Tình Chị Duyên Em

Chương 12:




Lúc này tôi không còn nghĩ được gì liền bật dậy, định ba chân bốn cẳng chạy về đã thấy cậu Bảo, cái Mít và vú Bảy chạy về phía mình. Vừa nhìn thấy tôi cái Mít đã nói:
– Mợ Dung, mợ sao lại ngủ ngoài này? Cả nhà đi tìm mợ rối hết cả lên.
Trời lúc này cũng đã tờ mờ sáng, rõ là mùa đông mà mồ hôi tôi túa ra như mưa. Nếu bình thường là giấc mơ, tỉnh dậy nằm ở buồng tôi đã không sợ hãi đến vậy. Tôi không còn giữ được bình tĩnh, nhìn cậu Bảo bật khóc nói:
– Ở đây… ở đây có ma.
Vú Bảy nhìn tôi, há hốc mồm kinh ngạc hỏi lại:
– Mợ nói gì?
– Vú ơi, ở đây có ma. Có nhiều ma lắm, một đứa bé và nhiều bào thai.
Tôi mới nói đến đây, vú đã bịt chặt miệng tôi lại rồi nói:
– Mợ đừng nói linh tinh, đứng dậy đi về nhà đã. Chuyện này không được nói năng xằng bậy đâu.
Tôi loạng choạng mãi mới đứng được dậy, cậu Bảo thấy vậy liền cúi xuống nói:
– Lên đây đi, tôi cõng về.
Lúc này tôi không còn sức lực mà từ chối liền nhảy lên lưng cậu. Bỗng dưng tôi thấy cổ tay tôi tím bầm, vết bầm tím ấy nhìn qua thì giống như va vào đâu, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy hiện lên năm nốt mờ mờ như năm ngón tay. Tôi sợ đến rụng rời cả chân tay ôm chặt lấy cậu Bảo, vậy mà khi về đến nhà vết tím ấy lại biến mất như chưa từng xuất hiện. Cái Mít vừa đưa cho tôi cốc nước vừa nói:
– Rõ ràng đêm qua con đi vệ sinh thấy mợ mở cửa buồng rồi đi ra ngoài. Con còn tưởng mợ cũng đi vệ sinh, ai dè canh năm con dậy đi lần nữa thấy cửa buồng mợ vẫn mở toang mà ngó vào không thấy mợ đâu con mới kêu vú Bảy đi tìm.
Tôi nhìn cái Mít đến hiện tại vẫn không thể biết hôm qua là mơ hay thật. Nhưng theo lời nó nói giống như mơ thì đúng hơn. Thế nhưng mơ tại sao tôi lại nằm ở ao, tại sao thái độ của vú Bảy lại như vậy. Rốt cuộc đứa bé kia là ai, hàng trăm câu hỏi cứ hiển hiện trong đầu. Tôi muốn hỏi, muốn hỏi nhiều lắm, nhưng nỗi sợ hãi lại làm tôi không thể mở lời. Lúc này tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, nằm trên giường đắp mấy cái chăn mà vẫn lạnh run cả người. Toàn thân tôi gai ốc dựng đứng, nghĩ lại vẫn rùng mình. Cậu Bảo thấy vậy liền giục vú Bảy và cái Mít ra ngoài. Lúc này chỉ còn hai chúng tôi, cậu liền nắm nhẹ tay tôi rồi nói:
– Đừng nghĩ ngợi gì nữa, nằm nghỉ lát đã. Một lúc nữa khi đã bình tĩnh, muốn hỏi gì thì hãy hỏi sau.
Tôi nghe cậu nói, lòng cũng bắt đầu vơi chút run sợ. Nhưng lúc này tôi mới phát hiện mặt tôi đã đẫm nước mắt. Cậu đưa tay chạm khẽ vào khoé mắt, nhẹ nhàng an ủi:
– Đừng khóc nữa, có tôi đây rồi.
