Tình Duyên Đạo

Chương 33: Na Tra gặp nguy




Phu quân, chàng vẫn chưa ngủ hay sao?
Khương Văn Sắc nhìn thân hình cô độc của Tử Tân đang ngồi tựa vào song cửa, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tử Tân, nàng khoác áo bào lên vai hắn, dịu dàng lên tiếng.
_Văn Sắc, giờ này nàng vẫn chưa ngủ hay sao.
Nhìn thấy Văn Sắc đứng kế bên, Tử Tân ngạc nhiên hỏi. Phải biết rằng vì việc hắn lén lút đưa gia đình Vi Tử Khải rời khỏi Triều Ca nên hắn phải thức dậy từ canh bốn rồi.
_Là thiếp thấy chàng vẫn chưa về nên mới ra đây đứng chờ, không ngờ chàng lại một mình uống rượu ở đây.
_Thật vất vả cho nàng rồi.
Kéo Khương Văn Sắc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của nàng, Tử Tân lên tiếng.
_Không sao đâu, là việc thiếp nên làm mà. Chàng tại sao đêm hôm như vậy lại rời cung như vậy chứ, chẳng lẽ là vì việc của đại...
Khương Văn Sắc vừa định nói hết câu liền dừng lại. Nàng suýt quên mất rằng Vi Tử Khải đã phạm tội phản nghịch. Nhìn thấy biểu hiện của Khương Văn Sắc như vậy, Tử Tân véo má nàng, dịu dàng cười.
_Nàng tại sao lại phải e dè như vậy chứ. Ta đã nói rồi, dù ta bên ngoài có là Thiên Tử, nhưng khi ở cùng các nàng chỉ có phu quân của các nàng mà thôi.
_Ân, là ta sợ chàng buồn.
_Nha đầu ngốc a, việc đã qua rồi hãy cho qua đi. Ta thả hắn đi coi như đã giữ trọn lời hứa với phụ vương, hi vọng hắn sẽ trân trọng cuộc sống của mình.
_Chàng yên tâm, ta tin chắc đại ca hắn sẽ không lầm đường lạc lối nữa đâu.
_Ta cũng hi vọng là vậy. À mà Dương Cửu và Phi Yến đâu, tại sao chỉ có mình nàng ở đây.
Tử Tân nhìn xung quanh, xác định không còn ai liền lên tiếng hỏi Khương Văn Sắc. Phải biết với tính cách của hai nha đầu kia, Khương Văn Sắc mà ở đây thì chắc chắn hai nàng không dám đi ngủ. Không phải bởi vì hai nàng e sợ Khương Văn Sắc mà là hai nàng rất kính trọng vị đại tỷ này.
_Thật ra hai muội ấy cũng rất muốn cùng ta đợi chàng, nhưng mệt quá lại thiếp đi rồi.
_Hai nha đầu kia cũng thật là, tại sao lại để mình nàng ở đây như vậy chứ, ngày mai ta nhất định phải phạt thật nặng mới được.
_Hừ, không phải là bởi vì sắc lang chàng hành hạ hai muội ấy tới mức chết đi sống lại hay sao? Hại ta phải đưa hai muội ấy về giường ngủ, mệt chết đi.
Khương Văn Sắc đấm đấm bả vai mình, u oán nói. Bởi vì tên phu quân sắc lang kia muốn hàng đêm dễ bề hành sự nên bố trí một căn lầu riêng, ở đây chỉ có ba người nàng và hắn, ngoài ra không có bất cứ thị nữ hay thái giám nào cả. Vì vậy với thể chất yếu đuối của bản thân, việc đỡ hai vị tỉ muội kia về giường khiến cho hai vai nàng mỏi nhừ.
_Văn Sắc, cảm ơn nàng rất nhiều.
Tử Tân ôm lấy Khương Văn Sắc, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng.
_Ta là nương tử của chàng, mãi vẫn là vậy, tại sao lại phải cảm ơn ta kia chứ.
Khương Văn Sắc dịu dàng đáp, nhưng nàng nhận thấy đôi bàn tay nóng bỏng trên vai kia đang dần trượt xuống phía dưới. Giật mình, nàng quay người lại, hai tay ôm trước ngực.
