Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 121: Mình trần đấu với robot (1)




- Tên nhóc, đừng nghĩ lệch, phải là quyết đấu thần thánh mới có thể, nương tay hoặc là muốn tìm chết, không chỉ không có hiệu quả, còn có thể có trừng phạt, người Dida chết tiệt cho rằng là thần, thần cứt chó, khẳng định là có nguyên nhân mà khoa học có thể giải thích.
Lão Lan bổ bã ồn ào nói xong, cùng là giải thích cho Vương Tranh, chẳng qua là như thì thào tự nói.
Vương Tranh nghĩ đến thế giới, khoa học có thể nghiên cứu, trở thành niềm ham mê hứng thú, nhưng mà tuyệt đối không thể trầm mê. Khoa học chính là như thế này, biết được càng nhiều, không biết cũng càng nhiều, đó là một vòng tuần hoàn chết tiệt, cuối cùng sẽ bị lạc mất bản thân, làm một chiến sĩ thống thống khoái khoái có vẻ thích hợp với bản thân hắn, nam nhân nên lấy bầu máu nóng làm lý tưởng.
Trong sàn quyết đấu, dũng sĩ người Dida giết đỏ cả mắt, hai gã dũng sĩ đến từ bộ lạc khác nhau động loạt phát ra tiếng hú, thân thể đã khổng lồ trở nên càng thêm cao lớn, dòng khí mãnh liệt theo trên thân hai người lan tỏa ra, giống như là hai đầu mãnh thú hồng hoang đang ở thể hiện năng lực cơ thể của bọn họ.
Va chạm cùng một chỗ, mặt đất nứt vỡ ra , Vương Tranh thật sự nhìn chăm chú, lực lượng như vậy cũng không hề kém năng lực X.
Trong đó một gã dũng sĩ Dida có lực lượng ở thế yếu, nhưng mà trên lại chiếm ưu thế trên mặt tốc độ, không ngừng né tránh, tiêu hao sức lực của đối thủ.
Lão Lan Tượng ngoài miệng thì thào, tốt nhất là đánh cho hai bên đều tàn, nhưng đừng chết, đã chết sẽ không có cớ tốt để chữa thương làm nghiên cứu. Nghe được Vương Tranh có chút quan tâm, tâm địa của lão già trời ơi này tuyệt đối còn đen hơn so với dầu mỏ, lão này lấy danh nghĩa lôi kéo hắn làm trợ thủ, không phải là nổi lên cơn điên muốn làm chuyện gì gì đó chứ?
Rống.
Trên sân quyết đấu vang lên một tiếng hét điên cuồng, dũng sĩ Dida có lực lượng lớn vô cùng bắt được cánh tay đối thủ có lực lượng hơi yếu, trực tiếp xé rách ra, máu tươi đỏ thẩm như biến thành con suối màu đen phun ra, trên mặt một dũng sĩ khác lại không hề có một tia thống khổ, dường như xé rách không phải cánh tay của hắn, mà là quần áo râu ria rác rưởi, hai cái đùi đột nhiên nhún lên, đá thật mạnh vào ngực đối thủ, đây là hắn đổi sinh mạng để toàn lực tung ra một đòn .
Hai bên cùng ngã gục!
“Rống rống rống “
Người Dida đang xem cuộc chiến phát ra tiếng hô đầy chiến ý, một chút đều không có ý đi lên cấp cứu, không thể không nói, xem người khổng lồ dã đấu, trường hợp này quả thật vừa đồ sộ lại làm cho máu nóng sôi trào, làm cho Vương Tranh muốn đi lên hoạt động một chút
- Đây là dũng sĩ của ta quyết đấu, người trẻ tuổi, đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy a.
Một gã trí giả đột nhiên xuất hiện ở một bên, vóc dáng còn thấp hơn một cái đầu so với Vương Tranh, nghĩ không ra, hắn từng có cùng với cùng người khổng lồ, có cơ hội giống nhau.
Vương Tranh đánh giá người trí giả Dida này, thân thể gầy, chỉ có 1m4, nếp nhăn che kín khuôn mặt, da thịt ngăm đen tản ra không ánh sáng không đồng dạng như vậy, đôi mắt trong suốt giống như có thể nhìn thấu hết thảy sự vật, đúng là chủng tộc thần kỳ.
Lan Tượng nhận ra người trí giả này, há mồm đã nói:
- Mộc Sâm, người này là do con bé Lăng của nhà chúng ta nhặt trở về, nếu không ta lấy hắn đổi một người với ngươi, chỉ cần không chết là được!
Vương Tranh ngẩn ngơ, lão nhân này đừng tàn nhẫn như thế có được hay không a.
Mộc Sâm không để ý đến Lan Tượng, ngược lại nhìn Vương Tranh.
