Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 15: Nữ bạo long (1)




Đây là một kiểu Robot bình thường đến từ nước cộng hòa Mundo, Robot Raphael đời thứ ba. Điều này làm cho Thạch Long thấy được một chút hy vọng, đồng thời cũng làm cho tất cả thành viên chiến đội Kiêu Thạch cảm giác được hy vọng.
Nhưng chỉ 1’ sau khi bắt đầu chiến đấu, toàn bộ thành viên chiến đội Kiêu Thạch giống như các khúc cây khô.
Đao Titan trực tiếp đâm sâu vào trong khoang điều khiển! Trên màn hình lớn, đèn chỉ thị trạng thái sinh mạng đại biểu cho Thạch Long trực tiếp tắt, đây là tử vong đương trường.
Phá khiên bạo giết!
Chỉ một chiêu.
Đối với Olivier Doss mà nói thì robot gì đi nữa đều không có khác biệt, cũng chỉ là công cụ giết người mà thôi.
- Thất thần làm cái gì! Còn không mau cứu người!
Đội trưởng đội cấp cứu tức giận kêu lên.
Tuy rằng biết không còn cứu lại được, nhưng về vẫn phải làm, chỉ có điều sau khi tiến lên, dùng thiết bị cấp cứu mở khoang điều khiển của Robot Tảng Đá Quỷ ra.
Mọi người đều ói ra.
Cái gì gọi là tan xương nát thịt?
Cái gì gọi là máu thịt mơ hồ, địa ngục màu đỏ?
Cũng đã không thấy cả người Thạch Long, bị đao Titan đánh dập nát, bộ phận là mục tiêu bị trực tiếp đánh trúng, trực tiếp hoá khí. Nơi không trực tiếp tiếp xúc, thì vỡ nát thành một đống màu đỏ sậm.
“Ầm”
Trên khán đài, n tập thể gười trong đoàn đại biểu liên minh vương quốc Kiêu Thạch đứng lên, kháng nghị cố ý giết người!
Nhưng mà…
- Yên lặng! Kháng nghị không có hiệu quả, căn cứ quy tắc, khi quý phương cảm thấy bản thân không đủ thực lực thì có thể lựa chọn bỏ quyền.
Sĩ quan trọng tài IG nhìn thấy hình ảnh tử vong, cũng đang buồn nôn, khóe mắt đều co rút lại, nhưng mà không thể không tuyên bố Yabitan thắng lợi, Yabitan vẫn cứ như thế này, nếu vừa sĩ diện vừa phải còn mạng thì làm sao có chuyện tốt như vậy.
Mà đối với đội viên Yabitan mà nói, đây là việc rất bé nhỏ không đáng kể, đều cảm thấy rất buồn cười đối với biểu hiện ra ngoài nôn mửa hay hoảng sợ những người khác , sợ chết như vậy thì vì sao còn muốn tham gia IG.
Ai cũng đừng hòng ngăn cản đế quốc Yabitan mạnh mẽ!
……..
Kozhan mạc danh kỳ diệu nhận thua vẫn tạo chút hỗn loạn, đội viên chiến đội Rắn Bạc đưa ra kháng nghị, nhưng bị trọng tài phủ quyết, bởi vì không có chứng cớ.
Nhưng mà vào lúc này, tướng quân Massu của nước cộng hòa Rắn Bạc lại ngăn lại hết thảy chuyện này, hắn đoán rất có thể Kozhan từ một con đường nào đó biết được thực lực chân chính của Vương Tranh, thậm chí là nhìn thứ gì đó không nên xem. Đôi khi, nhìn thấy được trường hợp như vậy cũng không nhất định là chuyện tốt, nhất là ở lúc thực lực còn không đến trình độ đó.
Cơ hội duy nhất của nước cộng hòa Rắn Bạc chính là chọn dùng điền k ỵ đua ngựa (*) , dùng yếu đổi Vương Tranh, lại không nghĩ rằng thực lực đội viên khác trong chiến đội liên bang hệ Mặt Trời cũng không yếu, nhưng dù sao hiện tại vẫn còn có cơ hội, tuy rằng ít hơn, nhưng Vương Tranh đã bị đổi mất.
(*):
Chuyện Điền Kỵ đua ngựa
Thế kỷ thứ 4 trước công nguyên, Trung Quốc ở trong tình hình chư hầu cát cứ, trong lịch sử gọi là “Thời kỳ chiến quốc”. Tôn Tân làm quan ở nước Nguỵ, do bị đồng liêu Bàng Quyên ám hại, sau khi được sứ thần nước Tề cứu ra, ông đến kinh đô nước Nguỵ.
Sứ thần nước Nguỵ dẫn ông cho đại tướng nước Tề Điền Kỵ, Điền Kỵ xin học binh pháp với Tôn Tân, Tôn Tân giảng ba ngày ba đêm, Điền Kỵ rất khâm phục, coi Tôn Tân là khách quý, Tôn Tân rất cảm ơn Điền Kỵ, luôn luôn hiến mứu hiến kế cho Điền Kỵ.
