vậy đã cua được Chu Dao. Hưm, ta đoán là vì ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, chiêu này tuy cũ xì nhưng tác dụng không nhỏ.
Lâm Thiên trợn trắng mắt, Tả Vân Phi vừa về là phòng ngủ náo nhiệt lên.
Ngụy Phong cười nói:
– Lão tứ, ta thấy ngươi và Nam Cung Uyển Nhi khá xứng đôi, hay ngươi anh hùng cứu mỹ nhân một lần đi?
Ngụy Phong nhắc đến Nam Cung Uyển Nhi làm mặt Tả Vân Phi đỏ rần, lát sau xụ mặt xuống.
Trong đầu Lâm Thiên lóe lên một suy nghĩ:
– Có vấn đề!
Lâm Thiên dùng ánh mắt trêu cượt hỏi Tả Vân Phi:
– Lão tứ, ngoan ngoãn khai đi, sao ta phát hiện lão tứ và Nam Cung Uyển Nhi có... He he.
Tả Vân Phi buông đồ xuống, rú lên:
– Lão tam, lão tứ, ta không sống nữa, không sống nữa!
Lâm Thiên ngây người, Ngụy Phong sững sờ, phản ứng gì mà lớn thế.
Ngụy Phong vỗ cái bộp vào vai Tả Vân Phi:
– Lão tứ, nói đi, ta đại biểu đảng và nhân dân ủng hộ ngươi.
Lâm Thiên suy đoán:
– Lão tứ, lúc trước ngươi nói mình có vị hôn thê, chắc không phải...
Tả Vân Phi buồn bực:
– Lần này đột phá đến thiên giai, phụ thân của ta nói không sợ ta như trước phân tâm không luyện võ, thế là cho ta biết tên vị hôn thê. Người đó... Chính là Nam Cung ma nữ. Trời hỡi, bi kịch, sau này làm sao sống?
Lâm Thiên, Ngụy Phong vô lương tâm cười phá lên.
Ngụy Phong nói:
– Ha ha, lão tứ, chúc mừng, chúc mừng! Nam Cung Uyển Nhi là đại mỹ nữ, một trong mười hoa hậu đại học Hải Thiên!
Lâm Thiên hát đệm:
– Lão tứ mới nói đòi ăn kẹo cưới của ta, quay lại chính mình phải phát kẹo cưới rồi. Ha ha ha, tiếc ơi là tiếc, Nam Cung Uyển Nhi hiện không có trong trường nếu không phải kêu nàng đi ra chơi.
Tả Vân Phi chỉ vào Ngụy Phong lại đến Lâm Thiên:
– Các người...! Không biết an ủi ta sao!?
Lâm Thiên ngừng cười, nghiêm túc nói:
– An ủi? Thôi thì an ủi ngươi vậy.
– Lão tứ, nén bi thương đi!
Lâm Thiên nói:
– Lão Ngụy đừng cười hắn nữa. Lão tứ, thật ra Nam Cung Uyển Nhi là một nữ hài tử rất không tệ, nàng đáng yêu, thẳng thắn, tuy rằng có khi bướng bỉnh, tinh nghịch một chút nhưng không quá đáng. Nam Cung Uyển Nhi càng lớn sẽ dần đổi tính dịu dàng hơn, nếu lão tứ có thể lấy nàng thì đúng là nên cười trộm. Nếu tính trong đại học Hải Thiên thì được vài người như Nam Cung Uyển Nhi?
Tả Vân Phi bất đắc dĩ gật đầu nói:
– Ta biết, không phải ta không có cảm giác với nàng ấy. Nhưng, ài, bị nàng chơi ác mấy lần làm ta sợ rồi.
– Ha ha ha! Ta nghĩ có lẽ Nam Cung Uyển Nhi sớm biết ngươi là vị hôn phu của nàng, không thì Nam Cung Uyển Nhi người bị nàng chọc nhiều nhất là ngươi?
