Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 14: Hồi Âm ưu ái (2)




- Cái này không khoa học nha, ta đẹp trai hơn hắn mấy con phố a.
- Ngươi là đầu óc đơn giản tay chân phát triển!
Tạ Nhã Đình nhịn không được nói.
- Khụ khụ, cô giáo Tiếu Phỉ, ngươi có thời gian không, không biết ta có vinh hạnh mang ngươi thưởng thức cảnh đêm ở Jipu hay không?
Liệt Nghiễm da mặt tuyệt đối là được khảo nghiệm qua, rất có kinh nghiệm, đầy mặt tươi cười mời Tiếu Phỉ.
Tiếu Phỉ lộ ra nụ cười xán lạnL
- Anh bạn nhỏ, chị thích thành thục, Nhã Đình, có rảnh đến học viện Chiến Thần dạo chơi.
Sau đó lưu lại Liệt Nghiễm một mặt si ngốc.
Đậu…Đậu xanh…Nhỏ... Hắn có chỗ nào nhỏ!
Toàn thân trên dưới chổ nào cũng lớn!
- Radon, rốt cuộc tên Vương Tranh này là gì đây?
- Không rõ ràng lắm a, ta cũng vừa mới làm quen hắn từ trên IG, cảm giác tính cách có vẻ hợp, Nhã Đình, không phải ngươi rất quen thuộc hắn sao?
- Hắn là đệ tử Tiếu Phỉ a, nhà Vật Lý học trẻ tuổi nhất có tiền đồ nhất Ngân Minh, thật sự, hắn siêu lợi hại!
Liệt Nghiễm ba người đưa mặt nhìn nhau. Cái này có tác dụng mắm gì?
Ngươi cho rằng công chúa Aslan là vật để bài trí a, đừng nói nhà Vật Lý học có tiền đồ nhất, cho dù ngươi là đệ nhất vũ trụ thì cũng không có tác dụng mắm gì.
- Tên mặt trắng nhỏ này thật sự có tài.
Liệt Tâm nói.
Dọc theo đường đi người này không gián đoạn ép buộc, giống như là cố ý, không nghĩ ra, phải làm không rõ.
- Quên đi, trần trụi hỏi thăm chuyện nhà người ta là không tốt, chúng ta vẫn là dính hào quang của hắn, Liệt Nghiễm, hảo hảo chuẩn bị một chút, IG cũng không dễ dàng như ngươi tưởng vậy.
Radon nói.
- Miễn bàn, không phải là năm tên con trời con các ngươi sao, tiểu sinh hơi sợ, đại ca cấp cho một đường sống đi.
Liệt Nghiễm trêu chọc nói.
Liệt Tâm lại tràn đầy tin tưởng:
- Radon, chúng ta liên thủ, cho dù đối mặt Achilles Ortiz cũng không phải không có phần thắng, huống chi còn có một Lear ở một bên tiêu hao, hưu chết về tay ai còn chưa biết!
Bọn họ đều rất kiêng kị Achilles Ortiz, người này có điểm sâu không thấy đáy, nhưng ai cũng không phải là bùn đất nắn thành, đều có cơ hội.
Radon gật gật đầu:
- Muốn liên hợp một chút với Vương Tranh hay không, kỳ thật vài người của học viện Chiến Thần đều có tiềm lực rất lớn.
- Tạm thời quên đi, dù sao ngay cả năng lực X hắn đều không có, đây là vết thương trí mệnh, cũng không có nhiều vị trí như vậy, Trương Như Nam thì có thể, chúng ta cần loại hình lực lượng như vậy.
- Phái nữ sao, giao cho ta.
Liệt Nghiễm cười nói, Như Nam, nghe cái tên khẳng định chính là nữ.
Radon sửng sốt, nhịn không được nở nụ cười:
- Cô gái này ngươi muốn làm cũng không được, chuẩn xác mà nói, thuộc loại uy hiếp đối với ngươi.
- Xem thường anh em nha, còn có cô gái mà ta đối phó không được sao, Radon, ngươi đây là đang vũ nhục danh hiệu tình thánh của ta!
Liệt Tâm cũng cười:
- Tiểu Nghiễm Tử, nếu ngươi có thể thu phục nàng, về sau ta kêu ngươi là ca ca!
Sau khi biết được tình huống, quả nhiên Liệt Nghiễm ủ rũ:
- Ngươi con mẹ nó đào hố, không phải là quái vật sao, ta héo.
…….
Vương Tranh bị Lâm Hồi Âm kéo tới phòng nghỉ, An Cát Lợi canh giữ ở cửa.
Vương Tranh đẩy tay của Lâm Hồi Âm ra:
- Điện hạ, hiện tại thân phận của ngươi bất đồng, phải chú ý ảnh hưởng.
- Miễn đi, quỷ hẹp hòi, điểm ấy đảm đương đều không có còn muốn theo đuổi chị của ta.
Vương Tranh thầm nghĩ, đây là hai việc khác nhau được không, con bé này chỉ biết tìm phiền toái cho hắn, biết rõ bản thân mình là nhân vật công chúng, làm thế này không phải để đám người Liệt Nghiễm nghi ngờ hắn sao.
