Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 139: Giai điệu chinh phục (1)




Hắn không rõ vì sao lại sinh ra lực lượng như vậy, nhưng chính hắn không có khả năng ở chút thời gian như vậy có thể tăng khí lực lớn hơn nữa, nhưng mà còn có Ada, hắn tin tưởng, đây là lực lượng của Ada.
Tín ngưỡng đạt được lực lượng!
- Lala, đến bên cạnh đi.
Vương Tranh đột nhiên nói, bằng một trận chiến mới vừa rồi Laladuri đã dùng hết sức lực toàn thân, hắn vừa dùng ra đòn Kháo Sơn Băng còn không có toàn vẹn lập tức hao hết tiềm lực, nếu còn gặp phải một đối thủ Sơn Mông càng mạnh hơn, chỉ sợ là có thể bị đánh chết.
Hắn rất thưởng thức trận chiến của dũng sĩ, nhưng lại có chút không thích việc giết chết người thất bại trong truyền thống của trận chiến của dũng sĩ .
- Ada, ta nguyện ý chiến đấu vì ngươi!
Vương Tranh cười cười:
- Ta biết, còn nhiều thời gian.
Sau đó nhìn Sơn Mông:
- Các ngươi vẫn cho rằng ta không tư cách làm Ada của Laladuri, dựa theo truyền thống người Dida các ngươi, người như thế nào mới có tư cách?
Ánh mắt Sơn Mông luôn luôn đặt ở trên người Laladuri, hắn đã nổi lên lòng săn bắn, lúc này mới chú ý tới Vương Tranh:
- Ada là sư phụ, thực lực của hắn phải mạnh hơn chúng ta, đây là điều cơ bản nhất, các ngươi một đám nhân loại nhỏ bé hèn mọn này, vĩnh viễn không đủ tư cách.
- Nếu ta đây chiến thắng ngươi, có phải sẽ có đủ tư cách hay không?
Vương Tranh cười nói.
Toàn trường lập tức lại im lặng, một trận gió thổi qua, vài chiếc lá rụng, theo sát sau toàn trường chợt cười, nhưng mà người của bộ lạc River không cười, Mộc Sâm cùng Calic cũng không cười, bọn họ có điểm nhìn không thấu Vương Tranh.
Tuy rằng Vương Tranh từng may mắn chiến thắng qua Laladuri, nhưng mà Sơn Mông hoàn toàn bất đồng, hắn là dũng sĩ đứng đầu khu vực Kamla, hoàn toàn xứng đáng, chẳng những có được lực lượng mạnh nhất, còn có thiên phú chiến đấu rất tốt.
Sơn Mông không có cười mà là nhìn Vương Tranh.
“Rống “
Là tiếng hô để khiêu khích, thậm chí mang theo một cơn gió mạnh thổi qua.
Đây là người khổng lồ rít gào, cũng là Sơn Mông miệt thị Vương Tranh!
Dũng sĩ cũng không phải là tùy tiện người nào đều có thể khiêu chiến, thổi một hơi có thể thổi chạy mặt hàng lại không xứng!
“Rống “
Một tiếng hô nổ tung giống như tiếng sấm động cuồn cuộn rung trời động đất, liên miên không dứt. Mặt đất như là đang ở chấn động, rất nhiều người khổng lồ bắt đầu không chịu nổi che kín lỗ tai của bọn họ.
Sơn Mông cắn răng, nhưng sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì phát ra âm thanh này, đúng là tên nhân loại nhỏ bé kia!
Sư Tử Hống!
Bí quyết Quy Nhất cuồn cuộn mà đến, mượn lực lượng của gió và điện, đây là Vương Tranh ngộ đạo.
Khi tiếng hô tan đi, trong ánh mắt người khổng lồ tràn ngập kính sợ, trong ánh mắt Laladuri tràn đầy thành kính, hắn không hề cảm thấy kỳ quái.
Ánh mắt Sơn Mông do dự không thể xác định. Trong thân thể nhỏ như vậy như thế nào có thể có giọng nói lớn như vậy.
- Không phải cứ cao giọng mới đủ lực.
Vương Tranh thản nhiên nói.
Vương Tranh khẽ phất tay, Laladuri đã ra khỏi ngoài vòng tròn, trong sân chỉ còn lại có Vương Tranh cùng Sơn Mông.
Không còn ai phản đối, một chiêu kia của Vương Tranh đã kinh bạo toàn trường.
Nhưng mà giọng lớn liền đại biểu sức lực lớn hay sao?
Sơn Mông quơ quơ cánh tay, đây là ý hắn quyết định ứng chiến.
Vị người khổng lồ đứng đầu khu vực Kamla này lại quyết định chấp nhận khiêu chiến của một nhân loại.