Ngụy Phong cười nói:
– Giống như ta, lão tam, còn tiểu Bạch nữa, nói ra thì chúng ta chưa từng bị Nam Cung Uyển Nhi chơi ác lần nào.
– Có lẽ nàng thật sự đã sớm biết.
Tả Vân Phi hiểu ra:
– Đôi khi ánh mắt nàng nhìn ta kỳ kỳ, ngẫm lại thì...
Ngày thứ hai Tần Kha trở lại, mang đến tin tức Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi trở thành đệ tử Huyền Nữ cung.
Tả Vân Phi nhìn Tần Kha, trợn to mắt hỏi:
– Nam Cung Uyển Nhi thành đệ tử Huyền Nữ cung?
Tần Kha gật đầu nói:
– Ta nhờ ta chuyển một câu duy nhất cho ngươi, nhưng đó là sau khi ngươi biết một việc.
Tả Vân Phi cười khổ nói:
– Ta biết, nàng là vị hôn thê của ta. Nói đi, là câu gì? Kêu ta không cần chờ, tìm nữ hài tử khác kết hôn phải không?
– Không phải, Uyển nhi nhờ ta nói với ngươi là nếu ngươi dám hái hoa ngắt cỏ thì lúc nàng quay về sẽ cắt... Cắt cái kia của ngươi.
Nói câu này làm Tần Kha hơi xấu hổ.
Ngụy Phong, Lâm Thiên cười phá lên.
Lâm Thiên cười quái dị:
– Ha ha ha! Lão tứ, ngươi phải thủ phụ đạo rồi, không thể hồng hạnh ra tường.
Tả Vân Phi ngây người, tưởng tượng bộ dáng Nam Cung Uyển Nhi khi nói lời này, lòng gã nổi lên chút ngọt ngào.
Tần Kha nói:
– Không có chuyện gì nữa thì ta ta trờ về phòng ngủ trước, mấy ngày nay trong phòng chỉ có một mình Dao muội, rất cô đơn.
Tần Kha đi xa.
Lâm Thiên vỗ vai Tả Vân Phi:
– Cố lên đi, đừng để lúc đó thực lực thấp hơn Nam Cung Uyển Nhi, ngươi không còn mặt mũi gặp nàng.
– Ừm!
Tả Vân Phi trịnh trọng gật đầu nói:
– Lão tam, lão Ngụy, ta đã tìm được một đảo hoang, ta chỉ trở về thăm các ngươi rồi sau đó sẽ đi đảo hoang tu luyện. Vốn tìm đảo hoang tu luyện vì né tránh Nam Cung Uyển Nhi, bây giờ đi tu luyện lại là vì nàng, chuyện đời thật là kỳ diệu.
Ngụy Phong hỏi:
– Tu luyện? Lão tứ không học đại học sao?
Tả Vân Phi gật đầu nói:
– Thật ra tri thức đại học đã bị chúng ta biết gần hết, trong thế giới sau này e rằng những gì học trong đại học không có chỗ dùng. Lão tam thấy đúng không?
Tả Vân Phi đi đường kiếm tu, truy cầu lực công kích chí cường, phải toàn tâm toàn ý tu luyện, hoàn cảnh trong đại học không thích hợp. Khi bảy chiếc chìa khóa hình ngôi sao gom lại, phong ấn mở ra thì thực lực tối cao mới là điều nhân loại Trái Đất theo đuổi. Đối mặt sức hấp dẫn thành tiên thành thật thì ai thèm đi gặm sách nữa?
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Học tri thức trong đại học là thứ yếu, cảm giác cuộc sống trong trường càng quan trọng hơn. Nhưng hiện tại lão tứ đang trong lúc đặt nền móng, một người tu luyện thì tốt hơn. Đại học kết thúc thì kệ đi, ngươi rời khỏi đất thị phi đại học Hải Thiên cũng tốt.
