Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 17: Hiến thân cho nghệ thuật (2)




- A, đã quên, gần đây xảy ra khá nhiều chuyện, buổi chiều tan học sẽ đi.
Vương Tranh quả thật đã quên mất chuyện này, đại khái là mỗi khi nhớ đến câu lạc bộ mỹ thuật có tổ trưởng là siêu nam thì có chút rùng mình.
- Cũng không trách được, có mỹ nhân ở bên cạnh, đổi thành là ta cũng không biết phương hướng.
Diệp Tử Tô trêu chọc nói, nàng thích Vương Tranh, là từ ngày đầu tiên ở trung học thì nàng bắt đầu chú ý tới đối phương, ước chừng bốn năm, vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội cùng xuất hiện, kết quả vận mệnh luôn rất thú vị, đã xảy ra một loạt chuyện, lại còn cùng nhau thi vào học viện Chiến Thần .
Nàng cũng không tự kỷ đến mức cho rằng bản thân sẽ không có đối thủ, Mông Điềm xem như một người, nhưng đều không nghĩ tới sẽ xuất hiện đối thủ giống Ina.
Bất quá nàng biết, nàng có một ưu thế, cho dù là Ina cũng không có biện pháp so sánh.
Diệp Tử Tô cùng Ina quả nhiên thành bạn bè, đề tài chung của hai người rất nhiều, Vương Tranh cũng hy vọng ở trong khoảng thời gian này Ina có thể có thêm nhiều bạn bè hơn.
Bất quá một khi nhớ đến câu lạc bộ mỹ thuật, đầu của Vương Tranh liền to ra, người mẫu cái nghề này hắn thật sự là chưa làm qua.
……..
Buổi chiều sau khi kết thúc mấy khóa học, Vương Tranh vẫn kiên trì đi, nam tử hán đại trượng phu, nói được là làm được.
Lại nói cho dù đến đó cũng không có chuyện xẻo thịt hắn.
Lúc đến câu lạc bộ mỹ thuật, Đỗ Thanh Thanh đã đợi ở cửa.
- Chà chà, vị ân nhân lớn của chúng ta cuối cùng cũng hiện thân, mời ngươi thật không dễ dàng a.
Đỗ Thanh Thanh trêu chọc nói.
- Khụ khụ, bạn học hanh Thanh, xem ở mặt mũi của Tử Tô bỏ qua cho ta đi, lát nữa nếu cảm thấy ta làm không được, trăm ngàn lần đừng khách khí, trực tiếp khai trừ ta là tốt rồi.
Đỗ Thanh Thanh vén mái tóc dài, nhìn ra được nàng chăm sóc rất tốt mái tóc của mình, mỗi một sợi đều trơn mượt, tóc dài làm cho nữ hài tử trông ôn nhu, có thể gây xúc động ở vị trí nào đó trong lòng nam nhân, cũng có vẻ rất hợp với khí chất hoạ sĩ.
- Còn chưa bắt đầu mà đã sợ rồi, đây cũng không phải là phong cách của ngươi.
Vương Tranh sờ sờ cái mũi, mình thì có phong cách gì cơ chứ.
Bên trong phòng vẽ tranh đã có hơn mười người đang đợi, đa số là nữ, vẻn vẹn chỉ có hai nam.
Trương Như Nam là tổ trưởng câu lạc bộ, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Vương Tranh:
- Cởi!
Vương Tranh hoảng sợ, trước mặt nhiều người như vậy cởi quần áo?
Mọi người cười to, xem ra Vương Tranh không phải người thứ nhất bị hù, Đỗ Thanh Thanh cố gắng chịu đựng:
- À, bên cạnh là phòng thay quần áo, cởi áo là được, hôm nay chủ yếu là vẽ tranh về nửa thân trên.
Lúc này Vương Tranh mới nhẹ thở ra một hơi, thật là muốn mạng người a, làm sao mà ở đâu cũng có thói quen khi dễ người mới.
Thành viên câu lạc bộ đều chuẩn bị bút vẽ, vải, giấy, màu, Vương Tranh cũng mau chóng ra, cởi cái áo tất nhiên là không thành vấn đề.
Nhưng mà cho dù là ai bị Trương Như Nam một nữ hán tử nhìn chằm chằm đều đã có chút mất tự nhiên.
Nhưng thật ra các thành viên câu lạc bộ có điểm lấy làm kỳ, dáng người Vương Tranh cũng không phải rất ốm yếu, mặc áo thì không nhìn ra được nhưng là sau khi cởi áo ra thì quả thật thực là cảnh đẹp ý vui. Mỗi đường cong trên cơ thể đều rất đẹp, là vẻ đẹp điển hình của người châu Á.
Tiến vào trạng thái sáng tác, phòng vẽ tranh liền yên tĩnh lại, Vương Tranh dựa theo yêu cầu bảo trì một dáng tạo hình, một người hoạ sĩ cần một người mẫu tốt để làm tham chiếu, tính tình của họa sĩ rất khó, nguyên nhân vì cần quen thuộc mới yêu cầu rất cao.
