Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 82:




Sau khi tàn cuộc, đêm đã khuya. Đi ra từ tiệm cơm, Diêm Thu Trì ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy sao loé lên đầy trên bầu trời đêm, giữa ban ngày khí trời rất nóng bức, đến buổi tối thật ra có hơi lạnh lẽo.
Lục Minh cả đêm phải chạy về trường quay. Đám người Thẩm Kim Đài đưa ông lên xe, lúc đó mới mỗi người ngồi xe trở về khách sạn, chỗ ăn cơm cách khách sạn bọn họ vào ở chưa tới một cây số, Thẩm Kim Đài định đi bộ về.
Vừa vặn có thể tiêu cơm một chút. 
Giám đốc Trương vốn không ở khách sạn, kết quả không chịu được hơi thở tình yêu tràn đầy, nhiệt tình nói với Diêm Thu Trì: “Giám đốc Diêm không lái xe à, ngồi xe tôi đi, tôi đưa ngài về. ” 
Thẩm Kim Đài “chậc” một tiếng, quay đầu nhìn giám đốc Trương một cái. 
Người đàn ông này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à, ra nhiều ám hiệu như vậy cũng vô ích thôi. 
Giám đốc Trương không phải là không kiêng kỵ, chủ yếu là hắn cũng không muốn làm gì, ở trước mặt một anh chàng đẹp trai, cố gắng thể hiện hết tâm ý của hắn cũng rất vui vẻ rồi. 
Thẩm Kim Đài đang muốn mở miệng, đã nghe thấy Diêm Thu Trì nói: “Vậy làm phiền giám đốc Trương. ” 
Thẩm Kim Đài sửng sốt một chút, nhìn Diêm Thu Trì, Diêm Thu Trì hỏi cậu: “Cùng nhau? ” 
Thẩm Kim Đài nói: “Nơi này cách khách sạn rất gần. ” 
Bọn họ không phải tới cửa hàng này ăn cơm lần đầu, từ nơi này đi bộ đến khách sạn cũng chỉ chừng mười phút. 
Diêm Thu Trì không lên tiếng, đã trực tiếp lên xe giám đốc Trương. 
Giám đốc Trương ra vẻ thụ sủng nhược kinh, cười híp mắt nhìn Thẩm Kim Đài một chút, bèn nhanh chóng vào trong xe. 
Tiểu Đường nói: “Giám đốc Diêm sao lại ngồi xe hắn, bản thân giám đốc Trương này cũng chẳng ra gì. ” 
Thẩm Kim Đài cũng không biết Diêm Thu Trì muốn làm cái gì. 
Chẳng qua cậu thật ra không lo lắng cho Diêm Thu Trì. Thứ nhất, Diêm Thu Trì thân cao mã đại, không ai dám bắt nạt hắn, thứ hai giám đốc Trương đó, mặc dù háo sắc nhưng con người thật lại rất nhát gan, cũng không dám làm gì. 
Tiểu Đường móc ra một cái khẩu trang từ trong túi xách: “Anh Kim, đeo không?” 
“Đã trễ thế này, không ai nhận ra được.” Thẩm Kim Đài nói. 
Chỗ tốt của những nơi nhỏ chính là không có người theo đuổi minh tinh,  cậu ở bên này, trừ ban ngày ra cửa mua đồ bị nhận ra, bình thường buổi tối đi ra ngoài, cơ bản không ai nhận ra, giữa ngày nắng hè, đeo khẩu trang lại cho cảm giác khác.
Hai người bọn họ đi dọc theo vỉa hè tới khách sạn, Tiểu Đường bỗng nhiên ngừng lại, chỉ phía trước nói: “Ấy, đó không phải là xe của giám đốc Trương sao, sao lại dừng ở nơi đó. ” 
Thẩm Kim Đài nhìn sang, quả nhiên thấy xe của giám đốc Trương ngừng ở phía trước, cách đó không xa. 
Bọn họ còn chưa đi đến bên cạnh xe, đã thấy Diêm Thu Trì xuống xe, đèn xe sáng lên một cái rồi trực tiếp lái đi. 
“Hello.” Thẩm Kim Đài đi lên. 