Tôi gật đầu, phải rồi, có cậu Bảo đây rồi, tôi không còn sợ gì nữa, không sợ gì nữa… bên ngoài trời đã yên, gió đã lặng…
Tôi nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Trong giấc mơ chập chờn lại bình yên như chưa từng có gì xảy ra. Đến khi trời sáng hẳn liền bừng tỉnh, cậu Bảo cũng đã ra ngoài. Tôi không nghĩ được gì liền bật dậy mở cửa buồng, đột nhiên tôi thấy ngay gian giữa bà cả đang ngồi. Mắt bà đỏ hoe cả lên, vú Bảy bên cạnh vừa đốt hương vừa nói:
– Cũng ba năm rồi mà sao mợ Dung còn mơ thấy?
Vú Bảy nói đến đây đột nhiên bà cả bật khóc thành tiếng đáp lại:
– Cầu siêu rồi mà chưa siêu thoát được. Năm đó tôi bảo rồi mà, chắc chắn nó chết oan tại sao không một ai tin tôi? Hôm nay đúng ngày giỗ ba năm tự dưng con Dung mơ thấy, còn ra tận ao nằm, không chết oan thì là gì nữa đây. Dù cho mọi người có quên hết ngày này thì tôi cũng không bao giờ quên nổi, không bao giờ tôi quên.
– Tôi cũng nghĩ có uẩn khúc gì ở đây, mà nếu đứa trẻ chết oan sẽ rất thiêng. Nhưng mợ Dung bảo ngoài cậu ra còn có nhiều bào thai lắm. Có khi nào đó là bào thai của bà Bích hay không?
– Bào thai?
– Dạ vâng.
Bà cả bỗng loạng choạng đứng dậy vừa hay nhìn thấy tôi nép ngoài cửa. Thế nhưng bà không nói gì đi vội về buồng. Tại sao khi nhắc đến bào thai bà cả lại có thái độ kinh ngạc như vậy? Tôi không còn kìm được nữa, chạy đi tìm cậu Bảo. Tìm mãi mới thấy cậu đang ở ngoài ao, sau giấc mơ đêm qua tôi sợ cái ao này lắm rồi, nhưng tôi cũng không thể trốn tránh mãi nên đánh men theo đường mà ra. Cậu Bảo đứng dưới rìa ao, chắp hai tay lại đằng sau vẻ mặt trầm tư xa xăm nhìn ra mặt nước mênh mông. Tôi sợ làm kinh động cậu nên nhỏ nhẹ gọi:
– Cậu Bảo.
Nghe giọng tôi cậu liền quay lại, tôi đứng lại gần, vừa nói vừa sởn hết gai ốc trên người:
– Đứa bé trai tôi hay mơ, có phải là em trai cậu không?
– Ừ. Sao cô biết?
– Ban nãy tôi thấy bu nói chuyện với vú Bảy nên lờ mờ đoán ra. Năm ấy sao em cậu lại mất?
– Bị đuối nước.
– Dưới ao này luôn sao cậu? Nếu theo giấc mơ của tôi cậu ấy mất chỉ độ ba tuổi. Chẳng lẽ người nhà, gia nô nhiều như vậy không ai trông cậu ấy sao?
Cậu Bảo cười đau khổ đáp lại:
– Hôm ấy nhà tôi có giỗ, mọi người ai cũng tất bật làm việc. Em tôi lúc đó cũng vừa tròn được bốn tuổi chứ không phải ba tuổi nữa đâu, cái Chi thì lên chín mà hai đứa rất thích chơi với nhau nên bu cái Chi mới giục Chi dẫn em tôi đi chơi để bà ta cùng bu tôi nấu nướng. Bà Bích năm ấy mới được lấy về, bụng mang dạ chửa nên tất cả mọi công việc trong nhà đều do bu tôi với bà Hiền cùng nhau làm. Cũng không biết cái Chi dẫn em tôi đi đâu, khi cả nhà bắt đầu dọn mâm lên ăn tìm mãi không thấy hai đứa về. Bu tôi mới giục cái Mít chạy đi tìm, một lúc sau thấy cái Mít hốt hoảng về nói cái Chi cùng em tôi rơi xuống ao. Nghe xong tin đó đám gia nô chạy ra ao hết. Có điều chỉ cứu được cái Chi, còn em tôi chết từ bao giờ rồi.
Tôi nghe xong, tai cũng như ù đi. Một nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng.
– Vậy khi đó cái Chi nói gì không?
