Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 17: Tuổi trẻ thường dễ xúc động (2)




Lồng sắt bị mạnh mẽ kéo ra một lỗ hổng, người đang vây xem lập tức tịch ngòi yên tĩnh, đều bị một màn này dọa.
Lúc này Vương Tranh có vẻ vô cùng hung hãn, xoay tay kéo khóa xuống , một cước đá văng cửa, kéo Lâm Hồi Âm liền đi ra ngoài.
Không ai dám ngăn trở, bởi vì khi những người ở đây đã thấy được ngực của Răng Nanh toàn bộ đều lõm xuống.
Khi cửa bị đá văng ra nháy mắt thì cả người cũng ngã xuống.
Xa xa dường như có người đang đuổi theo bọn họ , mặc kệ là loại người nào. Khẳng định không phải chuyện tốt, Vương Tranh tay trái ôm lấy Lâm Hồi Âm chạy tới cửa.
Lần này Lâm Hồi Âm cũng không có giận dỗi. Rất nghe lời, không nói một câu.
Quả nhiên chung quanh đang có người vây quanh lại nơi này, Vương Tranh loại này chính là điển hình gây sự, không tuân thủ quy củ, theo như lời nói của người quản lý Thiên Đường Sa Đọa, người như thế là phải điều tra.
Vương Tranh không cần, nhưng Hồi Âm là tuyệt đối không thể làm cho sáng tỏ, dù sao cũng là em gái Ina.
Phàm là người ngăn cản, Vương Tranh trực tiếp ném ra ngoài, miệng vết thương trên cánh tay phải căn bản không chịu ảnh hưởng.
Cứ như vậy một đường xông ra ngoài, dọc theo đường đi người ngã ngựa đổ. Vương Tranh nắm giữ tiết tấu phi thường tốt, thời khắc quan sát đến tình huống chung quanh, lúc tới cửa , người đuổi theo dần dần ngừng lại, hiển nhiên là có ý bỏ qua.
Một khi rời khỏi Thiên Đường Sa Đọa, đến bên ngoài thế giới, sẽ dựa theo quy củ bên ngoài.
Hiển nhiên nháo sự ở Thiên Đường Sa Đọa hoàn toàn là chuyện cơm bữa, không có người để ý Vương Tranh cùng Lâm Hồi Âm. Đợi đi ra rất xa Vương Tranh mới thả Hồi Âm xuống.
Cởi áo ở trên cánh tay băng bó một chút, Lâm Hồi Âm nhìn huyết nhục mơ hồ cánh tay nhịn không được mà rùng mình.
- Xin... Xin lỗi...
Hồi Âm không biết nên nói như thế nào. Nàng chỉ muốn kiến thức một chút thế giới khác biệt, lại không nghĩ rằng thế giới bên ngoài hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng.
Vương Tranh nhìn Lâm Hồi Âm nhịn không được nở nụ cười:
- Vì sao?
Lâm Hồi Âm ngẩn ngơ:
- Ngươi không mắng ta?
- Vì sao phải mắng ngươi, chỉ bởi vì ngươi gây ra phiền toái này sao?
Vương Tranh dở khóc dở cười.
Hồi Âm theo bản năng gật gật đầu.
- Đây không tính là gì, ta bản thân ta cũng muốn kiến thức một chút Thiên Đường Sa Đọa, nói tóm lại vẫn là rất kích thích, ha ha.
Người khác là không thể lý giải loại tâm tính này của Vương Tranh, mỗi cách một đoạn thời gian trong cơ thể hắn liền tích lũy ra một loại cảm xúc khát vọng chém chóc.Vương Tranh cẩn thận xử lý chuyện này, Khô Lâu huấn luyện chiến sĩ là vì chinh chiến giết chóc khắp bốn phương trời, nhưng hiện tại đang là những năm tháng hòa bình, hắn cũng không muốn biến thành cuồng ma giết người, ngẫu nhiên phóng thích một chút nho nhỏ, thật sự đủ kích thích.
Lâm Hồi Âm ngơ ngác nhìn Vương Tranh, lúc chạy trốn , trong lòng nàng hối hận đã chết, nghĩ rằng sẽ bị mắng, nhưng mà Vương Tranh lại không mắng nàng, lớn như vậy, mỗi lần nàng có hành vi hơi chút phản nghịch một chút đều đã bị giáo dục mấy giờ liền.
- Nhìn ta như vậy làm gì, ta muốn lần sau ngươi trước khi làm loại sự tình này thì hãy mang theo bảo tiêu, kích thích thuộc về kích thích, an toàn thứ nhất.
Nói xong sờ sờ đầu Lâm Hồi Âm, nhóc con này có điểm bị dọa rồi.
Lâm Hồi Âm gật gật đầu, nhìn thấy cánh tay Vương Tranh, nhịn không được kêu lên:
- Lại đổ máu, chúng ta mau đi bệnh viện.