_Hắc hắc, Văn Sắc a, mấy hôm nay có biết phu quân ta nhớ nàng lắm không. Dương Cửu và Phi Yến phải gồng mình thay thế nàng đó a, hôm nay nàng phải làm gì đó báo đáp cho hai nàng ấy a.
Tử Tân cười dâm đãng. Khương Văn Sắc còn chưa kịp nói gì đã bị hắn ôm chặt lấy, đôi môi kiều diễm đã bị hắn chiếm lấy. Quần áo nàng từ từ rơi xuống sàn, ngọn gió thổi xua đi ánh sáng từ những ngọn nến, chỉ còn ánh trăng chiếu lên thân thể bạch ngọc, một đêm xuân sắc lại tới.
Sáng hôm sau, cả triều đình được một phen náo loạn. Thiên Tử hai mắt thâm quầng, liên tục gật gù trong buổi chầu, Hoàng Hậu thì lại cáo bệnh không thể lên triều, đến ngay cả Tân Quốc Sư cũng cáo bệnh không tới, điều này quả thực bất thường. Tất cả mọi người đều đoán già đoán non, phải chăng có người hạ độc?
_Bệ hạ, ngài thấy trong người thế nào?
Thương Dung thấy tình hình như vậy liền lên tiếng. Bây giờ trong triều, Kiếm Tu Quốc Sư thì qua đời, Văn Thái Sư thì bị trọng thương phải tịnh dưỡng, chỉ còn có mình lão phụ giúp Thiên Tử.
_Ta không sao, chỉ là thiếu ngủ một chút thôi, các khanh có gì bẩm báo cứ đem lên đây, nếu không thì bãi triều.
Tử Tân ngáp dài nói.
Nhìn thấy Thiên Tử như vậy ai cũng biết là người hạ lệnh trục khách, nên chả có ai dám liều mạng mà vuốt đuôi cọp cả. Buổi chầu kết thúc, Tử Tân nhanh chóng về phòng lăn ra ngủ. Dương Cửu cùng Hoàng Phi Yến thì phì cười, cả hai nàng lúc sáng sớm nghe được âm thanh lạ thì thức dậy, đi tới mới biết là tên sắc lang kia đang hành lạc với Khương đại tỉ, cuối cùng hại cho tỉ ấy bây giờ vô lực nằm trên giường.
Còn về Hoàng Minh, đêm qua hắn cùng Cơ Xương về phủ uống say tới sáng, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Một tuần sau, Cơ Xương cũng rời khỏi Triều Ca. Mấy ngày này, Hoàng Minh đã học hỏi được rất nhiều điều bổ ích từ Cơ Xương, từ cách đối nhân xử thế cho đến binh pháp, thật sự rất xứng với hai chữ "thánh hiền". Tử Tân sau khi nghe Hoàng Minh kể lại cũng gọi hai tiếng Cơ thúc khiến lão rất vui. Trước khi đi lão hứa sẽ trợ giúp Đại Thương hết mức có thể và cũng không quên vơ vét rất nhiều rượu của Hoàng Minh khiến cả hắn cùng Tử Tân đều đau lòng không thôi. Ây, bỏ đi, dù sao cũng gọi lão bằng hai tiếng thúc thúc rồi, nhiêu đó cũng không đáng là bao, hơn cả nếu cứ như vậy đối thủ lớn nhất của Đại Thương sẽ bị loại bỏ, khiến cho Hoàng Minh yên tâm hơn rất nhiều. Bây giờ dân tâm bọn hắn đã nắm trong tay, phương Bắc và Nam đều bị hạn chế tối đa, lại thêm sự ủng hộ của Cơ Xương và Khương Hoàn Sở, việc này thật sự là quá thuận lợi rồi.
Một hôm đang tập luyện ở trong vườn, Hoàng Minh được gia đinh trong nhà thông báo có hai cô nương xinh đẹp nói muốn tìm hắn. Hắn suy nghĩ rất nhiều lần xem hai vị cô nương kia là ai, chẳng lẽ nói có người ái mộ danh tiếng Quốc Sư của hắn nên tới đây? Hắc hắc, có khi chính là vì vậy rồi a, tự YY trong lòng bản thân tuyệt tới mức nào, Hoàng Minh nhanh chóng chạy tới phía cổng lớn. Nhưng hắn vừa tới nơi đã nghe một tiếng quát tháo quen thuộc.
_Mau kêu hắn lăn ra đây cho bản cô nương, có biết ta đợi bao nhiêu lâu rồi không?