– Nó cũng bị hoảng loạn nên không nhớ được gì, đến mãi mấy ngay sau nó bình tĩnh lại mới nói khi nó và em tôi đang chơi ở rìa ao bỗng dưng bị ai đó đẩy xuống dưới. Cái Chi nó lớn hơn, may mắn bám được vào phiến đá nhưng không leo lên nổi chỉ ngóc được đầu qua nước còn em tôi bị chìm nghỉm xuống dưới. Có điều cái Chi bám được một lúc không còn sức nữa cũng phải buông. Đúng lúc đó thì gia nô đi tìm cứu được, còn em tôi thì ra đi vĩnh viễn. Sau đợt đó cái Chi đêm nào cũng kêu gào hoảng loạn, có vẻ như rất sợ hãi. Chỉ đáng tiếc nó không nhớ ra nổi người đẩy nó là ai. Bu tôi sau cái chết của em tôi thì sốc nặng nề, bu tôi cứ một mực khẳng định có người hại em. Vì năm ấy bà Bích mới về, lúc nhà làm giỗ bà ta có đi ra cổng hình như ai đó gặp. Chính vì vậy bu tôi luôn khẳng định rằng bà ta là người hại em tôi với cái Chi. Lúc tang em tôi bu tôi không giữ được bình tĩnh lao xuống đánh nhau với bà ta. Độ ba bốn hôm sau bà ta sẩy thai, bà ta lại đổ cho bu tôi. Việc bà ta hại em tôi bu tôi không có tang chứng vật chứng, nhưng việc bà ta đổ cho bu tôi hại bà ta sẩy thai thì lại có, bởi vì bà ta tìm được trên buồng bu tôi có hồng hoa và mẫu đơn bì là hai chất có gây sẩy thai, sinh non. Khi ấy bu tôi cũng chẳng thiết sống nên cũng không giải thích lấy một lời, cả ngày ngồi ở buồng khóc lóc rũ rượi mặc cho bà Bích đổ oan. Thầy tôi không phạt bu, cũng chẳng phạt bà Bích vì cho rằng tâm lý của hai người mất con đều đau khổ nên cho qua vụ đó. Thời gian ấy quả thực giống như địa ngục, cùng một lúc một bào thai chết, một đứa bé chết ai cũng nói nhà tôi có điềm. Mà cái điềm ấy bu tôi bảo bắt nguồn từ việc thầy tôi đi rước kẻ phản chủ về nhà. Sau này thầy tôi có mời thầy bói về để cầu siêu cho hai đứa nhỏ, bu tôi còn ngỡ chúng nó siêu thoát rồi, ai ngờ cô lại mơ thấy.
Tôi nghe xong, toàn thân lạnh như bị dội nước. Hai đứa nhỏ vốn dĩ không có tội tình gì, cuối cùng lại chết oan nghiệt như vậy. Không hiểu sao mắt tôi cũng cay xè, rốt cuộc ai là người hại chết em cậu Bảo? Ai là người khiến bà ba sẩy thai? Chẳng lẽ hai người tự hại nhau? Thế nhưng nếu hại nhau, những vong hồn thai nhi, và cả đứa bé kia tại sao lại cùng tụ họp dưới ao kêu oan?
– Cậu Bảo, chắc chắn chuyện này có uẩn khúc khác, tôi nghĩ không đơn giản như vậy đâu. Cậu nói thầy từng mời thầy bói đến cầu siêu, nếu đã cầu siêu mà không siêu thoát nổi tôi nghĩ nỗi oan này xem chừng rất lớn. Vả lại, tại sao những bào thai kia lại quanh quẩn ở đây?
– Cái này tôi cũng thực sự không biết, em tôi đúng là chết dưới ao nhưng xác đã được mang lên và đi chôn ở ngoài đồng. Còn mấy bào thai của bà Bích thì được chôn ngay dưới chân cô đang đứng.
Tôi nghe cậu Bảo nói xong hoảng hốt nhảy lên ôm chầm lấy cậu. Trời ơi, sao lại chôn xác thai nhi dưới gốc đa cơ chứ? Tôi rùng mình sợ hãi thực sự, những ngày trước còn ra đây ngồi hóng mát giờ nghĩ thôi cũng không dám. Cậu Bảo thấy vậy đẩy tôi ra rồi nói:
– Trông thế này mà nhát chết nhỉ?