Mộc Sâm thân mật cười cười với Vương Tranh, biểu hiện như thế làm cho Lan Tượng có chút ngoài ý muốn, hắn chỉ thuận miệng vừa nói, làm sao lại cảm giác Mộc Sâm giống như thật sự cảm thấy hứng thú đề nghị mà hắn đưa ra này?
Nói không chừng sẽ để cho Vương Tranh vì sự nghiệp khoa học của hắn hiến thân một lần.
Nhóm dũng sĩ vẫn còn tiếp tục chiến đấu, đây là một sự kiện quyết đấu, ca lên hành khúc, phát ra tiếng rống đầy chiến ý, dùng sức vỗ mặt, dã tính, phóng đãng, tục tằng, dũng mãnh, sau đó nở rộ, giống như lửa từ đó thiêu đốt lên tiến vào trong mắt mọi người, trong tai, nóng bỏng bốc cháy đến tận tim gan.
Lúc này đã chẳng phân biệt được nhân loại cùng người Dida, tất cả mọi người đều đắm chìm ở trong một trận quyết đấu đầy dã tính.
Giống như ánh trời chiều huy hoàng ngã xuống, vì bộ tộc mang đến hy vọng cho tương lai.
Hay là giống như người đứng trên đỉnh cao, đứng thẳng ở đó giơ hai tay, nhận chúc phúc cùng sùng bái của mọi người.
Vương Tranh cũng gia nhập đám người hoan hô, sự cuồng dã, kỳ thật vẫn luôn chôn sâu ở chỗ nào đó trong xương cốt nhân loại, hắn thích mùi vị này, chiến đấu làm cho hắn cảm giác được sự tồn tại của bản thân.
Không biết từ khi nào, Lan Lăng cũng xuất hiện ở hiện trường, giơ cánh tay lên, chúc phúc vì người thắng, Tôn Hân là người khác loại, thời khắc cảnh giác, bầu không khí có nhiệt liệt cỡ nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự phán đoán của nàng, giống như luôn có người gây ra bất lợi với tiểu thư của nàng.
Lan Lăng chú ý tới Vương Tranh, nhìn như một đứa con trai to xác bình tĩnh nhu nhược cũng không có giống như bản thân nàng suy nghĩ sẽ hơi xấu hổ.
Người dũng sĩ mạnh nhất đã quyết đấu , là Laladuri của bộ lạc River, đã đánh bại tất cả dũng sĩ của các bộ lạc khác, trở thành dũng sĩ đứng đầu mới ở thế hệ này.
“Rống”
Laladuri dùng sức vỗ bộ ngực, thân hình giống như ngọn núi nhỏ mang đến lực áp bách rất mạnh, nhân loại trong mắt hắn thật sự là đám người lùn, nhưng bởi vì trí giả của bọn họ có cái đầu càng lùn hơn, cũng không có kỳ thị gì, ánh mắt dã tính vờn quanh bốn phía, hắn còn chưa chiến đấu đủ, còn muốn tiếp tục, có người lên khiêu chiến hay không?
Trưởng lão Calic của bộ lạc River rất vừa lòng, mắt nhìn đội hộ vệ nhà họ Lan, đề nghị nói:
- Đây là một lễ hội, tại sao kaji có thể thiếu những người anh em nhân loại của chúng ta? Chẳng lẽ nhân loại sẽ không có dũng sĩ dám chiến hay sao?
“Rống Rống..”
Calic vừa dứt lời, nhóm dũng sĩ Dida đều phát ra tiếng hoan hô hưng phấn trầm thấp, bọn họ cũng chưa xem đủ, tính điên cuồng trong xương, cũng không có phát tiết đủ.
Lan Lăng mỉm cười, mắt nhìn thấy Lan Tượng khẽ gật đầu, liền cười nói:
- Nhà họ Lan đương nhiên không thiếu dũng sĩ, sự kiện hôm nay tại sao lại có thể thiếu nhà họ Lan?
Rất rõ ràng, nhà họ Lan không thể không tham gia qua sự kiện quyết đấu cùng loại của người Dida, người Dida cũng tán thành địa vị bọn họ ở trong bộ tộc Dida, đổi thành thương hội hoặc là người Ngân Minh, cho dù quỳ xuống cầu xin, cũng đừng nghĩ có thể gia nhập.
Đội trưởng Miro Hughes của đội hộ vệ nhà họ Lan cười cười, đi ra:
- Laladuri, muốn làm dũng sĩ đứng đầu. Còn phải qua cửa này của ta mới được.
- Miro Hughes!
Laladuri há ra miệng, dùng sức vỗ trong ngực. Phát ra tiếng rống đầy chiến ý.
- Có thể nguy hiểm hay không ?
Vương Tranh trừng mắt nhìn, Laladuri là người khổng lồ thân cao gần 6m, tuy rằng Miro Hughes trông không tệ lắm, nhưng không có khả năng chiến đấu ngay mặt cùng người khổng lồ như vậy , vừa rồi xem các dũng sĩ Dida chiến đấu, người Dida có lực lượng rất khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.