Vừa nghe thấy tiếng quát tháo đó, Hoàng Minh cảm thấy buồn cười, nha đầu kia tới giờ vẫn vậy a. Đi tới nơi, nhìn chủ nhân của tiếng quát đó, hắn nhanh đi lại, giọng nịnh nọt hướng vị tiểu cô nương xinh đẹp kia.
_Ây da, cơn gió quý nào lại đưa Đặng đại tiểu thư tới tệ xá của ta a, thật là vinh hạnh a.
Đặng Thiền Ngọc hừ mũi ra vẻ tức giận.
_Ây da, là ai dám làm Đặng đại tiểu thư xinh đẹp đáng yêu giận vậy a, ta nhất định sẽ tìm hắn tính tội.
_Hừ, chẳng phải kẻ đó là ngươi hay sao, ta tới đây rất lâu rồi mà ngươi mới mò ra a.
Hoàng Minh cảm thấy oan uổng, hắn nghe gia đinh thông báo xong liền chạy ra đây, ngay cả y phục còn chưa thay, vậy mà nha đầu này dám nói là chờ rất lâu. Nhưng dù vậy hắn cũng không muốn chọc vào tiểu ma nữ này, nhẹ nhàng nịnh nọt.
_Đặng đại tiểu thư bớt giận a, nếu giận sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc đó, sẽ rất mau già đi đó.
_Hừ có mà là ngươi ấy xấu, ngươi già ấy, bản cô nương không thèm so đo với ngươi.
Đặng Thiền Ngọc hừ mũi, quay sang nơi khác.
_Tần ca ca a, có phải lâu ngày không gặp nên huynh quên ta hay không, lại chỉ chú ý tới một mình Thiền Ngọc muội muội, thật làm ta đau lòng đó.
Nữ nhân bên cạnh Đặng Thiền Ngọc lên tiếng, Hoàng Minh lúc này mới chú ý tới nàng. Nữ nhân này mặc một bộ quần áo màu xanh lam, cả người dáng uyển chuyển thướt tha, mặc dù chiếc ô trên tay nàng như che hết một nửa khuôn mặt, nhưng Hoàng Minh chắc chắn rằng, đây chính là một đại mỹ nhân. Thanh y cô nương này đi cùng Đặng Thiền Ngọc chắc hẳn là sư tỉ của nha đầu đó, nhưng mà nàng lại nhận biết mình, điều này khiến Hoàng Minh đau đầu. Hắn không dám nói bừa, từ tốn nói.
_Thực sự tại hạ thời gian gần đây bận rất nhiều việc nên trí nhớ không được tốt lắm, cô nương có thể giúp ta được hay không.
Nghe Hoàng Minh nói, thiếu nữ khúc khích cười, nàng hạ cây dù xuống, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
_Tần ca ca, đến cả Thanh Thanh mà huynh cũng quên, ta thực không thiết sống nữa mà.
Nhìn Thanh Thanh cười, Hoàng Minh đơ người vài giây. Hắn thật không ngờ chỉ một thời gian không gặp mà Thanh Thanh ngày càng trở nên thành thục như vậy.
_Tỉ thấy chưa, ta đã nói với tỉ rồi. Trông kìa, tên háo sắc này vừa trông thấy tỉ đã như vậy rồi, còn không cho cả chúng ta vào nhà kia.
Đặng Thiền Ngọc nhìn vẻ mặt của Hoàng Minh nhìn Thanh Thanh hoàn toàn khác xa so với lúc hắn trông thấy mình. Tức giận đá hắn một cước, nàng bước vào bên trong như là nhà của mình.
Vừa ngồi xuống ghế, Hoàng Minh cảm thấy buồn cười. Nha đầu kia xem phủ của hắn như nhà của mình rồi a, vừa vào là đặt mông ngồi ngay ghế chủ nhà, đã vậy còn sai nha hoàn mang rất nhiều đồ ăn thức uống lên cho nàng, khiến cho bọn họ không biết phải làm nào.
_Thiền Ngọc muội muội càng ngày càng xinh đẹp ra a.
Nhìn dáng vẻ bực dọc của tiểu ma nữ, Hoàng Minh biết nếu không làm cho nàng nguôi giận, hậu quả ắt sẽ khó lường được.
_Hừ, có mà ngươi chỉ chú ý tới Thanh tỷ ấy.