Lan Lăng hoàn toàn không ngăn cản được, dường như chỉ cần có mặt người này, cục diện sẽ không khống chế được. Chỉ vì là một nhân loại lại cùng người khổng lồ tiếp xúc nhiều nhất, nàng tự nhiên hiểu được người khổng lồ khinh thường nhân loại. Ở thời điểm còn là trẻ con, nàng cũng đã từng ảo tưởng có thể xuất hiện một nhân loại có thể giống như vậy dũng cảm khiêu chiến người khổng lồ hay không?
Nhưng mà từ khi lớn lên, nàng biết đó là ảo tưởng không thực tế, nhưng mà ngay tại thời điểm nàng định buông tay, ảo tưởng này lại biến thành sự thật.
Sơn Mông sải bước nhằm phía Vương Tranh, hung mãnh ra một quyền mang theo tiếng xé gió mãnh liệt quét về phía Vương Tranh, nhân loại bình thường đừng nói bị ngay mặt bị đánh trúng, cho dù bị quyền kình quét trúng cho dù không chết cũng phải bị thương nặng.
Vương Tranh lại không có trốn.
Thân thể theo gió mà động, vẫn đứng ở trước mặt Sơn Mông, Sơn Mông lại tung ra một quyền khác.
“Ầm”
Bốn phía bạo liệt tùy thời bay loạn, Vương Tranh bay lên không, rất hiển nhiên Sơn Mông có chỉ số thông minh khi chiến đấu cao hơn rất nhiều nếu so với người khổng lồ bình thường, trực tiếp nện xuống mặt đất để cho Vương Tranh rời đi.
Vương Tranh bị hất bay lên không vừa định làm động tác, lại phát hiện Sơn Mông đã đứng lên, quyền trái theo sát sau đó mà càn quét đến.
“Ầm”
Ngay chính giữa.
Trái tim Lan Lăng như lập tức ngưng đập, lần này cũng bị đánh cho tan xương nát thịt a.
Bị đánh trúng ngay mặt Vương Tranh tung bay lên thật cao ở trên cây mượn lực, đột nhiên búng trở lại xuống mặt đất.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, người này bị người khổng lồ đánh trúng ngay mặt, thế nhưng lại không có việc gì???
Đây còn là nhân loại thật sao?
Cho dù là xương cốt bằng thép cũng nên xong rồi a.
Vương Tranh cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới người khổng lồ này cũng có thể khống chế gió, khó trách tốc độ nhanh như vậy, may mắn hắn đã hoàn toàn khôi phục, bằng không một quyền vừa rồi đủ để cho hắn nằm một tháng.
Sơn Mông cũng lộ ra khinh thường, hắn đã rõ ràng về lực lượng của đối thủ, chẳng qua là dựa vào linh hoạt, hắn cũng muốn nhìn con trùng bám ngoài da này làm cách để tránh thoát đòn công kích của hắn.
Chỗ lợi hại khi Sơn Mông đánh sâu vào chính là không bàn mà hợp ý bước theo nhịp điệu của gió, cho nên bên trong hung mãnh lại vô cùng có tiết tấu, sẽ không tách rời, đây là bản năng, lại làm cho người khổng lồ bình thường hoàn toàn không thể cùng đối địch.
Thời điểm khoảng cách với Vương Tranh còn hơn 20m, Sơn Mông bay lên trời, giống như núi nhỏ mà đổ ập xuống mặt đất.
“Ầm”
Long trời lở đất, Vương Tranh muốn không để nhảy tránh cũng không được, lần này nếu bị đánh trúng, chỉ đè thôi cũng đè đủ chết.
Nhưng mà ở giữa không trung, hai bàn tay thật lớn đột nhiên khép lại.
Ầm.
Sơn Mông dùng bàn tay thật lớn tính trực tiếp vỗ thắng vào người Vương Tranh.
Lan Lăng che kín miệng mình, người khổng lồ trong bộ lạc River trầm mặc, mà người khổng lồ trong bộ lạc Lăng Sơn lại phát ra những tiếng hoan hô, con trùng nhỏ này vẫn là bị chụp chết, rốt cục thế giới đã im lặng.
Nhưng mà Sơn Mông nhướng mày, hai bàn tay lại bị mở ra, Vương Tranh cảm thấy có chút mất mặt nha, nếu như để chuyện này bị Khô Lâu nhìn thấy, khẳng định bị phê phán cho đến chết, nhưng không có biện pháp, ngay mặt dùng lực lượng liều mạng hiển nhiên là không được. Nhưng mà thuần về kỹ xảo mà nói, căn bản không thể làm cho đám người khổng lồ này tâm phục khẩu phục, rất ngay thẳng cũng không tốt, nhập gia tùy tục, phải dùng phương thức của người khổng lồ chiến thắng bọn họ mới có thể đạt được tôn trọng, đây là vì bạn học Vương đặt ra một đề bài thật khó, thật đau đầu.
Thoát khỏi Sơn Mông, Vương Tranh rớt ra khoảng cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.