Vương Tranh khoát tay:
- Chút chuyện nhỏ, khi huấn luyện trong IG thảm hơn nhiều so với chuyện này, về khác sahnj cao cấp hơi xử lý một chút là được.
Lâm Hồi Âm cắn cắn môi, muốn nói lại thôi:
- Cảm ơn.
Vương Tranh hiểu ý cười;
- Đi thôi, nhờ phúc của ngươi, ta cũng hưởng một hồi tuổi trẻ.
Lâm Hồi Âm buồn cười:
- Ngươi vốn không lớn hơn ta mấy tuổi.
Đuổi Lâm Hồi Âm về, xem bộ dáng của nàng hẳn sẽ không chạy loạn, trẻ con càng không cho làm cái gì thì lại càng muốn làm cái gì, thật sự có thể trải qua một lần so với nói một đống đạo lý lớn đều có tác dụng.
Sao Hỏa vẫn rất hung hãn, không ngờ sức chiến đấu của tên kia lại mạnh mẽ như thế.
Trở lại phòng, mở tủ thuốc y tế ra, thuần thục rửa miệng vết thương thoa thêm chút thuốc, mấy chuyện này với Vương Tranh mà nói đều là ngựa quen đường cũ, kỳ thật chỉ là hơi đau đớn, mà lực nhẫn nại đối với đau đớn của Vương Tranh đã vượt xa người bình thường.
Càng là loại thời điểm này thì lại càng cần nghỉ ngơi, Vương Tranh rất nhanh tiến vào giấc ngủ sâu, như vậy có thể tăng tốc sự khôi phục của thân thể.
Hành trình Sao Hỏa lần này thật đúng là có nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Hồi Âm lặng lẽ trở lại phòng, An Cát Lợi đã ở cửa đợi, nhìn thấy Hồi Âm bình an trở về mới nhẹ nhàng thở ra, nàng đã cam kết bảo đảm, kết quả hơi có một chút không lưu ý công chúa nhỏ liền trốn.
Lâm Hồi Âm cái gì cũng không nói, liền đẩy An Cát Lợi ra ngoài cửa, dựa lưng vào cửa, công chúa nhỏ cũng lộ ra vẻ tươi cười, nàng có chút hiểu được vì sao chị mình lại thích người này, thật đặc biệt, xem ra nàng hẳn nên giúp hai người một chút.
Hồi Âm nghĩ nghĩ để lại tin nhắn cho Vương Tranh, đại ý là về sau có cái gì muốn nói với Ina có thể gọi điện thoại cho nàng, nàng sẽ thay chuyển đạt.
Cân nhắc trong chốc lát, Hồi Âm tắm rửa một cái, ôm cục cưng gấu bông tiến vào giấc mộng đầy hương vị ngọt ngào.
Trải qua lần này thật sự là vừa nguy hiểm lại kích thích liền giống như trong phim.
………
Trương Sơn rất cố gắng, năng lực X không gian dịch chuyển trong truyền thuyết, trâu bò cỡ nào, nhưng từ lần đó trở đi, Trương Sơn đều dùng không được, có thể nói không có đầu mối, dường như là một giấc mộng đẹp.
Mông Điềm cùng Trương Như Nam muốn hỗ trợ, nhưng tình huống không giống nhau, sau khi các nàng trưởng thành, năng lực X liền xuất hiện, cái này đại khái cũng là phương thức thức tỉnh gây ra.
Nhưng mà lại không thể thật sự lấy đao chém Trương Sơn, trong lòng có chuẩn bị, là không có hiệu quả, phải để cho Trương Sơn tự bản thân giác ngộ mới được.
- Nếu không, hai người chúng ta lại diễn một lần, để ngươi nhớ lại một chút?
Mông Điềm nói, cái này cũng biện pháp còn sót lại.
- Ta xem có vẻ được, tuy rằng đánh giả, Trương Sơn ngươi nhớ lại một chút, đừng lãng phí đầu óc!
Trương Như Nam trầm giọng nói.
Trương Sơn nhức đầu, hắn đã có thói quen bị đả kích.
Mông Điềm cùng Trương Như Nam đi vào robot, cố gắng phục chế tình huống chiến đấu của một lần trước đó, đồng thời cũng hy vọng dùng năng lực X cộng minh giúp Trương Sơn tỉnh lại trí nhớ.
Trương Sơn tâm thần cũng không đắm chìm ở trong cuộc chiến, mà là muốn nếm thử cảm giác đối chiến để tìm được cảm giác ngày đó, cảm giác làm cho hắn làm được không gian di chuyển vị trí.
“Ầm”
Mông Điềm cùng Trương Như Nam tiếp xúc gần lại, đao Titan va chạm cùng một chỗ, bắn ra tia lửa hừng hực.
Trương Sơn ánh mắt mạnh mẽ nhìn không nháy mắt, chính là lúc này!
“Rống”
Cơ thể toàn thân Trương Sơn cố lấy sức gồng lên, ngay cả chút sức lực dùng bú sữa cũng đều lấy hết ra:
- Biến cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.