Trực tiếp không thèm nhìn Hoàng Minh, Đặng Thiền Ngọc ngấu nghiến miếng bánh trên miệng như đang cắn hắn vậy.
_A, đây là bánh gì vậy, thật sự rất thơm ngon a.
Đặng Thiền Ngọc vì bực tức mà cho nguyên cái bánh vào miệng, nhưng nàng nhận ra rằng cái bánh này là lần đầu tiên nàng được thưởng thức qua. Vị của nó rất ngon, hơn nữa lại rất mềm và mịn.
_Đây gọi là bánh bông lan, là do ta nghĩ ra đó, nếu muội thích ta sẽ tặng cho muội thật nhiều để muội có thể ăn thỏa thích.
Hoàng Minh không xấu hổ tự nhận công lao của mình, thật xin lỗi người sáng tạo ra bánh bông lan, nhưng kệ đi, dù sao thời này vẫn chưa có loại bánh này, nếu vậy thì có khi hắn là người sáng tạo ra bánh bông lan cũng nên.
Lời Hoàng Minh nói ra khiến cho Đặng Thiền Ngọc cảm thấy rất vui. Thứ bánh mới lạ này rất ngon, nàng thật sự muốn thưởng thức nhiều hơn nữa a.
_Thật không ngờ Tần ca ca lại có nhã hứng vào bếp như vậy, thật sự là khiến muội muội ngưỡng mộ.
Nhấp một ngụm trà Thanh Thanh lên tiếng nói.
_A, trà này thật sự rất ngon a.
Thanh Thanh cảm thấy kinh ngạc, vị của tách trà này rất thanh và mát, thậm chí hơn hẳn tiên trà mà nàng đã thưởng thức ở chỗ sư phụ Đặng Thiền Ngọc.
_Thật sự rất ngon sao, muội cũng muốn thử.
Nghe Thanh Thanh nói, Đặng Thiền Ngọc liền bưng tách trà uống, nhưng nàng ngay lập tức phun ra, miệng phì phì.
_Vẫn đắng ngắt, cái thứ này thực sự là không ưa nổi.
Nhìn Đặng Thiền Ngọc, cả Hoàng Minh và Thanh Thanh đều phì cười, nha đầu này hảo ngọt như vậy thật ghét trà cũng không có gì quá a.
_À đúng rồi, tại sao hai muội lại biết ta ở đây?
Nhấp một ngụm trà, Hoàng Minh mới sực nhớ ra là lúc chia tay thì mình vẫn chưa làm Quốc Sư.
_Kể ra cũng rất gian nan đó. Vốn muốn đi tìm Phi Yến tỷ nhưng mấy tên thị vệ chết bầm lại không cho chúng ta vào, nên mới phải đi tìm huynh.
Nghe Đặng Thiền Ngọc kể, Hoàng Minh dở khóc dở cười. Hóa ra vì không thể gặp được Hoàng Phi Yến nên nha đầu này mới tìm mình a.
_Vậy tại sao muội lại biết ta ở đây?
_Ta tóm đại một tên qua đường, hỏi biết nơi ở của một tên đeo mặt nạ kì quái ở đâu không? Mặc dù lúc đầu hắn không nói nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn với bản cô nương a. Lại còn đích thân dẫn ta tới đây đó.
_Thì ra là như vậy a.
Nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh phì cười. Thật không ngờ nha đầu này lại bá đạo vậy, tên kia chắc bị nha đầu này cho một trận mới có thể thành thật như vậy. Nhưng hắn thật không ngờ, đặc điểm nhận dạng của mình lại dễ như vậy. Ây, còn đâu khuôn mặt anh tuấn của ta a.
_Nhưng quả thực không ngờ huynh lại trở thành quốc sư, thực sự rất giỏi a.
Thanh Thanh mỉm cười lên tiếng.
_Hừ, chắc chắn là nhờ cậy cái tên Thiên Tử kia rồi.
Hoàng Minh đang muốn phản pháo lại thì gia đinh bên ngoài vào thông báo có thư từ ải Trần Đường. Một cổ dự cảm không hay xuất hiện trong người Hoàng Minh, hắn vội vàng mở bức thư ra, trong thư chỉ vẻn vẹn mấy chữ: "Na Tra gặp nguy, xin Quốc Sư cứu giúp".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.