– Nhát chứ, tôi nói thật, tôi không biết bơi, đã vậy còn sợ ma, giờ ở ao này xuất hiện vong hồn, không sợ mới lạ. Mà sao lại chôn xác thai nhi ở đây hở cậu?
– Không biết bà Bích nghe ai mà nằng nặc đòi chôn dưới gốc đa. Với lại tục làng thai nhi chết không được mang ra đồng nên thầy tôi đồng ý cho bà chôn dưới này.
– Vậy cậu nghĩ liệu bà ba có phải người hại em cậu không?
– Thực lòng tôi cũng không thể nào biết được. Không có chứng cớ gì, chỉ có lời cái Chi nói, mà nó lúc nói thế nọ, lúc nói thế kia nên tôi không biết tin vào lời nào. Có lúc nó bảo nó và em tôi tự rơi xuống, có lúc lại bảo có người đẩy, sau này mỗi lần hỏi lại nó đều hoảng loạn khóc lóc. Tôi nghĩ con bé bị chấn động tâm lý từ hồi ấy.
Bảo sao mỗi lần ra ao cái Chi đều đi sát theo cái Yến. Trước kia không để ý chi tiết này, giờ mới biết hoá ra nó sợ hãi. Chuyện mơ mộng vốn dĩ ban đầu nghĩ chỉ là cơn ác mộng, vậy mà đằng sau lại là một sự thật kinh hoàng đến vậy. Nếu những vong hồn kia đã tìm đến tôi, ắt hẳn là muốn tôi điều tra chuyện này. Tôi cúi xuống miệng lẩm bẩm khấn “Nếu các em có linh thiêng thì đưa đường dẫn lối cho chị, đừng doạ chị là được”. Cậu Bảo nghe tôi lẩm bẩm thì chau mày nói:
– Khấn vái cũng không biết đường mà khấn vái nữa.
– Tôi người trần mắt thịt cũng có phải thầy bói, cô đồng gì đâu mà khấn dẻo được. Nhưng việc này tôi sẽ phải điều tra, cậu giúp tôi với nhé. Không dưng mà tôi lại mơ vậy đâu, chắc chắn là tôi hợp vía chúng nó mới tìm đến tôi. Dù sao cũng chết oan khuất, nếu không tìm được ra nguyên nhân e rằng chúng nó sẽ không bao giờ siêu thoát nổi mà làm người được.
– Điều tra kiểu gì bây giờ?
– Sự việc bắt nguồn từ đâu thì điều tra từ đó trước.
– Được. Cô muốn làm gì cứ làm. Tôi sẽ giúp cô. Mà này, hết giận tôi rồi à?
– Giận gì?
– Ai biết? Tự dưng hôm về nhà ngoại cô cứ xa lánh lạnh lùng với tôi.
Tôi nhìn cậu Bảo, thực lòng thì cũng buồn xíu xiu khi biết trước kia cậu thích chị Hạnh. Nhưng thôi, việc đó để sau giận tiếp, giờ cần cậu giúp trước đã. Tôi với cậu men theo con đường quen thuộc về nhà, trước tôi còn đi cách xa cậu mấy bước nhưng giờ bám chặt không buông. Tôi thề là từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ mơ mộng kiểu này nên sợ lắm. Ngày xưa ở nhà, chị Hạnh có lần đi lên nghĩa địa bị ma trêu, tôi còn nghĩ chị nói phét ai dè lúc này mới biết ma quỷ là có thật.
Khi về đến nơi bà cả đang nằm ở buồng khóc rưng rức. Sau vụ tôi giải oan cho bà vụ bùa yểm bà đã không còn cay nghiệt với tôi nữa rồi. Tự dưng tôi thấy bóng bà cô đơn vô cùng. Một người mẹ mất con, bị người mình nuôi phản bội, đã vậy còn phải san sẻ cùng ông Lý chăm lo cho cơ ngơi này, tôi nghĩ bà có rất nhiều điều u uất trong lòng. Vụ này nhất định tôi phải điều tra rõ, đúng sai thế nào cũng cần một đáp án để cho những vong hồn kia được thanh thản mà siêu thoát. Cậu Bảo đẩy cửa buồng bà bước vào, tôi thì trở về buồng ngồi đợi. Một lúc lâu sau cậu mới ra ngoài về buồng tôi nói:
– Tôi nói với hết với bu rồi.