Người mẫu tốt có thể mang đến linh cảm, họa sĩ chỉ cần vẽ là được.
Làm người mẫu rất mệt, một tư thế không thay đổi, một giờ sau, bạn học Vương Tranh kết thúc công việc làm người mẫu lần đầu tiên.
Bản thân hắn cũng rất hiếu kỳ, sẽ vẽ cái gì đây?
- Muốn nhìn sao?
Vương Tranh gật gật đầu, kết quả là bạn học Vương đổ mồ hôi, người này làm gì có chỗ nào giống mình a, quả thực giống quái vật?
- Đây là ta?
- Chúng ta cũng không phải vẽ truyền thần, người mẫu là tư liệu sống, từ đó sẽ vẽ ra tưởng tượng của bản thân, vẫn là tổ trưởng câu lạc bộ vẽ tốt nhất.
Đỗ Thanh Thanh tán thưởng nói.
Bạn học Vương cảm thấy hiếu kỳ.
Siêu nam tổ trưởng câu lạc bộ gật gật đầu:
- Không sai, hôm nay đến đây thôi, mọi người giao tranh vẽ hoàn thành cho ta.
Thẳng đến khi siêu nam tổ trưởng câu lạc bộ rời đi, Vương Tranh mới thở mạnh như bình thường.
- Nhìn ra ngươi có vẻ sợ tổ trưởng câu lạc bộ của chúng ta nha?
Đỗ Thanh Thanh cười nói.
- Chuẩn, khí tràng của tổ trưởng câu lạc bộ của các ngươi quá bức người.
- Hi hi, còn phải nói, bất quá khó mà được nghe tổ trưởng câu lạc bộ khen người, ngươi rất lợi hại nha, một giờ vẫn không nhúc nhích, quả thực là khối tài liệu trời sinh để làm người mẫu.
Những người mẫu đến đây trước kia, vô luận chuyên nghiệp hay là nghiệp dư luôn nhích tới nhích lui, người giống như Vương Tranh thì quá ít.
Hiện tại bạn học Vương sợ nhất chính là bị xem thành khối nguyên liệu tốt của cái gì đó, hắn tuyệt đối không muốn làm.
- Nhiệm vụ hoàn thành, ta đi trước
- Đi đi, cảm ơn, để cho Tô Tô mời ngươi ăn cơm đi.
Đỗ Thanh Thanh cười nói, nhìn Vương Tranh một đường chạy mất dép nhịn không được mỉm cười, thật sự là người thú vị, khó trách Tử Tô cùng Mông Điềm lại tranh đến tranh đi, kết quả người ta đã muốn có bạn gái.
Đáng tiếc a!
Bất quá vẫn là nghệ thuật tốt, ở trong thế giới của nghệ thuật, ngươi có thể làm chủ người khác.
Vừa ra khỏi cửa, Vương Tranh ngoài ý muốn phát hiện Ina đang ở đây chờ hắn, nhịn không được trong lòng ấm áp.
- Tại sao em lại ở đây?
- Em sợ anh bị một đám cọp mẹ ăn sạch, cho nên đến cứu anh.
- Vừa mới rồi em có gặp được tổ trưởng câu lạc bộ không?
- Vừa mới liền có một nam nhân đi ra, tổ trưởng câu lạc bộ không phải là nữ sao?
Ina kỳ quái hỏi, nhìn vẻ mặt cổ quái của Vương Tranh thì mới bừng tỉnh hiểu ra.
- Em đã hiểu a, anh bị nàng nhìn chằm chằm suốt một giờ, quả nhiên là dày vò mà!
- Anh đây là vì nghệ thuật kính dâng, quên đi, en thưởng cho anh một chút.
Nói xong hôn nhẹ vào mặt Vương Tranh, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Lúc này đã bất kể là chỗ nào, Vương Tranh lập tức ôm lấy Ina rồi hôn một nụ hôn thật dài, hôn đến Ina khi không thở nổi.
Nếu không phải trước công chúng không nên quá mức, Vương Tranh thật sự là sẽ không buông tha.
- Anh càng ngày càng tệ!
Ina nhỏ giọng nói.
Vương Tranh vẻ mặt ủy khuất
- Đây cũng không thể trách anh, muốn trách cũng là em quá đẹp.
- Nhìn không ra anh còn rất biết ăn nói nha, tại sao trước kia em lại không thấy rõ được?
Ina trắng mắt liếc Vương Tranh một cái.
- Anh là thiên tài, không học cũng biết thôi!
- Con rùa đen chứ ở đó thiên tài!
- Giỏi , dám trêu chọc anh, muốn ăn đòn à?
- A, anh lại muốn khi dễ em!
Ina cười chạy đi, Vương Tranh ở phía sau đuổi theo, nếu là thời gian cứ tạm dừng thì thật tốt đẹp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.