– Lão tam, lão Ngụy, bảo trọng. Không biết tiểu Bạch đi đâu, không thể từ biệt với hắn. Các ngươi hỗ trợ nói một tiếng, qua nửa năm đến một năm là ta sẽ trở về gặp các ngươi!
Tả Vân Phi nói xong đi không ngoảnh đầu.
Lâm Thiên có chút thương cảm, Tả Vân Phi rời đi rồi sau này hai người khó giao tiếp với nhau. Tốc độ tu luyện của Lâm Thiên quá nhanh, nhóm Tả Vân Phi không thể nào đuổi kịp. Khi thực lực cách biệt quá lớn có lẽ tình nghĩa huynh đệ không sâu đậm sẽ nhạt dần.
Lâm Thiên lắc đầu, vứt bỏ chút thương cảm trong đầu.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Mọi người có con đường của riêng mình, hy vọng tương lai lão tứ một đường đi tốt.
Lâm Thiên hỏi:
– Lão Ngụy, tiểu Bạch đâu? Sao cả ngày không thấy người?
Ngụy Phong lắc đầu nói:
– Sáng sớm hắn nói có chuyện ra ngoài, giữa trưa ta gọi điện thoại nhưng không có người bắt máy.
Lâm Thiên cười hỏi:
– Ừm! He he, lão Ngụy cảm thấy Tần Kha như thế nào?
Ngụy Phong nói:
– Rất tốt, người xinh đẹp, thông minh, rất có đầu óc kinh doanh.
Lâm Thiên cười gian:
– Lão Ngụy, đối với mỹ nữ như vậy ngươi không động lòng sao?
Ngụy Phong sửng sốt:
– Hiện tại ta chưa muốn tìm bạn gái. Hơn nữa Tần Kha quá ưu tú, ta vốn không xứng với người ta.
Lâm Thiên cười nói:
– Lão Ngụy, cái gì mà xứng đôi hay không. Gia thế của ngươi cũng không nhỏ, cô gái tốt như vậy có rất nhiều người theo dõi, đến lúc đó bị người ta theo đuổi thành công thì đừng hối hận.
Nói đến đây trong đầu Lâm Thiên nổi lên khuôn mặt Thạch Huyên Thiên, không biết nàng sao rồi, có lẽ càng nhiều người theo đuổi nàng.
Ngụy Phong nói:
– Tính sau đi, trước khi thực lực chưa lên cao thì ta không suy nghĩ chuyện đó.
Đột nhiên điện thoại Lâm Thiên reo chuông.
Lâm Thiên nói nhỏ:
– Là tiểu Bạch!
Lâm Thiên bắt máy, cười hỏi:
– Tiểu Bạch, sao rảnh rỗi gọi điện thoại?
Giọng Tiêu Bạch phát ra từ ống loa:
– Lão tam, ta gọi điện thoại để tạm biệt. Ta bái vào phái Côn Luân, hiện đang trên đường đi Côn Luân. Tuy đại học chỉ mới bắt đầu nhưng ta sẽ ghi nhớ huynh đệ nhà ngươi, và cả lão Ngụy, lão tứ.
Lâm Thiên ngây người, hôm nay là ngày gì mà Tả Vân Phi mới từ biệt xong đến Tiêu Bạch gọi điện thoại bảo rời đi?
Lâm Thiên gượng cười nói:
– Tiểu Bạch, ta cũng sẽ ghi nhớ ngươi, hãy chăm chỉ tu luyện trong Côn Luân, có lẽ tương lai ngươi sẽ thành thần, ha ha.
– Tiểu Bạch, lão tứ mới từ biệt với ta và lão Ngụy, hắn đi một đảo hoang tu luyện, nhờ ta nói một tiếng cho ngươi. Lão Ngụy ở bên cạnh, ngươi nói vài câu với hắn đi.
Lâm Thiên đưa di động cho Ngụy Phong, ngước nhìn trời, thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.