– Bu đồng ý chứ?
– Bu bảo hai đứa bay muốn làm gì thì làm. Nhưng có vẻ bu không hy vọng gì ở tôi với cô. Vả lại bu sợ thầy không đồng ý.
Cũng đúng thôi, mấy năm trôi qua rồi, giờ cũng khó mà tìm được lại chứng cứ. Ông Lý có lẽ sợ đám gia nô bán tán ra vào nên mới không đồng ý. Mà nếu ông không đồng ý, tôi với cậu Bảo cũng chẳng thể làm gì được.
Đêm hôm ấy, khi tôi đang nằm bỗng dưng nghe tiếng nhốn nháo ngoài sân liền bật dậy mở cửa ra. Vừa ra đến sân đã thấy một luồng khí buốt lạnh phả thẳng vào người. Còn chưa kịp kiểu chuyện gì, lại thấy đám cây trước nhà rung lên liên hồi rồi có tiếng khóc ai oán cất lên rồi một tiếng lanh lảnh gào rú giữa đêm tịch mịch:
– Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta.
Tiếng khóc vang vang, vọng vọng như từ một cõi xa xăm đi lên. Lúc này chân tay tôi cũng lạnh buốt, ánh trăng trên trời hôm nay không mờ đục mà rõ vành vạnh. Bỗng dưng ngay trên đám cây một bóng sương trắng lúc ảo lúc thật. Tôi kinh hãi day lại trán thì không còn thấy nữa thế nhưng theo phản xạ vẫn lùi lại. Đám gia nô run sợ bàn tán:
– Có ma, có ma, có ma đến đòi mạng.
Lúc này ở ngoài sân ông Lý, bà cả, bà hai lẫn cái Yến, Chi, cậu Thành cũng đều bước ra. Chỉ có mình bà ba bị cấm túc nên vẫn ngồi ở trong buồng. Tôi đứng nép vào vú Bảy quan sát sắc mặt từng người. Ai ai cũng xanh lè xanh lẹt run rẩy sợ hãi, có tiếng hú lên của gió, một lớp bụi cũng theo đó mà cuộn lên từng đợt. Chợt buồng bà ba cũng mở ra, ông Lý không nói gì, để mặc bà chạy ra ngoài hốt hoảng dựa nép vào lòng ông kêu lên:
– Thầy nó có chuyện gì vậy? Em em sợ quá. Thầy nó đừng trách em vì tự ý ra ngoài nha nha.
Không hiểu sao từ cái ngày phát hiện ra bà ta là kẻ phản chủ tôi cứ thấy coi thường nên hành động vừa rồi làm tôi không vừa mắt. Vậy mà ông Lý dường như quên mất chuyện cấm túc bà ta, khẽ ôm lấy dỗ dành:
– Bu nó về buồng đi, bụng mang dạ chửa chạy ra đây làm gì?
– Em sợ lắm, em vừa nghe tiếng ai đòi trả lại mạng.
– Sợ thì ra đây làm gì?
– Ra có thầy nó ở đây em bớt sợ hơn.
Bà ta vừa nói xong thì một tiếng rú lớn lại cất lên, sau đó là tiếng trẻ con khóc oe oe. Không biết tiếng khóc phát ra từ đâu, chỉ nghe vang vọng như từ cõi âm đi lên.
– Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta. Sao lại gϊếŧ ta.
Con Mít thấy vậy khẽ nói:
– Sao giống giọng cậu Tú quá bà ơi.
Bà cả nhìn nó, nhưng không đáp. Tiếng gào rú lại cất lên:
– Thầy Lý bu Trinh ơi, cứu con, thầy Lý bu Trinh ơi cứu con… Chị Chi ơi… cứu em… cứu em với chị Chi ơi.
Đột nhiên cái Chi đang đứng liền lảo đảo dựa vào tường, bà hai ánh mắt cũng toát lên nỗi sợ hãi tột độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.