Diêm Thu Trì quay đầu thấy cậu, bèn cười một tiếng, nói: “Đi nhanh thế? ” 
“Sao chưa ngồi lâu mà đã xuống thế, ồn ào không vui? ” 
“Không phải. ” Diêm Thu Trì nói: “chỉ là tùy tiện trò chuyện với hắn một chút, sau này hắn sẽ không dám quấn lấy cậu. ” 
Thẩm Kim Đài nói: “Vẫn là anh nói chuyện có hiệu quả hơn. ” 
“Tạm được, nhìn dáng vẻ hắn, hẳn là có nghe lọt. ” 
Thẩm Kim Đài cười một tiếng, nói: “Thật ra anh không cần như vậy, giám đốc Trương này là như vậy đấy, háo sắc, nhưng không có lá gan. ” 
Diêm Thu Trì nói: “Không biết hắn có thể làm cái gì, nhưng chỉ cần nhìn cũng phiền lòng, vừa hay tôi nói chuyện cũng có tác dụng. ” 
Diêm Thu Trì nói chuyện có hiệu quả, là bởi vì hắn có thân thích và mạng lưới quan hệ ở địa phương.
Lúc ở trên bàn cơm, khi bọn họ hàn huyên tới những thứ này, lúc ấy Thẩm Kim Đài nghe xong chỉ có một cảm giác duy nhất là, nhà họ Phương còn trâu bò hơn cả nhà họ Diêm.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một tiếng hát quen thuộc, là ca khúc chủ đề《 Phi nga dập lửa》của 《 Đông cung tới 》, Thẩm Kim Đài nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh là một quán thịt dê, đang chiếu Đông cung. 
《 Đông cung tới》 quá hot, bây giờ giữa độ hot chiếu lại lần 2 lần 3, ca khúc chủ đề《 Phi nga dập lửa》 này cũng sắp vang khắp phố phường. 
“Bây giờ bên này có quá nhiều quán cơm nhỏ đang chiếu Đông cung. ” Tiểu Đường nói. 
“Người địa phương nhận ra cậu nhiều không? ” Diêm Thu Trì hỏi Thẩm Kim Đài. 
“Nếu như đi thẳng như vậy vào, bọn họ nhất định sẽ nhận ra, tổ phim chúng tôi quay phim ở bên này, người dân nơi đây đều biết. Chẳng qua bên này không có người theo đuổi minh tinh, trừ ban ngày, nếu nhìn thấy sẽ lấy điện thoại di động ra chụp một cái, bình thường tôi đi ra vào buổi tối, gần như không có ai nhận ra tôi. ” 
Diêm Thu Trì gật đầu một cái. 
Hắn thật ra có chút sốt ruột. 
Muốn tìm đề tài nói chuyện cùng Thẩm Kim Đài. 
Nhưng bây giờ hắn mặt đối mặt nói chuyện với Thẩm Kim Đài sẽ có một chút khẩn trương, thế là không biết nói gì. Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Thẩm Kim Đài đột nhiên vang lên. 
Thẩm Kim Đài nhìn số điện thoại gọi tới, mặt mày hớn hở, sau khi nhận điện thoại nói: “Cậu còn chưa ngủ à. ” 
Nghe ngữ khí, cực kỳ thân mật. 
Hắn khẽ nhíu mày một cái, thấy ngữ khí của Thẩm Kim Đài càng thêm ngạc nhiên mừng rỡ, hỏi: “Cậu tới bên này á, ở đâu? ” 
Gọi điện thoại là Bạch Thanh Tuyền. 
Tháng 8 này《 Xuân Dạ Hỉ Vũ》 khai máy, Bạch Thanh Tuyền trống lịch trình, trước nhận một chương trình tạp kỹ,  thời gian còn lại là tham gia hoạt động ở các địa phương, bây giờ độ hot của《 Đông cung tới》 vẫn rất mạnh mẽ, mấy nhãn hàng tìm hắn rất nhiều, khoảng thời gian này hắn gần như chạy khắp cả nước, vừa vặn đi tới thành phố này. 