Đương nhiên, Lâm Hồi Âm có thể là muốn để cho người khác coi trọng hắn, nhưng Vương Tranh biết bản thân mình là loại người nào, bạn của hắn coi trọng hắn tuyệt đối vì hắn là Vương Tranh, mà không phải do quen thuộc với ai.
- Ina sống có được không?
Đây mới là Vương Tranh quan tâm.
- Đương nhiên tốt lắm, nhưng hai người các ngươi cũng thật đặc biệt, cho dù nói khoảng cách sinh ra hạnh phúc, khoảng cách ở đây cũng đủ xa nha, nghe nói thời điểm các ngươi ước định gặp mặt ở Aslan là vòng đấu chính thức IG?
Hồi Âm hiếu kỳ nói.
Vương Tranh gật gật đầu:
- Lần này vòng thi đấu chính của IG được cử hành ở Aslan.
- Ngươi được không?
Lâm Hồi Âm nhìn Vương Tranh từ trên xuống dưới, nàng từ An Cát Lợi hiểu biết qua. Hệ Mặt Trời có trình độ gì, mà Trái Đất lại là trình độ gì.
Vương Tranh sửng sốt một chút, mỉm cười:
- Ta nhất định sẽ đi Aslan, Ina còn có nói thêm gì không?
- Nói chuyện với ta cũng không có ý nghĩa như vậy sao. Chị nói, bảo ngươi chiếu cố tốt em gái đáng yêu nhất trên đời này của nàng.
Lâm Hồi Âm quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói.
Vương Tranh bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn muốn nói, cũng là lần đầu tiên hắn đến Sao Hỏa, huống chi bên người Hồi Âm làm sao lại thiếu người, nhưng nói đến bên miệng vẫn nuốt trở vào, cãi nhau cùng trẻ con, chỉ số thông minh của mình đều phải giảm sút.
- Đừng dùng một bộ dáng không tình nguyện. Ta có kế hoạch!
Lâm Hồi Âm thần bí hề hề nói, đồng thời nhìn nhìn ngoài cửa, ngoéo tay nhỏ chỉ, ý bảo Vương Tranh tới gần một chút.
- Nghe nói qua Thiên Đường Sa Đọa ở Jipu chưa? Ta muốn đi đến đó!
Vương Tranh ngẩn người, nơi này hắn cũng nghe nói qua, chế độ của mấy hành tinh lớn trong hệ Mặt Trời đều không giống nhau, giống như Sao Hỏa các chuẩn mực mở khá lớn, Thiên Đường Sa Đọa có điểm như thành phố ngầm. Loại người nào đều có, nổi tiếng nhất chính là chiến đấu trong lồng, không có bất kỳ hạn chế, đánh ngã đối thủ là mục đích duy nhất, rất điên cuồng. Cũng hấp dẫn các tầng lớp dân chúng tiến vào.
Loại hoạt động này ở Trái Đất cùng Mặt Trăng dường như nhìn không tới, cho dù có cũng cực kỳ bí ẩn, nhưng ở Sao Hỏa lại là một nét đặc sắc lớn.
Vương Tranh nghe nói qua, cũng cảm thấy hứng thú, nhưng có thể xác định là chỗ này tuyệt đối không thích hợp với Lâm Hồi Âm.
Vương Tranh kiên định lắc đầu:
- Ngươi không thể đi.
- Ngươi có phải là người trẻ tuổi hay không, ta nói chuyện quan trọng như vậy cho ngươi, chính là tin tưởng ngươi. Mặc kệ ngươi có đi hay không, ta nhất định phải đi, không cho ngươi tiết lộ ra ngoài, nếu làm như thế, hừ hừ, thực lực phá hư của ta rất mạnh!
Lâm Hồi Âm giống như một bé cọp con giương nanh múa vuốt uy hiếp Vương Tranh.
Vương Tranh dở khóc dở cười:
- Không quan hệ với cái đó, an toàn ở chỗ đó có vấn đề, tốt nhất ngươi thành thật ở đây, cho dù muốn đi, cũng mang theo bảo tiêu."
- Không cần ngươi quản!
Lâm Hồi Âm quyệt miệng, người này thực không có ý nghĩa, tuổi trẻ sẽ cần nếm thử, cái này không dám, cái kia không dám, còn gọi là tinh anh trường quân sự cái gì nữa.
Vương Tranh tự nhiên là thấy được Lâm Hồi Âm khinh bỉ, nhưng chỉ cười cười, nếu hắn một người chuyện gì đều dễ ứng phó, nhưng cùng Lâm Hồi Âm lại là một chuyện khác. Hơn nữa Thiên Đường Sa Đọa loại địa phương này hắn cũng xa lạ, có thể nói trong lòng hoàn toàn không có nắm chắc, nếu như thế này đều dám cam đoan, hắn sẽ không là Vương Tranh, dùng lời nói của Khô Lâu, đây là não tàn.
- Lần này cảm ơn ngươi, bạn bè của ta đều rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.