Đua ngựa là một môn giải trí quý tộc nước Tề yêu thích nhất trong thời đó. Từ quốc vương đến các đại thần, luôn luôn lấy đua ngựa để giải trí, và cá độ với nhiều tiền bạc. Điền Kỵ nhiều lần cá độ với quốc vương và các đại thần khác, những hễ đánh cuộc là bị thua. Có một ngày ông đua ngựa lại bị thua, buồn bã về nhà. Tôn Tân an ủi ông nói: “Lần sau đua ngựa ông dẫn tôi đến sân ngựa xem, có lẽ tôi sẽ giúp được ông.”
Khi đến một cuộc đua ngựa khác, Tôn Tân theo Điền Kỵ đến sân đua ngựa, các quan chức văn võ và người dân trong thành cũng đến xem. Tôn Tân được biết, ngựa đua chia theo tốc độ thành ba cấp là thượng trung hạ, cấp nào trang trí theo cấp ấy, ngựa đua theo đẳng cấp, đua ba lần ăn hai lần sẽ thắng.
Sau khi quan sát, Tôn Tân phát hiện, con ngựa của Điền Kỵ không thua ngựa của người khác, chỉ do vận dụng sách lược không thích đáng mới dẫn đến thất bại. Tôn Tân bảo Điền Kỵ: “Xin đại tướng yên tâm, tôi có cách cho đại tướng thắng.” Điền Kỵ nghe sau rất vui, lập tức lấy nghìn vàng làm tiền đánh cược mời quốc vương đua ngựa với ông. Trong đua ngựa, quốc vương chưa bao giờ thua, bởi vậy ngài vui vẻ nhận lời mời của Điền Kỵ.
Trước khi đua ngựa, Điền Kỵ theo mưu kế của Tôn Tân, lấy yên của ngựa thượng đẳng trang trí ngựa hạ đẳng, giả mạo ngựa thượng đẳng. Bắt đầu thi đua, ngựa của quốc vương chạy rất nhanh ở đằng trước, ngựa của Điền Kỵ cách rất xa ở đằng sau, quốc vương cười ha hả, vẻ đắc ý. Trận thứ hai, vẫn theo sắp xếp của Tôn Tân, Điền Kỵ lấy ngựa thượng đẳng đua với ngựa trung đẳng của quốc vương, trong tiếng hoan hô, chỉ thấy ngựa của Điền Kỵ chạy trước ngựa của quốc vượng, thắng trận thứ hai. Trận thứ ba, ngựa trung đẳng của Điền Kỵ đua với ngựa hạ đẳng của quốc vương, ngựa của điền Kỵ một lần nữa chạy trước ngựa của quốc vương, kết quả là 2 : 1, Điền Kỵ thắng quốc vương.
Quốc vương chưa thua bao giờ rất lấy làm kinh ngạc, ông không biết Điền Kỵ từ đâu có được ngựa tốt như vậy. Lúc này, Điền Kỵ thưa với quốc vương, ông thắng không phải là do tìm được ngựa tốt hơn, mà là áp dụng kế sách. Sau đó, ông nói ra kế sách của Tôn Tân, quốc vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tực triệu Tôn Tân vào cung. Tôn Tân nói với quốc vương, nếu điều kiện hai bên tương đương, đối sách thích đáng sẽ thắng đối phương; trong điều kiện hai bên cách rất xa, đối sách thích đắng cũng có thể giảm tốn thất tới mức tối thiểu. Sau đó, quốc vương bổ nhiệm Tôn Tân làm quân sư, chỉ huy quân đội của cả nước. Từ đó, Tôn Tân giúp đỡ Điền Kỵ, cải thiện phương pháp tác chiến của quân Tề, do vậy khi chiến tranh với quân đội nước khác, quân Tề luôn luôn thắng trận.

Trận tiếp theo là một trận chiến quyết định thắng bại, hệ Mặt Trời bên này phái người ra trước.
Lear ánh mắt chớp động, Achilles Ortiz cũng có suy nghĩ. Kozhan người này về thực lực vừa thấy sẽ không hề kém, tại sao đột nhiên lại như vậy, sợ tới mức đó? Tuy rằng Vương Tranh rất mạnh, nhưng không mạnh đến như vậy a!
Nhưng mà, vô luận như thế nào, Vương Tranh vẫn làm cho mặt mũi chiến đội rạng rỡ một hồi.
- Trương Như Nam, trận này giao cho ngươi.
Tất cả mọi người biết ý của Vương Tranh , muốn mỗi người đều làm nóng người, Lear cùng Achilles Ortiz cũng không phản đối, những người khác cũng khó mà nói cái gì, dù sao ai cũng không nghĩ chỉ đi ngang qua mà thôi, có thể có cơ hội lên sân là tốt nhất.
Trương Như Nam không có do dự, vô luận thắng bại, chỉ cần là mệnh lệnh của đội trưởng, nàng đều lựa chọn phục tùng!
Vương Tranh rất bình tĩnh ngồi, giống như căn bản không thèm để ý thắng bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.