“Thế cũng không xa lắm, tôi ở ngay tại Hoàng Nguyên Huyền, từ thành phố đến bên này cũng chỉ hơn bốn mươi phút. Cậu mau tới. ” 
“Cậu có thời gian không? ” 
“Có, ” Thẩm Kim Đài nói: “Hai ngày nay tôi vừa hay rảnh rỗi, ông chủ cậu vừa lúc cũng ở đây. ” 
Chờ Thẩm Kim Đài cúp điện thoại xong, Diêm Thu Trì bèn hỏi: “Điện thoại của ai? ” 
“Bạch Thanh Tuyền. ” Trên mặt Thẩm Kim Đài như đột nhiên có ánh sáng chói lọi: “Hắn vừa hay tới bên này tham gia hoạt động, nói muốn tới thăm tôi. ” 
Giọng điệu cậu cao 8 độ, hiển nhiên rất hưng phấn. 
Diêm Thu Trì “Ừ” một tiếng, hai tay cắm vào trong túi quần.
Tâm tình của hắn rất vi diệu. 
Bởi vì quan hệ giữa ba người bọn họ quá phức tạp. 
Ban đầu Thẩm Kim Đài và Bạch Thanh Tuyền cùng nhau ra mắt từ chương trình tuyển chọn ngôi sao《Pick me》, Thẩm Kim Đài muốn làm người tự do, không chịu ký hợp đồng, Bạch Thanh Tuyền thì đàng hoàng ký truyền thông Ánh Dương, truyền thông Ánh Dương tất nhiên muốn nâng nghệ sĩ nhà mình. Diêm Thu Trì cũng coi trọng Bạch Thanh Tuyền nhất trong đám người mới, cảm thấy hắn là nhân tài công ty nên bồi dưỡng, là điểm chính công ty chủ yếu rèn luyện. Kết quả cái này lại chọc giận Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài một mực chắc chắn rằng đây là một giao dịch sau lưng nhưng không  ai biết.
Nhất là sau đó Thẩm Kim Đài điên cuồng theo đuổi hắn, hắn không có hành động, Thẩm Kim Đài lại càng nhận định hắn thích Bạch Thanh Tuyền, lúc ấy nhóm còn chưa có giải tán, Thẩm Kim Đài thật sự cứ có cơ hội là bắt nạt Bạch Thanh Tuyền, hắn làm giám đốc, không thể nhắm mắt làm ngơ quá nhiều, cho người đi cảnh cáo cậu mấy lần, kết quả Thẩm Kim Đài lại càng tin chắc hai người bọn họ có một chân, sau đó Diêm Thu Trì cũng lười phủ nhận, mặc kệ cậu.
Loại mâu thuẫn này phát triển đến đỉnh điểm, chính là ngày đó khi Thẩm Kim Đài leo lên giường hắn, Thẩm Kim Đài vừa cắn vừa dây dưa, có chút điên cuồng kêu: “Có phải anh thích cái đồ đê tiện Bạch Thanh Tuyền đó không? Anh thích cậu ta cái gì? Tôi có chỗ nào kém cậu ta?” 
Những chuyện trước kia hắn đều nhịn, nhưng hành động cởi hết bò lên giường cắn người đã thật sự chọc giận hắn, Diêm Thu Trì nhớ mình lúc đó nói:
“Cậu ngay cả một cái đầu còn chân của cậu ấy cũng kém hơn……” 
“Tôi coi như kiếp sau, sau sau nữa cũng không bao giờ chạm vào cậu, càng không yêu cậu……” 
Những ký ức này đột nhiên vọt tới trong đầu, trong lòng Diêm Thu Trì không ngừng dậy sóng.
Thẩm Kim Đài hẳn đã quên những lời này nhỉ? 
Cậu……Quên chưa? 
“Cậu ngay cả một cái đầu còn chân của em ấy cũng kém hơn “, cái này dĩ nhiên là lời khi tức Thẩm Kim Đài, chỉ là nhất thời không nhịn được.
“Tôi coi như kiếp sau, sau sau nữa cũng không bao giờ chạm vào cậu, càng không yêu cậu……”, câu này đúng là phát ra từ nội tâm. 
Kết quả kiếp này chưa qua đến một năm, hắn đã….
Xúc động là ma quỷ, đây thật là lời nói vàng ngọc.
Bên cạnh có một ông lão dắt chó đi ngang qua bọn họ, ngang hông còn đeo một cái loa nhỏ, đang hát:
“Ban đầu là anh muốn tách ra, tách ra thì tách ra, bây giờ lại muốn dùng tình yêu chân thành dỗ em về..” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.